Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 373: Đại Hắc Ma

Chưa xác định
Chương 373: Đại Hắc Ma

- Hắc Chiểu Trạch!

Cả tòa đài thi đấu khổng lồ lập tức bị nguyên khí tối tăm biến thành đầm lầy bao bọc. Cùng lúc đó, trong ao đầm, vô số tấm lụa giống như rắn mãnh liệt bắn ra, quấn quanh Chu Nguyên.

Thân hình của Chu Nguyên nhanh chóng hư hóa, giống như một đám sương khói nhanh chóng lướt qua ở phía trên đầm lầy màu đen này, tránh được đòn tấn công của Vệ U Huyền.

Phù phù!

Trong ao đầm, vô số tia sáng màu đen bắn ra, giống như là tạo thành một mạng nhiện khổng lồ bao phủ phía trên đầu Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, tay áo run lên, một quả cầu tạo thành từ gió và sấm sét cực lớn ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của hắn, tản ra chấn động nguyên khí cuồng bạo.

- Đại Phong Lôi!

Quả cầu tạo thành từ gió và sấm sét trong tay hắn hung hăng đánh xuống đầm lầy màu đen.

Oanh!

Nguyên khí cuồng bạo xen lẫn gió và sấm sét khuếch tán ra bốn phương tám hướng, cứng rắn đánh nát đầm lầy màu đen bao trùm mặt đất kia đi. Màu đen vốn tràn ngập đài thi đấu cũng nhanh chóng rút đi.

Mà mạng nhiện khổng lồ ở phía trên đầu hắn cũng nổ tung hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời.

Hưu!

Mà khi vô số điểm sáng còn đang bay phất phới, chợt có một tiếng xé gió bén nhọn vang lên. Một tia sáng lạnh lẽo mang theo khí tức sâm lãnh, xuyên thủng không gian, đánh thẳng về phía cổ họng của Chu Nguyên.

Đó là một thanh trường kích màu đen.

Thiên Nguyên Bút xuất hiện, rơi vào trong tay hắn, Chu Nguyên nắm chặt bàn tay, cổ tay hơi run lên. Lông tơ trắng như tuyết nhanh chóng dài ra, căng phồng lên và biến thành một tấm lưới màu trắng.

Xùy!

Trường kích màu đen đâm vào phía trên tấm lưới trắng bằng lông tơ kia và tạo ra một đường vòng cung kinh người động phách. Cuối cùng, mũi kích sắc bén kia chỉ còn cách cổ họng của Chu Nguyên khoảng hơn một cm nhưng lại thủy chung không cách nào đột phá một bước cuối cùng này. Sau cùng, mũi kích vẫn bị tấm lưới trắng bằng lông tơ ngăn trở và bị bắn ra ngược trở lại.

Ngay khi trường kích màu đen vừa bị bắn ngược trở lại, thân hình giống như sương khói của Chu Nguyên lập tức mãnh liệt lao ra. Thiên Nguyên Bút trong tay hóa thành vô số tia sáng lạnh lẽo, nhanh chóng bao phủ Vệ U Huyền đang bay ngược.

Keng keng keng!

Vệ U Huyền vung vẩy trường kích màu đen trong tay, nguyên khí tối tăm giống như là sương khói bốc lên, trường kích gào thét, ngăn cản những tia sáng trắng như tuyết đang lao đến.

Hai người đều lạnh lùng nhìn nhau, ra tay không chút lưu tình, đánh thẳng vào chỗ hiểm của đối phương, nhưng cũng bị đều bị đối phương chống đỡ được.

Quả là một trận tranh đấu kịch liệt.

Ở bốn phía chung quanh vách núi, nhìn qua hai người đang chiến đấu trên đài thi đấu, trong lòng rất nhiều đệ tử khẽ run lên. Dư ba của trận chiến đấu này quá khủng khiếp, e rằng bất luận đệ tử Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên nào dám lẫn vào đi vào thì chỉ sợ không quá ba hiệp, người này sẽ bị xé nát.

Chiến đấu cấp độ này đã không kém gì so với tranh đấu giữa một số đệ tử đai tím rồi.

Keng!

Ngòi bút cùng mũi kích va chạm, hoa lửa bắn tung tóe, chấn động nguyên khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía, làm cho không khí đều nổ vang lên những tiếng lốp bốp.

Thân hình của Chu Nguyên cùng Vệ U Huyền đều chấn động, sau đó bắn ngược trở ra.

Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên kéo ra một đóa hoa trắng như tuyết. Nhắm hai mắt lại, Chu Nguyên vẫn có thể cảm thụ được nguyên khí trong cơ thể giống như đang sôi trào. Lúc trước, hai người cứng rắn va chạm như thế nhưng hắn vẫn như cũ không hề có nửa điểm dấu hiệu là rơi vào hạ phong.

Hiển nhiên, sau khi trải qua Nguyên tủy tẩy lễ, nguyên khí của hắn đã có đủ nội tình để chính diện chống lại đệ tử Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên.

Hôm nay, ở trong khí phủ của Chu Nguyên đã có hơn bảy trăm viên tinh thể nguyên khí, mà đệ tử Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên phổ thông hẳn là sẽ có khoảng 800 viên. Nhưng mà Thông Thiên Huyền Mãng Khí của Chu Nguyên không thể nghi ngờ là càng thêm huyền diệu, hùng hậu, bền bỉ, cho nên thực tế nguyên khí của hắn cũng đã không kém hơn Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên.

- Là Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên cũng không có gì quá đáng sợ hay là ngươi cũng chỉ là kẻ tầm thường vậy?

Nhìn qua Vệ U Huyền, Chu Nguyên cười nhạt.

Vệ U Huyền lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Nguyên nhưng lại không nói lời nào. Bởi vì, bây giờ, hắn đã hiểu được, mặc dù Chu Nguyên ở trước mắt chỉ có tu vi là Tam trọng thiên nhưng nếu so sánh về phương diện nguyên khí thì Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên là hắn cũng chiếm không được bao nhiêu ưu thế.

Chu Nguyên này quả là khó giải quyết.

Nhưng một đệ tử mới nhập môn không bao lâu vậy mà cũng dám khoe khoang ở trước mặt hắn như thế. Kẻ này thực sự nghĩ rằng hắn không còn thủ đoạn gì sao...

- Chu Nguyên sư đệ, người trẻ tuổi cũng chớ quá càn rỡ. Nếu Thẩm trưởng lão không có dạy ngươi cách tôn kính sư huynh, như vậy hôm nay sư huynh ta sẽ thay mặt Thẩm trưởng lão dạy ngươi một khóa!

Khóe miệng của Vệ U Huyền hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh như băng.

Keng!

Hắn cắm mạnh trường kích màu đen trong tay vào mặt đất.

Tay áo của hắn vào lúc này bỗng nhiên vỡ vụn, lộ ra cánh tay rắn chắc, chỉ thấy được ở bên trên cánh tay kia lại có thêm từng đường vân màu đen giống như là những con giun.

Những đường vân màu đen kia ngưng kết cùng một chỗ, tạo thành một phù văn quỷ dị.

Một khí tức sâm lãnh lập tức phát ra làm cho không khí chung quanh đài thi đấu cũng trở nên lạnh lẽo.Một chấn động đáng sợ bắt đầu ngưng tụ ở trong cơ thể Vệ U Huyền.

Ầm!

Vệ U Huyền chắp hai tay lại, chỉ thấy đường vân màu đen bên trên cánh tay kia điên cuồng lan tràn đi ra. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, chúng đã giống như chui vào trong máu thịt của Vệ U Huyền.

Từ những lỗ chân lông bên ngoài thân thể của Vệ U Huyền, từng tia khí màu đen chui ra.

Ở sau lưng hắn, nguyên khí màu đen hùng hồn bốc lên rồi nhanh chóng xoay tròn, phát ra tiếng rít lạnh người.

Bốn phía chung quanh vách núi, rất nhiều đệ tử đều hơi hơi biến sắc, hiển nhiên là bọn họ cũng đã nhận ra chấn động nguyên khí trong cơ thể Vệ U Huyền đột nhiên tăng vọt.

Chấn động nguyên khí cỡ này tuyệt không phải là Tiểu Thiên Nguyên Thuật tầm thường có thể làm được!

Hiển nhiên, Vệ U Huyền rốt cục đã chịu thi triển sát chiêu.

Nguyên khí màu đen bốc lên, hai mắt của Vệ U Huyền cũng đồng dạng trở nên đen kịt. Hắn nhìn Chu Nguyên với vẻ âm trầm rồi nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng hếu và nói:

- Mặc dù sư huynh còn không có tu luyện thuật này thành công nhưng mà dùng để đối phó sư đệ thì hẳn là đã đủ rồi.

- Chu Nguyên sư đệ, hi vọng sau khi sư đệ chịu thiệt thòi, về sau sẽ không còn quá kiêu ngạo nữa. Ta sẽ cho đệ biết trong nội sơn này, có khối người có thể thu thập ngươi.

- Ở chỗ này, sư đệ còn không có tư cách cuồng vọng!

Ngay khi vừa nói xong, chỉ trong một cái chớp mắt, hai bàn tay của hắn đột nhiên khép lại, thanh âm trầm thấp mang theo vẻ sâm lãnh vang vọng khắp vách núi.

- Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm, Đại Hắc Ma!

Oanh!

Ở thời khắc này, từ trong cơ thể Vệ U Huyền, nguyên khí kinh người giống như là núi lửa bộc phát ra.

Chung quanh vách núi, phần đông đệ tử đang xem chiến đều hoảng sợ đến biến sắc.

Mà ở bên trong đình viện bằng đá, nguyên bản khuôn mặt còn trông rất khó coi thì là vào lúc này, đôi mắt của Lục Huyền Âm đột nhiên trở nên sáng ngời. Nàng hưng phấn đứng bật dậy, bàn tay ngọc gắt gao thật nắm chặt.

Cuối cùng thì Chu Nguyên không biết sống chết này cũng đã bức át chủ bài của Vệ U Huyền ra rồi!

Chu Nguyên, ngươi thật sự cho rằng hôm nay không có người nào trị được ngươi hay sao?!

Bình Luận (0)
Comment