Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 421: Bên Dưới Thập Phong

Chưa xác định
Chương 421: Bên dưới Thập phong

Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên ở khắp núi đồi, dùng cái này để hiển lộ sự rung động trong nội tâm của rất nhiều đệ tử.

Mà những lời bàn tán này cũng lan đến gần đỉnh núi cao nhất.

Ở chỗ đó, sáu vị tồn tại cường đại, danh chấn Thương Huyền cũng nhìn qua chỗ sâu trong sơn mạch kia, bọn họ tự nhiên cũng biết được kết quả của trận quyết đấu này. Trong lúc nhất thời, ngay cả với định lực của mấy người Thanh Dương chưởng môn, trên mặt đều xuất hiện thần sắc kinh ngạc.

- Ha ha ha. Thât là thú vị.

Thanh Dương chưởng môn cười rộ lên, ánh mắt tỏ vẻ hân thưởng, thân là chưởng môn của Thương Huyền Tông, có thể nhìn thấy trong tông môn của mình xuất hiện đệ tử ưu tú như vậy, hắn tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng.

Liên Y phong chủ của Tuyết Liên Phong cũng ngạc nhiên nhìn qua bóng người ở chỗ sâu trong sơn mạch kia, sau đó lại nhìn về phía Linh Quân phong chủ của Kiếm Lai Phong, giống như cười mà không phải cười mà nói:

- Linh Quân phong chủ, những năm qua, Kiếm Lai Phong các ngươi không ngừng cướp đoạt đệ tử có thiên phú trác tuyệt nhưng hôm nay xem ra, tựa hồ cũng chả có gì là đặc biệt cả? Lại bị một đệ tử của Thánh Nguyên Phong diệt đoàn rồi.

Xưa nay, quan hệ của nàng cùng Linh Quân phong chủ đều không quá hòa thuận, hôm nay nhìn thấy Kiếm Lai Phong chịu thiệt, Liên Y phong chủ tự nhiên không để ý mà chế ngạo.

Linh Quân phong chủ cười nhạt một tiếng, nói:

- Người đệ tử tên Chu Nguyên này ngược lại đích thật là hạt giống tốt khó có được.

Nói xong, ánh mắt của ông lại nhìn về phía một phương hướng khác, nơi đó là một đám trưởng lão của Kiếm Lai Phong, mà lúc này phát giác được ánh mắt của ông, những trưởng lão này đều gục đầu xuống, mặt lộ vẻ xấu hổ.

Những đệ tử kia đa số là người trong một mạch của bọn họ.

- Xem ra trong những năm này, đệ tử đai vàng của Kiếm Lai Phong ta đích thật là chưa tôi luyện đủ.

Linh Quân phong chủ thản nhiên nói.

Nghe Linh Quân phong chủ nói vậy, trong lòng các trưởng lão này lập tức máy động, mặc dù bọn họ nghe không ra được buồn vui trong thanh âm của Linh Quân phong chủ, nhưng những lời này hiển nhiên tựu biểu lộ ra sự bất mãn của ông.

Xem ra lần này biểu hiện của mấy người Nhạc Thiên làm cho Linh Quân phong chủ có cảm giác mất mặt, về sau, chỉ sợ không thể thiếu được sự trừng phạt.

Thân là trưởng lão của Kiếm Lai Phong, bọn họ cũng khá hiểu rõ tính cách của Linh Quân phong chủ. Nếu như hôm nay mấy người Nhạc Thiên giải quyết được Chu Nguyên thì cho dù có người chỉ trích Kiếm Lai Phong bọn họ lấy nhiều khi ít, chỉ sợ Linh Quân phong chủ cũng không để ý tới, bởi vì vị phong chủ này chỉ coi trọng kết quả, về phần quá trình như thế nào, ông ấy cũng không thèm để ý.

Nhưng hôm nay mấy người Nhạc Thiên thua, chuyện này làm cho thể diện của Kiếm Lai Phong ở trong Thương Huyền Tông tổn hao nhiều, đồng thời việc này cũng không thể nghi ngờ sẽ làm cho Linh Quân phong chủ đánh giá những đệ tử này hai chữ vô năng.

Nghĩ đến sự trừng phạt mà mấy người Nhạc Thiên sắp gặp phải, chư vị trưởng lão cũng chỉ có thể thầm than một tiếng ở trong nội tâm, kỳ thật Nhạc Thiên cũng là một đệ tử có thiên phú cực kỳ xuất sắc, nếu không thì cũng sẽ không trở thành đệ tử đai vàng mạnh nhất của Kiếm Lai Phong nhưng sau chuyện này, phân lượng của hắn trong mắt Linh Quân phong chủ sẽ giảm bớt rất nhiều.

Trong khi các đệ tử đầy khắp núi đồi còn đang rung động thì trong thung lũng hóa thành đất bằng, ngón tay của Chu Nguyên đang nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm đang đau đớn, sau đó ánh mắt đạm mạc kia nhìn về phía Lục Huyền Âm ở trước mặt.

Lúc này, đệ tử của Kiếm Lai Phong tham gia cuộc thi này đã chỉ còn có một người là nàng.

Cảm nhận được ánh mắt đạm mạc của Chu Nguyên, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Lục Huyền Âm càng thêm trắng bệch, kết quả trước mắt làm cho nàng rung động mãnh liệt nhất.

Cho dù như thế nào thì nàng cũng không nghĩ tới, đệ tử của Kiếm Lai Phong bọn họ vậy mà sẽ bị Chu Nguyên diệt đoàn.

Trước đây, thiếu niên trước mắt chỉ là một đệ tử ngoại sơn mà nàng đã từng liền nhìn đều lười liếc mắt nhìn, vậy mà khi nàng không hề hay biết, đã cường đại đến loại tình trạng này

Nguyên lai, bây giờ, người đệ tử ngoại sơn lúc trước đã là một tồn tại mà nàng không thể đơn giản rung chuyển được rồi!

- Ngươi … ngươi muốn thế nào?!

Lục Huyền Âm run rẩy nói, cố gắng làm cho chính mình không bị loại khí thế này của Chu Nguyên chấn nhiếp.

Chu Nguyên nắm chặt bàn tay lại, Thiên Nguyên Bút xuất hiện và hóa thành hình như một cây thương, rồi ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lăng lệ, ác liệt.

Bá!

Thân hình của hắn mãnh liệt lao ra, ngòi bút sắc bén kia giống như thương mâu vậy, xé rách không khí, mang theo một luồng khí tức vô cùng hung hãn, lăng lệ, ác liệt, chỉ thẳng vào mặt của Lục Huyền Âm.

Tiếng không khí nổ tung vang lên.

Ngòi bút trắng như tuyết cấp tốc phóng đại trong con mắt của Lục Huyền Âm, sát khí vọt tới làm cho Lục Huyền Âm cảm thấy da đầu run lên, nàng có một loại cảm giác, Chu Nguyên ở trước mắt tựa hồ thật sự định dùng một thương trực tiếp giết chết nàng.

Trong những năm gần đây, Chu Nguyên một đường sát phạt, tự nhiên cũng có hung tính, chỉ có điều dĩ vãng khi đối mặt với đồng môn sư huynh đệ, hắn chung quy là luôn cố gắng thu liễm.

Nhưng đối với Lục Huyền Âm này, hắn thực sự có chút chán ghét, bởi vì nếu như không phải là tại nàng, có lẽ hắn cũng sẽ không gặp phải nhiều phiền toái như vậy, cho nên cơn tức giận ở trong lòng khiến cho bên ngoài hắn hung hãn hơn nhiều.

Mà ở ở dưới hung uy của hắn, Lục Huyền Âm sợ đến mức phải liên tiếp lui về phía sau, phảng phất đều là đã quên mất phải chống cự, đợi đến gió mạnh sắc bén đập vào mặt, tạo ra một vết thương ở trên gương mặt bóng loáng của nàng thì nàng mới tỉnh hồn lại rồi mãnh liệt kêu lên:

- Ta nhận thua!

Ngòi bút trắng như tuyết mang theo gió xoáy lăng lệ, ác liệt dừng lại ở trước mặt Lục Huyền Âm tầm hơn một tấc, gió mạnh khiến cho tóc dài bay rối tung, trông cực kỳ chật vật.

Bàn tay của Chu Nguyên vững vàng nắm chặt Thiên Nguyên Bút, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Huyền Âm.

Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cuốn người đang sợ đến mức hồn phi phách tán là Lục Huyền Âm đi.

Chu Nguyên thu bút, đứng thẳng người dậy, hiển nhiên là hắn không có khả năng thật sự giết Lục Huyền Âm ở chỗ này, nói như vậy hắn cũng sẽ bị tông môn trừng phạt, nhưng mà cũng may chính là, một trận chiến này hẳn là đã để cho nữ nhân này bị dọa bể mật.

Hơn nữa, lần này, hắn lại làm cho Kiếm Lai Phong bọn họ mất hết mặt mũi, chỉ sợ về sau mấy người Nhạc Thiên chắc hẳn sẽ bị trừng phạt không nhệ, về sau muốn lại đến tìm hắn để gây phiền phức, sợ cũng không có tinh lực như vậy rồi.

Hắn nâng bàn tay lên, chỉ thấy được chung quanh có từng cái ấn ký gào thét lao đến, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Trọn vẹn hai mươi sáu cái ấn ký.

Những ấn ký này là thứ mà Nhạc Thiên cùng những đệ tử của Kiếm Lai Phong cống hiến cho hắn.

Đã có những ấn ký này, hắn liền có thể trèo lên đỉnh một Phong, ít nhất, lúc này đây, trở thành đệ tử đai tím đã là chuyện giống như ván đã đóng thuyền.

Thu ấn ký, Chu Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía những đệ tử đang vây quanh bốn phía bên ngoài thung lũng, những người này lúc trước đều chỉ xem hắn cùng với Kiếm Lai Phong chiến đấu.

Mà cảm nhận được ánh mắt của Chu Nguyên, những đệ tử ở chung quanh kia đều hơi hơi rùng mình, trên khuôn mặt tỏ ra ngưng trọng cùng kiêng kị, hơn nữa bọn họ bắt đầu lui ra phía sau, tỏ vẻ cũng không có tâm tư tranh đấu cùng Chu Nguyên.

Hiển nhiên là sự hung hãn của Chu Nguyên khi đánh bại tất cả đệ tử của Kiếm Lai Phong lúc trước cũng để lại trong lòng những đệ tử này bóng ma tâm lý.

Chỉ có Tô Uyển của Thương Huyền Phong kia là khác biệt, thân thể mềm mại khẽ động, đã đáp xuống một chỗ cách Chu Nguyên không xa, nàng nói:

- Không nghĩ tới bổn sự của ngươi cũng không nhỏ, vậy mà lại có thể đánh bại cả một đám đệ tử của Kiếm Lai Phong như vậy.

Chu Nguyên quay sang cười cười với nàng, ấn tượng của hắn về Tô Uyển này ngược lại là khá tốt, lúc trước cũng chỉ có một mình Tô Uyển chịu động thân đi ra giúp hắn, mặc dù nói cuối cùng nàng vẫn bị Uông Thần của Lôi Ngục Phong kia ngăn cản nhưng hắn cũng nhìn ra được thiện ý của nàng giành cho hắn.

- Mười Phong ở ngay phía trước rồi, sư đệ có muốn đi cùng với ta hay không?

Tô Uyển hỏi.

Chu Nguyên chỉ hơi trầm ngâm một lát rồi cũng mỉm cười và gật gật đầu. Hiện tại, thần hồn trong mi tâm của hắn vẫn còn đau đớn không thôi, nếu đi cùng với Tô Uyển, hắn ngược lại là có thể thừa cơ hội để khôi phục một chút.

Vì vậy hai người liên thủ đi về phía trước.

Thấy hai người đi tới, những đệ tử của các phong khác ở chung quanh kia cũng nhao nhao tránh đi, lúc này Chu Nguyên mang theo hung uy sau khi đánh bại tất cả đệ tử của Kiếm Lai Phong, căn bản là không có người lại dám ngăn trở vị hung thần này.

Vì vậy, một đường hai người đi cực kì thông suốt.

Mà tốc độ của Chu Nguyên cùng Tô Uyển cũng theo thời gian dần trôi qua mà giảm chậm lại, chỉ thấy được ở phía trước của bọn họ, một ngọn núi khổng lồ đứng sừng sững, ngọn núi này có tới tận mười đỉnh núi, trông từ xa như mười ngón tay vậy.

Ở bên dưới mỗi một đỉnh núi đều có một cánh cửa đá trầm trọng đứng sừng sững.

Hiển nhiên, thông qua cánh cửa này là có thể trèo lên đỉnh, đồng thời cũng có thể biết được, như thế nào chọn ra người đứng đầu trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử đai tím này.

Bình Luận (0)
Comment