- Vượt ra khỏi quyền hạn...
Khi Chu Nguyên nghe được Huyền lão nói chuyện đó, trên trán của hắn lập tức có mồ hôi lạnh chảy ra. Hắn không nhịn được lui ra phía sau hai bước, cảnh giác nhìn qua Huyền lão, cười khan nói:
- Tiền bối, chẳng lẽ là ngài còn muốn thu hồi thứ mà ta lấy được hay sao?
Chu Nguyên thật đúng là có chút nóng nảy, Thái Ất Thanh Mộc Ngân kia đã gãi đúng chỗ ngứa trong nội tâm của hắn, nếu bắt hắn giao ra thật sự là đang cắt thịt của hắn, vô luận như thế nào hắn cũng không nỡ từ bỏ môn Nguyên thuật này.
Nhìn qua sắc mặt không ngừng biến đổi của Chu Nguyên, trên khuôn mặt già nua của Huyền lão lại không có gì biểu lộ, ông vẫn nói với giọng khàn khàn:
- Dựa theo quy củ, ngươi thật sự là không có tư cách.
Nhưng mà ngay khi Chu Nguyên không nhịn được mà định mạnh mẽ xông tới thì Huyền lão lại tiếp tục nói:
- Nhưng bởi vì lời nói lúc trước của tiểu tử ngươi rất hợp lòng ta, cho nên ta sẽ nới tay để phá lệ một lần.
Chu Nguyên thiếu chút nữa là lao ra nhưng nghe được Huyền lão nói như vậy, hắn lập tức cố gắng ổn định lại thân hình của mình. Nhìn qua lão đầu tựa như đang gần đất xa trời ở trước mắt, Chu Nguyên âm thầm cắn răng nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ chút nào. Hắn vội vàng ôm quyền và nói:
- Vậy thì đệ tử xin đa tạ tiền bối!
Huyền lão thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm... Ngươi có thể mang thứ đó đi, nhưng mà cũng không phải là không có điều kiện.
- Tiền bối, điều kiện gì ạ?
Chu Nguyên nghi hoặc hỏi.
- Đồ vật của chủ nhân không thể bị lấy đi dễ dàng như vậy được... Ngươi muốn đạt được vậy thì cần dùng một đạo Thiên công để đổi lấy.
Huyền lão vỗ nhẹ cái chổi trong tay lên mặt đất và nói.
- Môt đạo Thiên công ư?
Chu Nguyên vốn dĩ là đang vui mừng nhưng nghe Huyền lão nói vậy, hắn lập tức cả kinh, sau đó liền không nhịn được nghẹn ngào nói.
- Tiền bối, yêu cầu này của ngài quá cao rồi. Vãn bối chỉ là một đệ tử đai tím vừa mới tấn chức, sao có thể có được Thiên công cơ chứ?
Chu Nguyên kêu la.
Ở trong Thương Huyền Tông này, bình thường sẽ có rất nhiều nhiệm vụ ban bố cho môn hạ đệ tử làm việc để kiếm điểm cống hiến mà những nhiệm vụ này phân ra ba cấp bậc là Thiên Địa Nhân, nhiệm vụ Thiên cấp là cao nhất, nhưng nếu hoàn thành thì có thể có được một đạo Thiên công.
Tiếp theo là nhiệm vụ Địa cấp, nếu hoàn thành thì có thể có được một đạo Địa công.
Cuối cùng là nhiệm vụ Nhân cấp, nếu hoàn thành thì có thể có được một đạo Nhân công.
Mà loại Thiên công này có lực hấp dẫn cực lớn đối với đệ tử của Thương Huyền Tông, bởi vì chỉ cần một đạo Thiên công là có thể đổi lấy rất nhiều bảo bối.
Thậm chí còn có thể đổi được Thiên Nguyên Thuật, Thiên Nguyên Binh, công pháp Lục phẩm hoặc càng mạnh hơn nữa!
Có thể không chút khách khí mà nói rằng đối với đệ tử của Thương Huyền Tông, Thiên công chính là mục tiêu để bọn họ phấn đấu.
Chẳng qua nhiệm vụ Thiên cấp không những rất thưa thớt, hơn nữa một khi xuất hiện, cơ bản đều bị mười đại Thánh Tử cướp đi, đệ tử đai tím phổ thông muốn làm nhiệm vụ Thiên cấp cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cho nên muốn kiếm được Thiên công cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Mỗi một lần nhiệm vụ Thiên cấp vừa xuất hiện, đệ tử đai tím của Thương Huyền Tông cơ bản sẽ giống như một đám sói đói trông thấy một con dê không chút đề phòng vậy, tranh đấu kịch liệt đến mức làm cho người tắc luỡi.
Mà Chu Nguyên chỉ là đệ tử đai tím vừa mới tấn chức, thậm chí còn chưa có đi lĩnh qua nhiệm vụ bao giờ, chớ nói chi là nhiệm vụ Thiên cấp rồi...
Cho nên khi nghe được Huyền lão lại muốn một đạo Thiên công mới đổi được Thái Ất Thanh Mộc Ngân, Chu Nguyên lại ảo não như thế.
Nhưng mà Huyền lão lại không thèm quan tâm đến những lời kêu la của Chu Nguyên, ông vẫn thản nhiên nói:
- Mặc dù, ta không rõ ràng lắm ngươi ở trong đó đã nhận được cái gì, nhưng một đạo Thiên công có thể đổi lấy đồ vật của lão tổ, nói như thế nào đều là ngươi nhặt được đại tiện nghi.
Sắc mặt của Chu Nguyên vẫn không ngừng biến đổi, cuối cùng hắn cắn răng nói:
- Thế nhưng mà vãn bối thật không có Thiên công!
- Vậy thì thiếu nợ.
Huyền lão chậm rì rì nói.
- Ngài có thể cho vãn bối thiếu nợ sao?
Chu Nguyên trợn mắt há hốc mồm, còn có thể làm như này sao?
- Ta cho ngươi thời gian là ba tháng. Ba tháng sau, ngươi đưa một đạo Thiên công đến chỗ của ta là được... Mà lúc này, ngươi cũng có thể mang theo thứ mà ngươi lấy được ở bên trong trên người.
Huyền lão nói.
Chu Nguyên ngẩn người, nhìn Huyền lão với vẻ nghi hoặc, lão đầu này vậy mà lại tốt bụng như vậy sao?
Tròng mắt của hắn xoay vòng vòng, vô số suy nghĩ, ý tưởng không ngừng hiện lên ở trong đầu của hắn, nói không chừng thời gian ba tháng là đủ để hắn có thể tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân thành công, đến lúc đó hắn cũng không cần để ý tới lão đầu này nữa.
Huyền lão tựa như là biết được ý tưởng ở trong nội tâm của Chu Nguyên, cho nên mới chậm rì rì nói.
- Tiểu gia hỏa, mặc dù lão già ta nhìn qua chỉ cách mộ có nửa bước, nhưng ở trong Thương Huyền Tông, cho dù là Thanh Dương Chưởng Môn cũng không dễ dàng bác bỏ lời của ta.
- Nếu ba tháng sau, ngươi lại muốn đùa nghịch cái tâm tư gì thì cho dù ngươi đã tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân thành công, ta cũng có thể nghĩ biện pháp phế đi.
Toàn thân Chu Nguyên lập tức có mồ hôi lạnh xuất hiện. Nhìn thoáng qua lão nhân ở trước mắt, ánh mắt cũng mang theo sự sợ hãi. Lão gia hỏa này hiển nhiên cũng là một nhân vật hung ác.
- Nếu như ngươi cảm thấy không hài lòng thì có thể đặt thứ vừa lấy lại chỗ cũ, ta cho phép ngươi lựa chọn một lần nữa.
- Vậy ngươi lựa chọn như thế nào đây?
Huyền lão cười cười, nói.
Chu Nguyên tự nhiên không chịu, Thái Ất Thanh Mộc Ngân này có thể được Thương Huyền lão tổ che giấu kỹ như thế, tất nhiên không phải Nguyên thuật tầm thường, mặc dù không biết đẳng cấp của nó nhưng Chu Nguyên có dự cảm, môn Nguyên thuật này không yếu.
Ánh mắt của hắn lóe sáng, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn hung hăng cắn răng nói.
- Tốt. Chỉ là một đạo Thiên công mà thôi. Ba tháng sau, vãn bối sẽ mang tới cho ngài! Mặc dù biết được độ khó của yêu cầu này quá lớn, nhưng vì Thái Ất Thanh Mộc Ngân, Chu Nguyên cũng bất chấp tất cả rồi.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Huyền lão thật giống như là hơi giãn ra, ông nhẹ gật đầu, nói:
- Coi như là có chút phách lực, đồ vật của chủ nhân cũng không thể rơi vào trong tay người bình thường được, nếu không sẽ làm bẩn danh tiếng của chủ nhân.
Chu Nguyên lộ nụ cười khổ. Quả nhiên làm người không thể cao hứng quá sớm. Lúc trước hắn còn vì đã lấy được kỳ thuật như Thái Ất Thanh Mộc Ngân mà cuồng hỉ, nhưng đảo mắt đã bởi vì vậy mà rước lấy phiền toái.
- Vậy vãn bối có thể đi rồi sao?
Chu Nguyên bực mình nói.
Rõ ràng là tới lấy phần thưởng, kết quả còn chọc phải phiền toái lớn như vậy.
Huyền lão cũng không thèm để ý đến sắc mặt đầy tức giận kia của Chu Nguyên, ông chỉ khoát tay áo, rồi không hề để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu, run rẩy quét dọn.
Thấy thế, Chu Nguyên lập tức quay người rời đi.
Chỉ là lúc này, hắn cũng cực kỳ buồn bực, đau đầu vì không biết làm như thế nào mới có thể lấy được một đạo Thiên công trong ba tháng đây, dù sao nhiệm vụ Thiên cấp cũng không dễ đoạt lấy như vậy.
- Được rồi, mặc kệ, trước tiên cứ cố gắng tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân này thành công lại nói sau!
Hắn cắn răng, bước nhanh hơn, nhanh chóng biến mất ở dưới chân núi.
Sau khi Chu Nguyên đã đi xa, trước Cổ Kinh Lâu, Huyền lão ngừng quét, ngẩng đầu lên, ánh mắt đục ngầu nhìn qua phương hướng Chu Nguyên rời đi, trên mặt tựa như là có xuất hiện một nụ cười thâm thúy.
- Trên người tên tiểu tử này có một chút khí tức quen thuộc...
- Chủ nhân, là ngài sao? Bằng không thì làm sao mà tiể tử này có thể đi vào trong chỗ mà ngài đã từng tiềm tu được?
- Đáng tiếc hắn vẫn còn quá yếu...
- Nhưng mà thiên phú cũng không phải kém, cho nên ta cũng chỉ có thể ép hắn một chút, đạo lý tu hành cần không ngừng đi về phía trước, không sợ hãi bất luận gian nan gì.
- Hi vọng tiểu tử này sẽ không khiến cho ta phải thất vọng.