Cảnh tượng ập vào mắt Chu Nguyên khi hắn bước chân vào Cổ Kinh lầu là một vùng không gian tăm tối. Chỉ có điều cảnh tượng này cũng không kéo dài quá lâu, một lát sau thì đã có một tia sáng hiển hiện ở dưới chân hắn, sau đó chậm rãi lan tràn ra xung quanh.
Cuối cùng, chỉ từ một tia sáng nhỏ bé đã hóa thành một dãy hành lang ánh sáng kéo dài như vô tận, mà hai bên của hành lang thì có vô số quang cầu, trông như những quả bong bóng lúc sáng lúc tối, xuất hiện.
Chu Nguyên tập trung nhìn vào một quả quang cầu thì thấy có vẻ là trong đó có chứa đựng vật gì đó.
“Chắc hẳn thứ được chứa đựng trong những quang cầu này chính là công pháp, Nguyên thuật, Nguyên văn, Nguyên binh...”
Chu Nguyên ngẫm nghĩ. Chỉ tiếc là những quả cầu này quá sáng, không thể nhìn xuyên vào trong, Thế nên không cách nào biết được chứ ở bên trong là loại gì, có phẩm cấp thế nào.
-Có vẻ như việc lựa chọn bảo vật còn phải dựa vào may mắn của từng người.
-Khó trách ai cũng nói là tùy duyên... -Chu Nguyên cười khổ một tiếng, bởi vì không thiếu khả năng là trong những quang cầu này không chứa đựng cái gì, mà chỉ cần đưa tay bắt lấy một quả thôi thì sẽ lập tức đưa ra khỏi Cổ Kinh lầu.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn những quả quang cầu xung quanh mình này, do dự hồi lâu, cũng không lập tức lựa chọn mà di chuyển bước chân, tránh đi những quả cầu đang bay tới, mục tiêu hướng thẳng về phía trước.
Hắn dự định quan sát một chút cái đã.
Bước chân Chu Nguyên vẫn không ngừng, ánh mắt cẩn thận nhìn qua, đồng thời lực lượng thần hồn cũng lan tràn ra với ý đồ cảm ứng được thứ được cất giấu bên trong quang cầu.
Chỉ tiếc là những biện pháp này đều không có hiệu quả, bởi vì có vẻ là các quang cầu này đều có công năng che đậy khỏi cảm giác của thần hồn, thế nên dù cho tu vi thần hồn của Chu Nguyên đã đạt tới Thực Cảnh trung kỳ thì cũng chẳng làm được gì.
-Chẳng lẽ lại chỉ có thể bắt bừa một cái hay sao? -Chu Nguyên cau mày, làm như vậy quá có tính ngẫu nhiên. Hắn đã phải rất vất vả mới đổi được một lần cơ hội tiến vào Cổ Kinh lầu, nếu cứ tùy tiện chọn như vậy thì quả thật là lãng phí.
Suy ngẫm một lát, bất chợt trong lòng Chu Nguyên có chủ ý.
“Biện pháp bình thường không thể nhìn xuyên qua được, vậy không biết Phá Chướng Thánh Văn thì như thế nào?”
Nghĩ đến liền làm, Chu Nguyên tập trung suy nghĩ, chỉ thấy trong chỗ sâu của con ngươi lập tức hiện lên một đạo Thánh Văn cổ xưa đang xoay tròn. Mà khi Thánh Văn đang vận chuyển, hắn lại quay đầu nhìn về phía những quang cầu đang bay tới bay lui kia, và điều khiến cho Chu Nguyên vô cùng mừng rỡ chính là, trong tầm mắt của hắn thì ánh sáng bao bọc những quả cầu này đã yếu bớt đi khá nhiều.
Mặc dù vẫn không thể trông thấy rõ ràng đồ vật được cất ở bên trong, thế nhưng hắn lại có thể dựa vào ánh sáng do những đồ vật này tỏa ra để phán đoán phẩm chất cao thấp của nó.
Mà cách phán đoán đơn giản nhất là phẩm cấp càng cao, cường độ tỏa sáng lại càng mạnh.
Đôi khi Chu Nguyên cũng gặp phải những quả cầu mà bên trong không có ánh sáng, hiển nhiên là trong những quả cầu này trống không, mà nếu ai bắt phải loại quả cầu này thì cũng chỉ có thể tay không mà về.
Trên gương mặt Chu Nguyên lộ ra vẻ vui mừng. Có sự trợ giúp của Phá Chướng Thánh Văn thì hắn cũng không cần chọn bừa như thầy mù sờ voi, chỉ dựa vào may mắn nữa.
Thế là bước chân của Chu Nguyên càng thêm chậm rãi, Thánh Văn thì gia tốc vận chuyển ở bên trong chỗ sâu của đồng tử, đảo qua mỗi quả quang cầu.
Chu Nguyên cứ đi như vậy suốt thời gian nửa nén hương, trong quá trình này hắn cũng phát hiện bốn quả quang cầu mà đồ vật được chứa trong đó tỏa ra ánh sáng mạnh nhất. Dựa theo suy đoán của hắn thì hiển nhiên là 4 quả quang cầu này đều chứa đựng Thiên Nguyên thuật.
Chu Nguyên không nhịn được liếm môi một cái, ánh mắt tràn đầy về khát khao. Đây chính là Thiên Nguyên thuật, dù cho là ở một nơi như Thương Huyền tông thì Thiên Nguyên thuật cũng thuộc vào loại hàng hiếm. Nếu như không lập được đại công thì đệ tử bình thường đừng mơ tưởng được học tập.
Thậm chí là một người có nhiều thành tích cao như Chu Nguyên mà bây giờ cũng mới chỉ được tiếp xúc với một quyển Thiên Nguyên thuật cấp độ Hạ phẩm.
Bất kể là một loại Thiên Nguyên thuật nào, chỉ cần có thể tu thành một môn thì đã làm cho sức chiến đấu tự thân tăng lên rất nhiều rồi.
-Có tới bốn quả quang cầu, lúc này thì thật sự là chỉ còn cách tuyển bừa một quả rồi... -Chu Nguyên do dự hồi lâu, sau đó cắn răng một cái, định đưa tay với tới phía một quả quang cầu.
Onggggg!
Chỉ là ngay tại lúc mà Chu Nguyên muốn bắt lấy quả cầu kia thì bàn tay hắn lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn phát giác được có một làn sóng dao động rất nhỏ bé truyền ra từ bên trong túi Càn Khôn của mình.
Chu Nguyên hơi giật mình, nắm bàn tay một cái, chỉ thấy có một vật thể màu xanh ngọc hiển hiện trong tay.
Nằm ở trong lòng bàn tay Chu Nguyên là một miếng Ngọc bài cổ xưa, từ trong miếng Ngọc bài này đang không ngừng tràn ra từng đợt khí tức không cách nào hình dung.
Ngọc bài này chính là thứ mà Thương Huyền Lão Tổ đã giao cho hắn hồi còn ở trong Thánh Tích Chi Địa.
Mà đợt sóng dao động rất nhỏ truyền ra lúc trước cũng bắt nguồn từ vật này.
-Có chuyện gì vậy nhỉ? -Chu Nguyên vô cùng bất ngờ mà nhìn vào miếng Ngọc bài nhỏ bé trong tay. Phải biết là suốt từ lúc nhận được miếng Ngọc bài này cho tới nay thì đây còn là lần đầu tiên mà hắn gặp phải tình huống lạ thường thế này.
Ong ong!
Ngay sau đó, trong sự kinh ngạc của Chu Nguyên, khi cảm nhận được luồng khí tức được tỏa ra từ miếng Ngọc bài trên tay Chu Nguyên, tất cả những quang cầu xung quanh dãy hành lang liền chui thẳng vào trong bức tường ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Thậm chí là cả bốn quả cầu ánh sáng mà Chu Nguyên chọn trúng cũng đều biến mất không còn.
Chu Nguyên thấy thế lập tức quýnh lên, làm sao vừa mang đồ vật này ra thì những quả cầu này lại chạy hết thế này? Nếu vậy thì hắn làm sao còn có thể chọn bảo được đây?
Chỉ là dù Chu Nguyên có gấp đến mấy cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những quả cầu biến mất, đúng là khóc không ra nước mắt.
Mặc kệ Chu Nguyên còn đang lo lắng chán nản đứng ở đó, miếng Ngọc bài trong tay hắn thì lại chậm rãi bay lên, sau đó trôi dạt về phía trước.
Chu Nguyên thấy vậy thì giật mình, do dự một chút rồi bước nhanh theo sau. Nhớ tới nơi này đã từng là chỗ tu luyện của Thương Huyền Lão Tổ, bây giờ hắn lại cầm tín vật của ông ấy tới đây, chắc là sẽ không tay không mà về đấy chứ?
Nghĩ như vậy, bước chân Chu Nguyên lại không ngừng đi theo đằng sau miếng Ngọc bài, mãi cho tới khi đi tới cuối cùng của hành lang ánh sáng.
Bước chân của Chu Nguyên hơi dừng lại một chút, chỉ là miếng Ngọc bài vẫn không dừng lại, chậm rãi bay đi, sau đó Chu Nguyên vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy, khi miếng Ngọc bài kia tiếp xúc với vách tường ánh sáng thì vách tường ấy lại chậm rãi mở ra một cái khe hở.
Mà ánh sáng ở trên miếng Ngọc ngày cũng càng thêm lóa mắt, tựa như đang thúc giục Chu Nguyên bước nhanh theo sau.
Chu Nguyên chần chờ một lúc, cuối cùng cắn răng một cái, đưa chân bước qua khe hở ánh sáng kia.
Cảnh tượng ánh vào trong tầm mắt Chu Nguyên sau khi bước qua khe hở ánh sáng chính là một gian phòng cổ xưa, mọi đồ vật trong phòng đều rất đơn giản, tất cả đều có vẻ cũ kỹ.
Lúc này Ngọc bài lại rơi xuống trước mặt Chu Nguyên, được hắn cẩn thận thu vào trong túi.
-Chắc hẳn nơi này chính là chỗ mà lão tổ đã từng tu luyện? -Chu Nguyên nhìn về phía chiếc Bồ đoàn bên trên giường đá trước mặt, tự nói.
Ánh mắt Chu Nguyên quét nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên một chiếc bàn đặt trước giường đá. Bởi vì hắn nhìn thấy trên bàn có 4 miếng Ngọc giản đang nằm ở nơi đó.
Chu Nguyên có chút hiếu kỳ, bước lên tiện tay cầm lấy một miếng Ngọc giản, hơi cảm ứng một chút, sau đó con ngươi không nhịn được co rụt lại.
-Vậy mà lại là một môn Thiên Nguyên thuật cấp độ trung phẩm...
Ở nơi Thương Huyền tông này, trong số các đệ tử có cơ may được học một môn Thiên Nguyên thuật thì đa phần cũng chỉ là Thiên Nguyên thuật cấp độ hạ phẩm. Mà để có thể tiến thêm một bước được học Thiên Nguyên thuật cấp độ trung phẩm thì độ khó còn cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Quý giá là thế, Chu Nguyên lại không ngờ chỉ tiện tay lấy ra một miếng ngọc giản, thế mà trong đó lại có ghi chép một môn Thiên Nguyên thuật trung phẩm.
Mang theo nỗi lòng rung động, Chu Nguyên lại quay đầu kiểm tra ba miếng ngọc giản còn lại. Kết quả thật bất ngờ, không ngờ hai trong số ba miếng ngọc giản còn lại này cũng ghi chép hai môn Thiên Nguyên thuật cấp độ trung phẩm. Hơn nữa Chu Nguyên còn dự đoán, dù cho là cùng thuộc hàng trung phẩm nhưng hai môn Nguyên thuật này sẽ có uy lực mạnh hơn rất nhiều so với những môn cùng cấp khác.
Về phần một miếng ngọc giản cuối cùng, cũng chính là miếng ngọc giản làm cho Chu Nguyên bị rung động sâu nhất. Bởi vì trong đó có ghi chép một môn công pháp thất phẩm, mà dựa vào nó người tu luyện có thể tu luyện ra nguyên khí thất phẩm.
Điều đáng nói tới là những miếng ngọc giản này được để rất tùy ý, chứng tỏ là chủ nhân của chúng- Thương Huyền lão tổ, cũng không quá coi trọng những thứ đồ này.
Chỉ là, có lẽ những thứ đồ này không đáng là gì đối với Thương Huyền lão tổ, thế nhưng đối với Chu Nguyên thì hiện nay là những thứ mà hắn đã tha thiết ước mơ bao lâu nay. Thậm chí là trong lòng Chu Nguyên bây giờ còn đang sinh ra ý nghĩ liệu có thể mang tất cả những thứ ở đây đi không?
May là cuối cùng thì Chu Nguyên cũng có thể kiềm chế được lòng tham của mình. Dù sao thì Cổ Kinh lầu cũng có quy củ đã định sẵn, nếu như không thể khống chế được lòng tham mà mang đi tất cả những thứ này, đến lúc bị phát hiện thì hậu quả phải gánh chịu là không lường được.
-Đã vậy thì cũng chỉ đành lựa chọn một quyển Thiên Nguyên thuật cấp Trung phẩm đi thôi! -Chu Nguyên chần chờ nửa ngày, cuối cùng cắn răng quyết định. Mặc dù công pháp thất phẩm thì càng tốt hơn, thế nhưng lại không có tác dụng gì với người tu luyện Tổ Long kinh như Chu Nguyên.
Thế là hắn vươn tay cầm lấy một miếng Ngọc giản rồi quả quyết xoay người rời đi.
Chỉ là ngay trong nháy mắt khi Chu Nguyên xoay người, tầm mắt của hắn nhìn thấy một vòng ánh sáng màu xanh biếc. Thế là hắn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở một chỗ hẻo lánh bên góc giường đá có đặt một cây thực vật màu xanh, trông khá giống cây tùng non.
Bề ngoài của cây này cũng không có gì thu hút, cho dù có người nhìn thấy thì cũng rất dễ dàng bị bỏ qua. Nhưng may mắn là Chu Nguyên vẫn đang duy trì việc sử dụng Phá Chướng Thánh Văn, thế nên ngay tại thời điểm mà hắn nhìn thấy cây thực vật màu xanh này thì vô cùng sửng sốt. Bởi vì hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, rằng bên trong thân thể của cây thực vật này được khắc rõ những dấu vết cổ xưa, không ngừng tỏa ra từng đợt cảm giác kỳ lạ...
Thế là Chu Nguyên lập tức quay lại, bò xuống Ngọc giản, cẩn thận từng li từng tí nâng lên cây thực vật kia.
Dưới sự trợ giúp của Phá Chướng Thánh Văn, những vết tích cổ xưa được chạm khắc trong thân thể của cây thực vật này bắt đầu hội tụ, phản chiếu lại trong con mắt của Chu Nguyên.
Đồng thời, một luồng tin tức mang theo hơi thở cổ xưa vang lên bên trong đầu Chu Nguyên:
-Bất Tử Chi Thân, Thái Ất Thanh Mộc Ngấn.