Cổ Kinh lâu ở dưới ngọn núi chính bị phong ấn của Thánh Nguyên Phong.
Hôm sau, ở dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thái Uyên, Chu Nguyên lại một lần nữa đi tới ngọn núi chính bị phong ấn này. Ở dưới chân ngọn núi chính có một tòa cổ điện hơi có vẻ tàn phá lẳng lặng đứng sừng sững, trên bốn bức tường là rêu xanh và vết mốc thể hiện dấu vết của năm tháng xa xưa.
Ở bậc thang chỗ cửa ra vào của cổ điện, một lão nhân mặc áo gai, ôm cái chổi, gục đầu như đang buồn ngủ, người này rõ ràng là Huyền lão mà Chu Nguyên gặp được lúc mới tới Thánh Nguyên Phong.
Chu Nguyên đi theo sau lưng Thẩm Thái Uyên, hắn ngẩng đầu nhìn qua ngọn núi chính vô cùng nguy nga ở phía trước này, trong đó mây mù lượn lờ, cây cối tươi tốt, trông có vài phần thần bí.
Mà ở trong hư không thì là có hoa văn bằng ánh sáng như ẩn như hiện, một chấn động vô cùng mênh mông phát ra, làm cho người không dám đơn giản tới gần.
- Ngọn núi chính bị phong ấn ...
Nhìn xem ngọn núi chính bị phong ấn này, tâm tình của Chu Nguyên tắc thì là có chút phập phồng, đạo Thánh văn thứ hai kia là tồn tại ở trong ngọn núi chính bị phong ấn này. Đáng tiếc, nhìn như gần trong gang tấc, lại giống như khỏang cách giữa trời và đất, làm cho hắn khó có thể vượt qua.
Muốn đi vào ngọn núi chính thì trước hết hắn phải trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong ... Cái này còn phải có một đoạn đường rất dài cần đi.
- Huyền lão.
Trong khi Chu Nguyên còn đang cảm thán trong nội tâm, Thẩm Thái Uyên nhanh chóng bước tới sau đó cung kính thi lễ với lão nhân giống như đang ngủ gật ở trước mặt. Tuy nói người sau trông tựa hồ không có chấn động gì của nguyên khí, nhưng nếu bàn về bối phận, coi như là chưởng môn đều phải bảo trì lễ ngộ đối với vị lão nhân này.
Dù sao, xét trên phương diện nào đó thì vị Huyền lão này chính là người đi theo Thương Huyền lão tổ lâu nhất.
Lão nhân tựa hồ tai mắt cũng không tốt lắm, cho nên vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng gì, Thẩm Thái Uyên chỉ đành phải tăng lớn thanh âm kêu thêm vài lần, lão nhân ôm cái chổi mới thanh tỉnh được một phần, lão nhân ngẩng đầu lên, hai mắt đục ngầu nhìn Thẩm Thái Uyên từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười cười, khàn giọng nói, thanh âm già nua vang lên:
- Thì ra là Thẩm trưởng lão ...
Thẩm Thái Uyên gật gật đầu, cũng không có nói chuyện tào lao, ông chỉ tay về phía Chu Nguyên và nói:
- Huyền lão, có một người đệ tử muốn đi vào Cổ Kinh lâu.
Đến lúc này, hai mắt đục ngầu của lão nhân tên là Huyền lão mới nhìn về phía Chu Nguyên. Đột nhiên, Chu Nguyên có cảm giác ánh mắt của lão nhân tựa hồ là hơi có chút thay đổi nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường. Hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ chắc chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
- Tên tiểu tử này mới vừa tiến vào nội sơn không lâu mà? Nhanh như vậy đã có thể lấy được tư cách để tiến vào Cổ Kinh lâu rồi sao? Xem ra năng lực cũng không nhỏ đâu.
Huyền lão chậm rãi nói.
Thẩm Thái Uyên mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, thiên phú của Chu Nguyên hoàn toàn chính xác là rất tốt, lần này thằng nhóc này đã lấy được vị trị đứng đầu trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử đai tím, cho nên chưởng môn mới phá lệ một lần, để cậu ta tiến vào trong Cổ Kinh lâu.
Huyền lão gật gật đầu rồi cũng không nói thêm nhiều lời về vấn đề này, chỉ duỗi bàn tay gầy guộc ra, nói:
- Đưa tín vật của chưởng môn cho ta đi.
Thẩm Thái Uyên vội vàng lấy ra một miếng ngọc bội, trên ngọc bội có hào quang lập loè lưu chuyển.
Huyền lão tiếp nhận ngọc bội, nhìn thật lâu rồi mới chậm rãi gật đầu, run run rẩy rẩy đứng dậy, dùng cái chổi chống mặt đất và vươn tay chậm rãi đẩy cánh cửa lớn của cổ điện ở phía sau ra.
Cót két!
Cửa lớn mở ra, bên trong đó lại tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào, trông có phần thần bí.
- Tiểu gia hỏa, lúc trước, Cổ Kinh lâu là chỗ chủ nhân tiềm tu, có thể lấy được cái gì ở trong này đều phải dựa vào cơ duyên của bản thân, nếu như không có duyên, mặc dù là tay không đi ra cũng không phải là chuyện khó hiểu gì.
Huyền lão nói ra.
Chu Nguyên ôm quyền, tỏ vẻ thụ giáo, sau đó hắn nhìn về phía Thẩm Thái Uyên, người sau cũng mỉm cười và gật gật đầu ra hiệu cho hắn.
Vì vậy Chu Nguyên cũng không do dự, nhấc chân bước đến chỗ cửa lớn, cuối cùng hít sâu một hơi, một bước đi vào trong cổ điện, màn đen vọt tới, thân hình của hắn cũng biến mất ở trong đó.
Nhìn thấy Chu Nguyên đã tiến vào Cổ Kinh lâu, Huyền lão lại run rẩy ngồi xuống bậc thang lúc trước, ôm cái chổi, giống như là chuẩn bị ngủ tiếp.
Thẩm Thái Uyên tức thì thi lễ đối với Huyền lão một cái, sau đó cũng rút đi.
Chỗ chân núi của ngọn núi chính này lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Nhưng loại yên tĩnh này cũng chỉ tồn tại được trong một thời gian ngắn mà thôi. Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy được một bóng người chắp tay chậm rãi bước đến, người này mặc một bộ áo bào màu trắng, bộ dáng tựa như là thiếu niên tuấn mỹ, làn da sáng bóng giống như là ngọc.
Người này vậy mà lại là Linh Quân phong chủ của Kiếm Lai Phong!
Nghe được tiếng bước chân này, mí mắt của Huyền lão có chút rung rung. Sau đó, ông mở mắt ra và chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt đục ngầu liếc nhìn thiếu niên mặc áo bào màu trắng kia, sau đó liền thu hồi ánh mắt, người vẫn không nhúc nhích, cũng không có chút dấu hiệu nào là sẽ đứng lên nghênh đón.
Mà Linh Quân phong chủ cũng không thèm để ý, hắn đi đến bên cạnh Huyền lão, nhìn thoáng qua Cổ Kinh lâu đã mở ra và thản nhiên nói:
- Huyền lão, tiểu gia hỏa gọi là Chu Nguyên kia đã tiến vào Cổ Kinh lâu rồi sao?
Nhưng mà Huyền lão không có trả lời.
Linh Quân phong chủ cũng không thèm để ý. Kia cũng chỉ là một câu hỏi mà hắn thuận miệng nới ra thôi. Tuy ở trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử đai tím, Chu Nguyên đã làm cho Kiếm Lai Phong bọn họ mất mặt nhưng lấy thân phận của hắn, căn bản không có khả năng cố ý đi nhằm vào Chu Nguyên.
Mục đích của hắn khi đến đây hiển nhiên cũng không phải là Chu Nguyên.
Lúc này, đứng ở bên cạnh Huyền lão, Linh Quân phong chủ lại quay đầu, nhìn qua ngọn núi chính thần bí bị sương mù che kín ở trước mắt này. Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Linh Quân phong chủ mới chậm rãi nói:
- Ta thực sự nhớ đến sự rầm rộ ở nơi đây trong những năm đó, khi tiên sinh bắt đầu giảng bài, vô số cường giả trong Thương Huyền Thiên đều tụ tập đến để nghe giảng ...
Linh Quân phong chủ nói khẽ:
- Huyền lão, Thánh Nguyên Phong xuống dốc quá lâu rồi. Ta cảm thấy chúng ta có lẽ nên làm cho nó khôi phục vinh quang của ngày xưa, đó cũng coi như là một hành động để đáp trả ân tình của tiên sinh với chúng ta.
Nhưng mà mặc kệ ông ta nói như thế nào, Huyền lão lại vẫn một mực thờ ơ, con mắt đục ngầu không nhúc nhích.
Linh Quân phong chủ cúi đầu với Huyền lão rồi mỉm cười nói:
- Huyền lão, ngài một mực đều ở lại Thánh Nguyên Phong, ngài nói xem đến khi nào thì phong ấn của ngọn núi chính mới có thể được giải trừ đây?
Huyền lão ôm cái chổi, rốt cục không chịu nổi mà khàn giọng nói:
- Đến lúc cần thiết tự nhiên là sẽ được giải trừ.
Linh Quân phong chủ bất đắc dĩ lắc đầu, mỗi một lần nói chuyện, câu trả lời của Huyền lão đều là như vậy.
- Huyền lão, chúng ta cũng không thể chống mắt lên nhìn Thánh Nguyên Phong xuống dốc như vậy được, dù sao chỗ này cũng là một trong những nơi tiên sinh thích nhất.
Linh Quân phong chủ nói.
Con mắt đục ngầu của Huyền lão liếc nhìn Linh Quân phong chủ một cái rồi nói:
- Nếu như ngươi thật sự muốn làm chút gì đó cho chủ nhân, ta cảm thấy giúp ông ấy báo thù, có lẽ còn tốt hơn là để cho Thánh Nguyên Phong khôi phục vinh quang.
Linh Quân phong chủ cười khổ một tiếng, nói:
- Huyền lão, Thương Huyền Tông hiện nay đã không phải là Thương Huyền Tông của năm đó khi tiên sinh còn tồn tại.
- Tông môn mạnh nhất trong Thương Huyền Thiên cũng không còn là Thương Huyền Tông chúng ta rồi, mà là Thánh Cung ...
Nói đến đây, Linh Quân phong chủ thoáng trầm mặc một lát, sau đó ông nhìn chằm chằm vào ngọn núi chính bị phong ấn ở trước mắt, trầm giọng nói:
- Mà muốn muốn báo thù, trừ phi vị Thiên Chủ kế tiếp của Thương Huyền Thiên lại một lần nữa xuất hiện và là người của Thương Huyền Tông chúng ta ... Mà để điều này xảy ra thì chúng ta cần có đồ vật tượng trưng cho Thương Huyền Thiên ... Nguyên bảo trong tay tiên sinh năm đó, Thương Huyền Thánh Ấn.
- Đáng tiếc, sau khi tiên sinh vẫn lạc, Thương Huyền Thánh Ấn cũng đã mất tích theo ...
Hắn nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt chuyển hướng Huyền lão, trong mắt xuất hiện thần sắc chờ mong:
- Huyền lão, năm đó, trong thời khắc cuối cùng, ngài chính là người duy nhất ở bên cạnh tiên sinh, chẳng lẽ ngài không biết Thương Huyền Thánh Ấn ở nơi nào sao?
- Nếu như Thương Huyền Tông chúng ta có thể chấp chưởng Thánh Ấn, như vậy coi như là Thánh Cung, chúng ta cũng sẽ không sợ.
Huyền lão chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói:
- Thương Huyền Thánh Ấn chính là Chí bảo do trời đất biến thành, ta cũng chưa bao giờ thấy qua thì làm sao biết được tung tích của nó?
Nghe Huyền lão nói thế, hào quang trong mắt Linh Quân phong chủ chợt ảm đạm xuống.
bàn tay của Huyền lão nhẹ nhàng vuốt vuốt cái chổi ở trong ngực, chậm rãi nói:
- Trong những năm gần đây, ta cảm giác ngươi còn quan tâm đến Thương Huyền Thánh Ấn hơn cả mấy người chưởng môn.
Nói đến đây, Huyền lão ngẩng đầu, liếc nhìn Linh Quân phong chủ và nói:
- Ngươi muốn lấy được nó sao?
Nghe được câu hỏi của Huyền lão, Linh Quân phong chủ liền khẽ giật mình, sau đó ông ta cũng không tránh kiêng kị mà nói:
- Người chấp chưởng Thương Huyền Thánh Ấn có thể trở thành chủ nhân của Thương Huyền Thiên. Thứ này, ai mà không muốn? Hơn nữa cũng chỉ có đến lúc kia, ta mới có thể báo thù cho tiên sinh.
- Huyền lão, ngài cảm thấy thế nào?
Huyền lão chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ngươi không thích hợp.
Ngữ khí của Linh Quân phong chủ vẫn không chút thay đổi. Ông ta tự tin nói:
- Huyền lão, ta đã không còn là tiểu đồng tử của năm đó nữa rồi.
Huyền lão ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua dừng lại ở ngọn núi thần bí bị sương mù che phủ kia, sau khi trầm mặc hồi lâu, ông mới khàn giọng nói:
- Cũng chính là bởi vì ngươi đã không phải là tiểu đồng tử dưới trướng tiên sinh năm đó rồi, cho nên ta mới nói ... Ngươi không thích hợp.