Lý Khanh Thiền phụng phịu nửa ngày trời nhưng cũng không từng tự mình mở miệng, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia hiện lên nét đỏ trắng đan xen. Làm sao mà Lý Khanh Thiền không hiểu được, đây là Yêu Yêu muốn trả thù mình cơ chứ?
Chỉ là tính cách của nàng cũng thuộc loại quật cường, thà bị gãy chứ không chịu cong. Thế nên muốn Lý Khanh Thiền chịu thua cũng không phải là việc dễ dàng như vậy.
Thế nên ngay tại lúc mà Lý Khanh Thiền kìm ném tới cực độ, đang chuẩn bị từ bỏ thì Miêu trưởng lão cũng chỉ đành đứng ra hòa giải.
Yêu Yêu thấy vậy thì cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ thản nhiên nói:
-Nếu cô ấy không chịu mở miệng, vậy thì hãy đổi điều kiện khác đi. Chúng ta muốn được phân chia một nửa viên Long Nguyên Tủy của con Thủy Thú ngàn trượng kia.
Miêu trưởng lão nghe vậy, vừa định nói điều gì thì Lý Khanh Thiền đã lập tức nói:
-Được thôi!
Hiển nhiên, cô gái này thà rằng chịu thiệt không kiếm được đầy đủ lợi ích, cũng không muốn phải hạ mình chịu thua.
Mà lại Lý Khanh Thiền cũng không muốn phải mắc nợ Yêu Yêu điều gì. Dù sao tai họa trước đó là do Chu Nguyên mà nên, vốn chẳng có quan hệ gì với Yêu Yêu. Thế nhưng bây giờ người mà Lý Khanh Thiền cần nhận được sự giúp đỡ là Yêu Yêu, về phần Chu Nguyên... Dưới cái nhìn của Lý Khanh Thiền thì kẻ này chỉ là một người không biết tự trọng, hoàn toàn dựa vào sự che chở của Yêu Yêu mà thôi. Thế nên lần hợp tác này cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả.
Hiển nhiên, cái thực lực nhỏ bé chỉ mới Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên kia của Chu Nguyên còn chưa đủ tư cách để dính vào trong những cuộc đấu ở đẳng cấp cao như thế này.
Thế nên đem Long Nguyên Tủy phân ra một nửa để cho Yêu Yêu cũng coi như là đôi bên hợp tác cùng có lợi, mọi người có qua có lại, vì thế sau khi hoàn thành thì sẽ chẳng ai mắc nợ ai cả. Làm thế này thì tâm lý Lý Khanh Thiền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, miễn cho tình cảnh về sau khi gặp phải Yêu Yêu thì lại vì nợ người ân tình mà tự thấp một đầu -đây chính là điều mà người vốn kiêu ngạo như Lý Khanh Thiền không thể chấp nhận được.
Miêu trưởng lão nhìn thấy Lý Khanh Thiền đáp ứng một cách dứt khoát như vậy thì chỉ có thể thở dài đầy bất đắc dĩ, nói:
-Cái con bé này, sao lại vội vàng quyết định thế chứ. Nên biết chỉ là một nửa viên Long Nguyên Tủy thì không đủ để cho con nhận được nghi thức tẩy lễ ở cấp độ Bát Long đâu đấy!
Lý Khanh Thiền bình tĩnh nói:
-Không sao cả. Chỉ cần khiến cho Khổng Thánh cũng không có cơ hội được hưởng thụ tẩy lễ đẳng cấp Bát Long thì cũng đồng nghĩa với việc là chúng ta đã không phải chịu thiệt thòi rồi.
Miêu trưởng lão nghe vậy cũng chỉ đành cười khổ lắc đầu. Cô bé này quá bướng bỉnh, rõ ràng chỉ cần mở miệng nói một câu thôi thì đã có thể nhận lấy trọn vẹn một viên Long Nguyên Tủy của Thủy Thú ngàn trượng rồi.
Bích Ngọc Nguyên Văn Bút vẫn đang gõ nhẹ lòng bàn tay, Yêu Yêu liếc nhìn Lý Khanh Thiền một chút với vẻ ngoài ý muốn. Hiển nhiên Yêu Yêu cũng không nghĩ tới cô gái này sẽ lựa chọn như vậy, thế nhưng vầng trán của nàng lại không nhịn được hơi gật gật đầu. Cảm xúc khó chịu sinh ra do sự hùng hổ dọa người lúc trước của Lý Khanh Thiền cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.
-Vậy chúng ta khởi hành luôn chứ? -Yêu Yêu thuận miệng hỏi.
Lý Khanh Thiền gật gật đầu, sau đó đôi con ngươi lạnh lùng như mùa đông kia của nàng nhìn thoáng qua Chu Nguyên đang đứng ở bên cạnh, nói:
-Kẻ như hắn cũng không cần phải đi theo làm gì!
Mặc dù cưỡng ép hóa giải mâu thuẫn trong sự kiện lần này, thế nhưng khi nhìn thấy Chu Nguyên thì Lý Khanh Thiền vẫn cảm thấy hết sức khó chịu. Chỉ cần nhớ tới chính kẻ này là người đầu tiên nhìn thấy bộ dạng lúc không mặc gì của mình thì nàng lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Quả thực là xấu hổ tới cực điểm!
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là, sau đó thì bọn họ sẽ nảy sinh chiến đấu với đám người Khổng Thánh, Diệp Ca. Trận đấu ở cấp bậc Thánh Tử như thế này cũng không phải là một kẻ chỉ mới có cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên như Chu Nguyên có thể nhúng tay vào được.
Nói câu không khách khí, ở trong cảm nhận của Lý Khanh Thiền, dù cho Chu Nguyên có đi theo thì cũng chỉ trở thành thứ vướng víu mà thôi.
Chu Nguyên cũng hiểu rõ ý tứ của Lý Khanh Thiền, liền cười vài tiếng bất đắc dĩ. Hắn cũng không cảm thấy phẫn nộ khi bản thân bị khinh thường. Bởi vì chính xác là sức lực hiện tại của hắn không thể cùng so sánh với những người ở đẳng cấp thập đại Thánh Tử như Lý Khanh Thiền. Người ta cảm thấy hắn sẽ trở thành chướng ngại gây vướng víu cũng là lẽ thường.
Nếu đây đã là sự thật thì nên biết nhìn nhận, lòng dạ Chu Nguyên còn không nhỏ nhen tới mức chỉ vì vài câu chê bai của người khác mà đem lòng thù hận người ta.
Yêu Yêu quay đầu nhìn Chu Nguyên một chút, trong con người hiện lên vẻ trêu tức, thế nhưng ngoài miệng lại vẫn từ tốn nói:
-Để cậu ấy đi theo đi! Nói không chừng có lúc sẽ còn cần tới sự giúp đỡ của cậu ấy nữa đấy!
Lý Khanh Thiền cau đôi lông mày lại một chút. Hiển nhiên, nàng cũng không cho rằng một người đệ tử chỉ có cảnh giới Thái Sơn nhị trọng thiên như Chu Nguyên lại có thể phát huy được tác dụng gì trong trận chiến ở đẳng cấp này. Thế nhưng nếu như Yêu Yêu đã nói như vậy thì Lý Khanh Thiền cũng không muốn phản đối thêm nữa. Dù sao nếu như thật sự xảy ra chiến đấu thì chỉ việc để cho Chu Nguyên trốn xa một chút là được. Mặc dù thực lực của kẻ này chẳng ra sao, thế nhưng tốc độ chạy trốn lại nhanh vô cùng. Chí ít thì hắn cũng còn có thể kiên trì chạy nhanh được trong một khoảng thời gian dài trước sự đuổi giết của nàng lúc trước.
Ánh mắt của Lý Khanh Thiền chuyển đổi qua lại giữa hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu, trong lòng nảy sinh sự yếu kỳ về mối quan hệ của hai người này. Hiển nhiên, tình cảm giữa hai người không giống bình thường, có chút vượt qua mức độ của bạn bè thông thường.
Điều này càng khiến cho Lý Khanh Thiền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì trong cảm nhận của mình thì Lý Khanh Thiền cho rằng Yêu Yêu là tuýp người lạnh lùng. Mặc dù mọi người vẫn coi Lý Khanh Thiền là người lạnh lùng, thế nhưng trên thực tế thì đây chỉ là một lớp vỏ ngụy trang bên ngoài mà thôi. Còn cô gái đứng ở trước mắt này lại là thật sự lạnh lùng cả trong lẫn ngoài. Rất khó để có thể tiếp cận với loại người như vậy, huống chi đây còn là một người nam khác phái.
Càng quan trọng hơn là, với dung nhan khí chất cùng thiên phú trên phương diện nguyên văn của Yêu Yêu, thì dù cho là ở một tông môn lớn như Thương Huyền tông thì nàng chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà nhiều đệ tử phải tôn sùng. Trong số đó cũng sẽ có không thiếu những đệ tử nam cực kì ưu tú sẽ nảy sinh ra tình cảm với Yêu Yêu. Những đệ tử này đều có thiên phú cùng dung mạo xuất sắc hơn nhiều so với tên thanh niên Chu Nguyên trước mắt này...
Theo Lý Khanh Thiền, giữa hai người bọn họ hẳn là không phải là cùng ở một cái cấp độ mới đúng. Thế nhưng thật kỳ lạ là Chu Nguyên cùng Yêu Yêu lại thân cận với nhau như vậy. Điều này khiến cho Lý Khanh Thiền cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
“Đến tột cùng thì tên Chu Nguyên này đã làm gì để có thể nhận được sự ưu ái đến từ Yêu Yêu -một người có thiên phú xuất sắc, tựa như là đứa con cưng của trời, đến như vậy?”
Tại lúc mà Lý Khanh Thiền còn đang trầm tư khó hiểu thì Miêu trưởng lão đã mở miệng:
-Nếu đã quyết định hợp tác thì mấy người các ngươi hãy mau chóng lên đường đi thôi. Về phần công việc tiếp theo thì ta cũng không còn tiện nhúng tay vào nữa.
Dựa theo quy định của tông môn thì tranh đấu phát sinh giữa các đệ tử ở trong nội bộ Nguyên Trì đều phải do chính bọn họ giải quyết, những người khác không được nhúng tay vào. Thân là trưởng lão có trách nhiệm trông coi phòng thủ, sự hiện diện ở đây của Miêu trưởng lão chỉ là để đề phòng tình huống đột xuất xảy ra, cũng chính là việc tránh cho Lý Khanh Thiền ra tay quá đà dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Đến bây giờ mọi việc đã giải quyết xong, vậy nên Miêu trưởng lão cũng phải tiếp tục nhiệm vụ đi tuần tra Nguyên Trì của mình.
Lý Khanh Thiền gật gật đầu đồng ý.
Miêu trưởng lão nở một nụ cười hiền lành với Yêu Yêu cùng Chu Nguyên. Sau đó nàng liền cưỡi lên đám mây nguyên khí, đạp mây mà bay lên không trung, cuối cùng bay về phía chân trời.
Sau khi Miêu trưởng lão rời đi, bầu không khí nơi bờ biển lại lập tức trở nên yên tĩnh.
Tính cách của Yêu Yêu cùng Lý Khanh Thiền vốn đều lạnh lùng lãnh đạm. Chỉ có chuyện người khác chủ động mở miệng chứ ít khi nhìn thấy các nàng muốn mở miệng nói cái gì.
Thế là bầu không khí cứ cứng ngắc như vậy một hồi, cuối cùng Chu Nguyên là người trước tiên không chịu đựng được loại tình huống xấu hổ này, chỉ đành mở miệng nói:
-Vậy chúng ta cũng khởi hành đi thôi? Lý sư tỷ, tỷ là người biết đường thì có thể dẫn đầu ở phía trước, hai chúng ta sẽ đi theo phía sau.
Lý Khanh Thiền liếc nhìn Chu Nguyên một cái, rất lãnh đạm mà gật gật đầu, sau đó lại không nhiều lời, trực tiếp đặt chân lên Nguyên Khí bay lên giữa không trung. Sau khi xác định rõ phương hướng thì nàng chẳng thèm nói một câu, trực tiếp bay nhanh về hướng đó.
-Cô gái này cũng kiêu ngạo lắm đấy! -Ngón tay thon dài của Yêu Yêu vờn cây Nguyên Văn Bút ở trong lòng bàn tay, đôi mắt nhìn về phía bóng hình xinh đẹp đang càng đi càng xa của Lý Khanh Thiền, nói với vẻ hăng hái.
"Kiêu ngạo đến mấy cũng chẳng thể kiêu, chẳng thể ngạo bằng tỷ đâu!". Chu Nguyên nói thầm trong lòng một câu, sau đó nhìn về phía nơi xa, lầm bầm nói:
-Thật muốn mở mang kiến thức một chút, để xem Thủy Thú có kích thước ngàn trượng sẽ có thực lực cao đến nhường nào.
Nghe vậy, Yêu Yêu cười với vẻ trêu tức:
-Thế nhưng người ta lại xem thường thực lực của cậu cơ. Cố gắng biểu hiện đi, đừng để đến lúc đó lại mất mặt thì khổ.
Chu Nguyên lại chẳng thèm để ý, chỉ cười một tiếng, nói:
-Không thể phủ nhận là thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ để tham dự vào cuộc tranh đấu giữa các Thánh Tử, cho nên Lý Khanh Thiền nói như vậy cũng không sai... Đương nhiên, đây chỉ là ở thời điểm hiện tại mà thôi. Về phần tương lai thì vẫn chưa biết trước được điều gì đâu!
Khi nói câu cuối cùng, trên người Chu Nguyên toát ra vẻ sắc bén cùng kiêu ngạo.
Bàn về niềm kiêu ngạo, có thể nói kỳ thật Chu Nguyên cũng chẳng kém kiêu ngạo hơn so với bất cứ kẻ nào. Chỉ là kiêu, ngạo là cần có, nhưng cũng cần biết rõ bản thân mình đang ở mức độ nào. Ở thời điểm hiện nay, chính xác là thực lực của Chu Nguyên vẫn có sự chênh lệch với những Thánh Tử kia. Thế nhưng Chu Nguyên tin tưởng vững chắc bản thân, chỉ cần qua một khoảng thời gian không lâu thì mình sẽ có thể san bằng sự chênh lệch ấy, đuổi kịp thậm chí vượt qua thập đại Thánh Tử.
Chỉ cần cho Chu Nguyên một chút thời gian, hắn sẽ cho chứng minh cho Lý Khanh Thiền thấy, thực ra cái gọi là Thánh Tử cũng chẳng có gì ghê gớm.
-Có phải là muốn gấp rút chứng minh chính mình, khiến cho nàng phải nhìn mình với đôi mắt khác xưa, tiện thể đả động chân tình? Dù sao thì cô ấy cũng là đệ nhất mỹ nhân của Thương Huyền tông cơ mà! -Yêu Yêu cười tủm tỉm, nói.
Chu Nguyên vội vàng cười nói:
-Ở đâu ra là đệ nhất mỹ nhân? Trước đây thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ Yêu Yêu tỷ đã đến Thương Huyền đông thì nào còn có chỗ cho cái cô Lý Khanh Thiền kia nữa!
-Thật sao? Dù sao thì cậu cũng đã từng được nhìn thấy thân thể của người ta kia mà, chẳng lẽ lại không động lòng hay sao? -Yêu Yêu nói với vẻ đầy hăng hái.
Sắc mặt Chu Nguyên lập tức trở nên tối đen, liền vội vàng nói sang chuyện khác:
-Đi thôi đi thôi! Chúng ta cũng nên xuất phát, để xem hai vị Thánh Tử khác lại có thực lực khó lường đến nhường nào...
Nói xong, hắn dậm chân một cái. Lập tức có một đám mây nguyên khí màu vàng óng xuất hiện, nâng hai người bay lên không trung, hướng về phương hướng mà Lý Khanh Thiền vừa mới xuất phát, nhanh chóng đuổi theo.