-Bất Tử Chi Thân?
-Thái Ất Thanh Mộc Ngấn?
Chu Nguyên lẩm nhẩm trong miệng những danh từ vừa vang lên trong đầu mình, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, nói thầm:
-Khẩu khí thật lớn!
Chỉ là ngoài miệng thì nói như vậy, trong con mắt của Chu Nguyên lại không giấu nổi vẻ vui mừng tột độ. Bởi vì hắn phát hiện những vết khắc được giấu bên trong cây thực vật này nếu như được tập hợp lại thì sẽ tạo thành một quyển Nguyên thuật.
Môn Nguyên thuật này cực kỳ thần kỳ, mặc dù không biết phẩm cấp thực sự của nó là thế nào, thế nhưng nếu đã có thể được Thương Huyền lão tổ cẩn thận khắc giấu tại trong thân cây thực vật này thì hiển nhiên là phải có điểm không giống với những môn Nguyên thuật được để ở trên bàn kia.
-Thật muốn nhìn xem một môn Nguyên thuật được Thương Huyền lão tổ coi trọng như vậy thì sẽ có điểm gì không tầm thường!
Chu Nguyên tiếp tục vận chuyển Phá Chướng Thánh Văn, thế là từng vết khắc bên trong thân cây tiếp tục phản chiếu vào trong đồng tử của hắn, cùng lúc đó thì từng đợt tin tức tối nghĩa hùng hồn cũng tràn vào trong đầu.
Sau khi quan sát chốc lát thì Chu Nguyên cũng hiểu rõ môn Nguyên thuật có tên Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này là cái gì.
Nói đúng ra thì đây làm một môn Nguyên thuật do Thương Huyền lão tổ tự mình sáng tạo. Tác dụng của nó cực kỳ kỳ diệu, bởi vì nó có thể trợ giúp ngươi tu luyện hấp thu Ất Mộc tinh khí bám vào trên cơ thể tạo thành một loại dấu vết. Mà loại dấu vết này được gọi là Thái Ất Thanh Mộc Ngấn.
Mà cái gọi là Ất Mộc tinh khí thì là một dạng vật chất đặc biệt tồn tại ở trong rất nhiều loại gỗ quý cổ xưa, càng là loại gỗ có tuổi thọ lâu năm thì nó chứa đựng Ất Mộc tinh khí càng nhiều...
Mà một khi có thể chạm khắc loại Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này ở bên trong da thịt, thì mặc dù sẽ không thể tăng lực lượng lên quá nhiều, nhưng sẽ làm cho da thịt có khả năng tái tạo cực kỳ kinh khủng.
Đừng nói chi là cụt tay có thể mọc lại, nếu tu luyện môn Nguyên thuật này tới cảnh giới đại viên mãn, thì chỉ cần không bị đối thủ một chiêu đánh thành bụi phấn, đến lúc đó dù có bị thương nặng đến mức nào, dù cho chỉ còn lại một cái đầu, thì bộ phận thân thể còn lại cũng sẽ chậm rãi tái tạo lại.
Từ một góc độ nào đó mà nói thì đây cũng đã có thể được tính là Bất Tử Chi Thân.
-Mạnh mẽ như vậy sao? -Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên đã trở nên cực kỳ nóng bỏng, thậm chí hô hấp đã có chút dồn dập, đây là lần đầu tiên mà hắn có thể nhìn thấy một môn Nguyên thuật lợi hại như vậy.
-Đây quả thực là một môn thần thuật có thể giữ mạng!
-Thảo nào mà Thương Huyền lão tổ lại khắc môn Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này bên trong cây thực vật một cách trịnh trọng như vậy. Nếu có người có thể tu luyện môn Nguyên thuật này tới cảnh giới đại thành thì sẽ lập tức trở thành đối tượng cực kỳ khó chơi ở trong mảnh thiên địa này.
Chỉ cần tưởng tượng kẻ địch của mình có sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, dù đánh thế nào cũng không chết, thậm chí còn bị hắn dùng phương thức lấy mạng đổi mạng để mài mòn sức chiến đấu của mình, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng...
-Không biết môn Nguyên thuật này sẽ ở cấp bậc gì? -Chu Nguyên liếm môi một cái, mặc dù môn Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này cũng không có sức chiến đấu mạnh cỡ nào, thế nhưng tác dụng mà nó có thể mang lại lại còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các môn Nguyên thuật khác, thậm chí dù là Thiên Nguyên Thuật cấp độ Thượng phẩm cũng không chắc có thể so được.
-Chỉ là để có thể tu luyện môn Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này tới cảnh giới đại thành thì cũng chẳng phải là việc dễ dàng gì! -Sau một hồi kích động, cuối cùng thì Chu Nguyên cũng đã tỉnh táo lại.
Bởi vì đồ vật mấu chốt để có thể tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngấn chính là loại Ất Mộc tinh khí kia.
Càng là loại gỗ quý có niên đại xa xưa thì chứa đựng Ất Mộc tinh khí lại càng nhiều, càng mạnh mẽ. Thế nhưng loại gỗ quý thế này thì tất nhiên đều là thiên tài địa bảo hiếm có. Cho nên Chu Nguyên cũng không biết, để có thể tu luyện môn Nguyên thuật này tới đại viên mãn thì cần hấp thu lượng Ất Mộc tinh khí mạnh tới cỡ nào...
Nghĩ tới đây, Chu Nguyên không nhịn được gãi đầu cười khổ một tiếng.
Chỉ là nếu đã có thể nhận được môn Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này thì cũng đã là cơ duyên to lớn rồi. Chu Nguyên cũng sẽ không vì hoàn cảnh tu luyện khó khăn mà từ bỏ nó. Thế là hắn hít sâu một hơi, trực tiếp thu cây thực vật vào trong túi Càn Khôn.
Hiển nhiên, Chu Nguyên đã quyết định phải dốc hết sức để tu luyện thành công môn Thái Ất Thanh Mộc Ngấn này.
Sau khi thu hồi Thái Ất Thanh Mộc Ngấn, Chu Nguyên lại đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng cổ xưa này, sau đó chắp tay cúi người làm lễ với hư không, coi như lời cảm tạ vì Thương Huyền lão tổ đã để quyển sách này lại cho hắn có thể nhận được.
Sau khi lễ xong, Chu Nguyên lại không chần chờ thêm nữa mà trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt lại xuất hiện sự biến đổi, chỉ là lúc này ánh vào trong tầm mắt của Chu Nguyên không còn là hành lang ánh sáng hồi nãy nữa mà là cảnh vật ở chỗ cửa ra vào của Cổ Kinh lầu.
Chu Nguyên vừa xuất hiện, cánh cửa Cổ Kinh lầu ở sau lưng liền đóng lại.
Chu Nguyên nheo mắt làm quen với ánh sáng bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đang có hai bóng ngươi đứng ở trên bậc thang chỗ cửa ra vào.
Một người trong đó còn đang ôm cái chổi, còng xuống lưng, chính là vị Huyền lão kia.
Mà một người khác lại khiến cho Chu Nguyên vô cùng khiếp sợ, bởi vì người thiếu niên tuấn mỹ đang đứng bên cạnh Huyền lão chính là Phong chủ Linh Quân của Kiếm Lai phong.
Không ngờ vị đại nhân vật của Thương Huyền tông này lại xuất hiện ở đây...
Tại lúc Chu Nguyên nhìn về phía Phong chủ Linh Quân thì người này cũng quay đầu nhìn quét về phía hắn một cái.
Mà cái nhìn liếc này lại khiến cho toàn thân Chu Nguyên nhói nhói, ánh mắt ấy tựa như ẩn chứa từng đợt kiếm ý cực kỳ khủng bố, nếu như Phong chủ Linh Quân chỉ cần lộ ra một chút sát ý thôi thì chỉ sợ là Chu Nguyên sẽ bị xỏ xuyên chỉ trong nháy mắt.
Cũng may là kiếm ý bên trong mất Phong chủ Linh Quân đã được thu hồi lại, hắn xoay người, đi đến trước mặt Chu Nguyên, cười nhạt và nói:
-Chu Nguyên, thiên phú của ngươi rất tốt, có hứng thú gia nhập Kiếm Lai phong chúng ta hay không?
Chu Nguyên nghe vậy thì có chút sững sờ, không ngờ vị Phong chủ Linh Quân này lại nói một cách trực tiếp như vậy.
-Trước đó, đám người Nhạc Thiên bị ngươi đánh bại là bởi vì chính bọn hắn vô dụng. Ta đã phạt nặng tất cả bọn hắn. Hơn nữa với thiên phú của ngươi mà lại chỉ ở lại Thánh Nguyên Phong thì quả là có chút lãng phí.
-Chỉ cần ngươi ra nhập Kiếm Lai phong của ta thì ta có thể cam đoan làm cho ngươi trở thành thập đại Thánh Tử chỉ trong vòng 3 năm, thế nào? -Phong chủ Linh Quân nói.
Chu Nguyên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
-Đệ tử xin cảm tạ ý tốt của Phong chủ...
Vẻ mặt của Phong chủ Linh Quân vẫn lạnh lùng như cũ, dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn với lời cự tuyệt của Chu Nguyên, hắn chỉ nhìn Chu Nguyên thật sâu, nói:
-Thực ra ta cũng rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại cứ cố chấp phải lưu lại ở một nơi đã xuống dốc như Thánh Nguyên Phong?
Thần sắc của Chu Nguyên vẫn rất bình tĩnh, hắn nói:
-Hồi tuyển sơn đại điển diễn ra thì đệ tử đã từng trình bày nguyên nhân rồi, bởi vì đệ tử đã từng nhận được ân huệ của Thương Huyền lão tổ lúc còn ở Thánh Tích Chi Địa. Mà một trong những mục đích mà đệ tử lựa chọn gia nhập Thương Huyền tông, ngoại trừ để chiêm ngưỡng vinh quang ngày xưa của lão tổ, cũng là vì góp chút sức mọn để Thánh Nguyên Phong có thể lại quật khởi thêm một lần nữa, cũng coi như là báo đáp ân huệ mà lão tổ đã ban tặng.
Nghe vậy, Phong chủ Linh Quân trầm mặc lại.
Mà Huyền lão vốn đang đứng ở trên bậc thang, nghe được lời nói của Chu Nguyên thì cũng ngẩng đầu lên, nhìn hắn một chút, thản nhiên nói:
-Không ngờ rằng dù là một đứa trẻ cũng biết hai chữ "báo ân"!
Nói đoạn, ông lại quay đầu nhìn về phía Phong chủ Linh Quân, giọng nói khàn khàn:
-Nơi Thánh Nguyên Phong này vốn quạnh quẽ, đâu được náo nhiệt như Kiếm Lai phong, tốt nhất là ngươi nên về sớm một chút đi!
Nghe được lời đuổi người của Huyền lão, Phong chủ Linh Quân thu hồi ánh mắt vốn vẫn đặt ở trên ngươi Chu Nguyên, sau đó nhìn Huyền lão một chút, thân hình cũng dần dần mờ nhạt, cuối cùng tiêu tán ở trong thiên địa.
Nhìn thấy Phong chủ Linh Quân rời đi, nội tâm Chu Nguyên cũng thở dài một hơi. Cứ mỗi lần phải đối mặt với người này thì Chu Nguyên đều cảm giác được một luồng áp lực kinh khủng đè lên người mình, dù sao cái cảm giác khi phải đứng trước một kẻ có thể phất tay liền tước đoạt sinh mệnh của mình thì cũng chẳng phải là cảm giác tốt lành gì.
Nói thật, Chu Nguyên đúng là rất sợ Phong chủ Linh Quân vẫn còn tức giận với hành vi của hắn hồi diễn ra kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím, trực tiếp phất tay tiêu diệt hắn...
Sau khi Phong chủ Linh Quân rời đi, Huyền lão mới run rẩy đứng dậy, chống cái chổi lên mặt đất, dùng con mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Chu Nguyên, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:
-Ngươi... Đã vào căn phòng tu luyện của chủ nhân rồi?
Hơi dừng một chút, ông mới tiếp tục nói:
-Những đồ vật được cất trong đó... Đã nằm ngoài quyền hạn sở hữu của đệ tử tầm thường...