Nhưng mà áp lực từ đám mây truyền đến cũng làm cho gân xanh ở trên trán hắn lồi lên, con mắt cũng biến thành màu đỏ đậm.
Mà ở hắn cắn răng điều khiển xuống, theo thời gian dần trôi qua, đám mây ở giữa không trung kia bắt đầu co rút lại, cuối cùng ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nó biến thành một thanh kiếm cực lớn to khoảng mấy trăm trượng.
Thanh kiếm này lơ lửng giữa bầu trời, lưỡi kiếm tản ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.
Đối mặt với thanh kiếm khổng lồ này, coi như là một vài đệ tử có tu vi Thái Sơ Cảnh lục trọng thiên đỉnh phong đều tỏ ra cực kỳ kiêng kị.
- Nhạc Thiên này ngược lại đích thật là có chút năng lực, lại có thể hội tụ nguyên khí của đệ tử khác để thi triển Hóa Khí kiếm.
Có đệ tử cảm thán.
- Mấy người bọn họ tu luyện nguyên khí đồng căn đồng nguyên cho nên mới có thể dung hợp, Kiếm Lai Phong quả nhiên là có chỗ độc đáo.
- Nếu như mấy người Nhạc Thiên kia thật sự có thể phá hủy đám mây màu đỏ đậm thì e rằng kết giới của Chu Nguyên cũng sẽ bị nghiền nát. Chậc chậc, Nhạc Thiên này không hổ là đệ tử đai vàng mạnh nhất của Kiếm Lai Phong, cục diện khó khăn như thế mà còn có thể nghĩ được biện pháp phá cục.
Trên tảng đá, Chu Nguyên tự nhiên cũng đã nhận ra động tác của mấy người Nhạc Thiên, sau đó thần hồn khẽ chấn động, chỉ thấy được đám mây màu đỏ đậm ở giữa không trung bắt đầu co rút lại, giống như là hình thành một cái phễu vậy, có chấn động nguyên khí kinh người bắt đầu xuất hiện.
Bởi vì thao túng tòa kết giới này trên phạm vi lớn, Chu Nguyên có thể cảm giác được năng lượng của thần hồn đang nhanh chóng tiêu hao, thậm chí ở khóe mắt của hắn cũng đã có máu tươi chảy ra.
Nhưng mà hắn cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ muốn thu tay lại, bởi vì đã đến lúc này, hắn chỉ có thể tiến lên mà không thể lui lại.
Nếu không mọi công sức, khổ cực lúc trước khi đặt bẫy mấy người Nhạc Thiên cũng trở nên vô nghĩa.
Vì vậy, Chu Nguyên tỏ ra cực kỳ quyết tâm, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng chấn động của thần hồn chỗ mi tâm càng ngày càng kịch liệt.
Mà ở bên trong mi tâm, phía trên thần hồn, Thánh Hồn tinh nhanh chóng quay tròn, liên tục tản ra hào quang, làm cho năng lượng của thần hồn không ngừng khôi phục.
Ở trong ánh mắt khẩn trương của mọi người, hai bên đều đang chuẩn bị thi triển một đòn mạnh nhất, muốn triệt để đánh bại đối phương.
Trên khuôn mặt của Nhạc Thiên, gân xanh bắt đầu nổi lên, trông có chút dữ tợn, hắn nhìn qua thanh kiếm khổng lồ to mấy trăm trượng kia, cảm thụ được kiếm khí lăng lệ, ác liệt ở trong đó, mắt sáng quắc nhìn về phía Chu Nguyên.
- Chu Nguyên, ngươi muốn để cho Kiếm Lai Phong ta trở thành đá đặt chân cho ngươi nổi danh sao? Vậy thì ta chỉ có thể nói với ngươi rằng ngươi quả thực là đang nói chuyện hoang đường viễn vông!
- Phá cho ta!
Hắn đột nhiên quát một câu chói tai, thanh kiếm to mấy trăm trượng kia lập tức phóng lên trời, mang theo đuôi lửa, kiếm khí lăng lệ, ác liệt gào thét, bay thẳng tới đám mây màu đỏ đậm đang vần vũ ở trên không trung.
Vào lúc này, hai mắt đang nhắm chặt kia của Chu Nguyên cũng mở ra, nơi khóe mắt có một tia máu chảy xuống, đó là kết quả của việc vận chuyển thần hồn tới mức cực hạn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đám mây màu đỏ đậm hình cãi phễu trên bầu trời.
- Xích! Lôi! Hỏa!
Có thanh âm trầm thấp từ trong miệng hắn vang lên.
Hừng hực!
Từ bên trong đám mây màu đỏ đậm, có ánh sáng màu đỏ chui ra và nhanh chóng biến thành một quả cầu lửa màu đỏ tươi có đường kính đến trăm trượng, ở phía trên quả cầu lửa, sấm sét quấn quanh, chấn động vô cùng cuồng bạo, khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Khi quả cầu lửa kia xuất hiện, cả tòa kết giới đều kịch liệt chấn động, đó là bởi vì tất cả nguyên khí đều bị tiêu xài hầu như không còn.
Hưu!
Vì vậy, ở trong ánh mắt vô cùng khẩn trương của mọi người, thanh kiếm khổng lồ phóng lên trời cùng quả cầu lửa đang rơi xuống hung hăng va chạm với nhau.
Oanh!
Tiếng nổ to giống như trời long đất lở vang lên ở phía trên thung lũng kia, sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Tô Uyển, Hạ Vũ cùng một đám đệ tử đang vây xem ở chung quanh đều nhao nhao lui ra phía sau, miễn cho bị sóng xung kích ảnh hướng đến.
Bên ngoài sơn mạch, vô số ánh mắt cũng gắt gao nhìn qua chỗ trung tâm của sóng xung kích.
Sau khi quét qua bốn phía thật lâu, theo thời gian dần trôi qua, sóng xung kích mới tán đi, bụi bậm đang bay đầy trời cũng rơi xuống.
Vào lúc này, thung lũng cũng đã triệt để bị hủy diệt, cơ hồ là bị san thành đất bằng, những đống bừa bộn ở trên mặt đất hiển lộ sự mãnh liệt của lần va chạm lúc trước.
- Đến tột cùng là người nào thắng vậy?!
Rất nhiều đệ tử vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy được ở trong thung lũng bị san thành đất bằng, Nhạc Thiên, Lục Huyền Âm cùng một đám đệ tử của Kiếm Lai Phong đều đứng thẳng, thân hình không chút sứt mẻ.
Ở phía đối diện với của bọn họ, tảng đá mà Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng cũng đã biến thành tro bụi, hắn đứng thẳng, chỗ khóe mắt có máu tươi chảy xuôi xuống, trông có chút dữ tợn.
Trong thung lũng là một mảnh tĩnh mịch.
Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Phốc!
Phốc!
Ngay sau đó, mọi người cực kỳ chấn động khi nhìn thấy Nhạc Thiên cùng những đệ tử của Kiếm Lai Phong ở chung quanh kia đột nhiên ngửa mặt lên trời và phun ra máu tươi.
Cuối cùng, nguyên một đám ngã ngửa ra đằng sau, mặt hướng lên trời.
Cảnh tượng kia cực kỳ rung động lòng người.
Toàn bộ trong ngoài Sơn mạch đều cực kỳ yên tĩnh, im ắng.
Hô!
Thung lũng bị san thành đất bằng, gió nhẹ thổi qua, cuốn lên bụi bậm.
Nhưng mà vào lúc này, bất luận ở là ngoài thung lũng hay là bên ngoài sơn mạch, vô số ánh mắt đều tập trung nhìn vào từng bóng người ở trong thung lũng.
Lúc này, sương máu vẫn còn đang bay lơ lửng giữa trời.
Và những đệ tử của Kiếm Lai Phong kia lại ngã ngửa ra.
Từng cột sáng từ trên trời giáng xuống, cuốn những đệ tử trọng thương kia ném ra khỏi sơn mạch
Theo thời gian dần trôi qua, mọi người cũng tỉnh táo lại từ trong chấn động.
Nhưng mà lúc này, trong thung lũng bừa bộn kia, phần đông đệ tử của Kiếm Lai Phong đã biến mất, chỉ còn có hai bóng người vẫn đứng ở tại chỗ.
Ở phía trước chính là Nhạc Thiên, lúc này, hắn trông cực kỳ chật vật, tóc tai thì bù xù, sắc mặt thì trắng bệch.
Ở sau lưng hắn là Lục Huyền Âm, lông tóc không tổn hao gì. Bởi vì lúc trước nàng chủ yếu là đang khống chế Hải Linh Châu, cho nên cũng không có truyền nguyên khí vào kiếm trận, cho nên nàng cũng không bị ảnh hướng nhiều.
Nhưng mà, mặc dù là không có thương thế gì nhưng khuôn mặt của nàng vẫn trở nên trắng bệch, đôi mắt tỏ vẻ hoảng sợ. Nàng run rẩy nhìn qua phía trước, chỉ thấy được ở chỗ đó, bởi vì tảng đá mà mình đang ngồi xếp bằng sớm đã hóa thành bột phấn, cho nên Chu Nguyên chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tay áo cảu Chu Nguyên chẳng biết lúc nào đã không còn, sắc mặt của hắn cực kỳ lạnh lùng, nơi khóe mắt thậm chí có máu tươi chảy xuôi xuống, làm cho hắn trông hơi có chút khủng bố.
Chu Nguyên không để ý đến vết máu trên khóe mắt, ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào Nhạc Thiên.
Mà đối diện với ánh mắt của Chu Nguyên, lồng ngực của Nhạc Thiên có chút phập phồng, cuối cùng hắn há miệng, phun ra một búng máu tươi, sau đó chợt nở một nụ cười thảm.
- Chu Nguyên, ngươi thật đúng là lợi hại.
Hắn khàn giọng nói.
Nhạc Thiên không nghĩ tới, lần này, Kiếm Lai Phong bon họ vây săn Chu Nguyên, cuối cùng lại nhận được loại kết quả này!