Nhiệm Vụ Đường ở vị trí Tây Nam trong Thương Huyền Tông, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, có đại điện nguy nga đứng sừng sững, thềm đá dài dằng dặc kéo dài từ trên đỉnh núi xuống, trông có chút đồ sộ.
Nhiệm Vụ Đường đồng dạng cũng là một chỗ hấp dẫn người đến trong Thương Huyền Tông, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số đệ tử chân đạp nguyên khí tiến về Nhiệm Vụ Đường xác nhận hoặc giao nhận nhiệm vụ.
Ngày hôm nay, Nhiệm Vụ Đường còn đặc biệt náo nhiệt hơn.
Rất nhiều đệ tử đai tím của các phong tụ tập tới nơi này, tranh cãi với nhau, mà mục tiêu của bọn họ hiển nhiên chính là danh ngạch tham gia nhiệm vụ Thiên cấp. Lúc này, bọn họ không gấp cũng không được, bởi vì ngày mai sẽ là thời điểm mà nhóm người tham gia nhiệm vụ Thiên cấp có tên là Hắc Viêm Châu này chính thức lên đường.
- Cách chọn người tham gia nhiệm vụ lần này cũng quá không công bình rồi, những người khác thì cũng thôi nhưng mà một đệ tử đai tím vừa mới tấn chức như Chu Nguyên kia có tư cách gì để tham gia nhiệm vụ Thiên cấp cơ chứ?
- Đúng vậy, mặc dù thiên phú của Chu Nguyên này cũng không tệ lắm, nhưng chung quy lại là vẫn còn khiếm khuyết hỏa hầu, nếu như đợi thêm một, hai năm nữa thì có lẽ hắn sẽ có tư cách này, nhưng hiện tại sao ... chỉ sợ còn kém một chút.
- Hắc hắc, nghe nói là Lý Khanh Thiền sư tỷ đề cử hắn, cũng không biết tiểu tử này có điểm gì tốt mà lại có thể được Lý sư tỷ ưu ái.
- Dừng! Dừng. Đừng có suy đoán mò. Lý Khanh Thiền sư tỷ là nhân vật bực nào, đã bái kiến không biết bao nhiêu thiên kiêu, một Chu Nguyên làm sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng? Lý Khanh Thiền sư tỷ đã đề cử hắn thì tất nhiên có lý do của mình.
- ...
Những tiếng tranh cãi ầm ỹ vang vọng khắp trên đỉnh núi ở chỗ Nhiệm Vụ Đường, trong đó không thiếu thanh âm ghen tỵ, đố kỵ. Dù sao lần này, việc Chu Nguyên có thể được tham gia nhiệm vụ quả thật là ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa người đề cử hắn lại là Lý Khanh Thiền, người đẹp lạnh lùng nổi danh trong Thương Huyền Tông mà trong Thương Huyền Tông có không biết bao nhiêu đệ tử hâm mộ Lý Khanh Thiền. Hôm nay nhìn thấy nữ thần trong lòng ưu ái Chu Nguyên như thế, tự nhiên là cảm thấy không được tự nhiên.
Ở trong một tòa đại điện trên sườn núi.
Trong phòng có mười bóng người, ngồi ở phía trên cao nhất là Lý Khanh Thiền. Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng như băng của nàng trông càng thêm âm trầm, còn ngồi ở bên cạnh nàng là một thanh niên có hai mắt hẹp dài, một thanh trường kiếm đặt ở trên đùi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên trường kiếm.
Trên người của hắn, có kiếm ý cực kỳ lăng lệ, ác liệt như có như không phát ra, trong lúc mơ hồ có tiếng kiếm ngân vang quanh quẩn.
Mà người này đúng là vị Thánh Tử thứ hai của Kiếm Lai Phong, Triệu Chúc.
Ở phía dưới hai người có mấy bóng người trẻ tuổi khí thế bất phàm đang đứng thẳng, nhìn kỹ lại, bọn họ không ngờ đều là đệ tử đai tím cực kỳ nổi danh của các phong trong Thương Huyền Tông. So sánh với bọn họ, coi như là Từ Viêm cũng muốn yếu hơn một bậc.
- Ha ha ha. Lý sư tỷ, lần nhiệm vụ này trọng yếu bao nhiêu, sư tỷ cũng đã rõ ràng. Chúng ta tiến về Hắc Viêm Châu, sẽ phải đối mặt với ba đại tông môn đỉnh cấp là Thánh Cung, Bách Hoa Tiên Cung, Bắc Minh Trấn Long Điện. Lần này, đệ tử mà bọn họ phái ra tất nhiên cũng là đệ tử tinh nhuệ trong tông môn của mình, đây cũng chính là thách thức không nhỏ đối với chúng ta.
Nghe đến đây, bầu không khí trong điện lập tức có chút áp lực, Triệu Chúc kia tắc thì là mỉm cười, mở miệng nói:
- Mà bây giờ Lý sư tỷ lại cố ý muốn bảo vệ Chu Nguyên này gia nhập đội ngũ, chẳng lẽ không cảm thấy mình đang xem thường lợi ích của tông môn hay sao? Chẳng lẽ sư tỷ nghi đây chỉ là một trò đùa hay sao?
Triệu Chúc vừa nói xong, mấy bóng người bên trong đại điện cũng không nhịn được mà gật đầu.
Nghe Triệu Chúc nói thế, dung nhan tuyệt mỹ của Lý Khanh Thiền lại càng trở nên âm trầm, nàng lạnh lùng nói:
- Thân là đội trưởng, ta có quyền lợi này, ta cho rằng Chu Nguyên có đủ tư cách để tham gia nhiệm vụ lần này.
- Xùy.
Ở phía dưới, có một gã đệ tử cất tiếng cười giễu cợt, người nọ tóc rối bù, nhưng móng tay của hắn đen kịt, tản ra khí tức âm hàn mà sắc bén.
Người này tên là Tần Hải, chính là một vị đệ tử đai tím có danh khí thật lớn trong Kiếm Lai Phong.
- Lý sư tỷ, bây giờ, chúng ta là một cái đoàn đội cùng thực hiện nhiệm vụ. Nếu như bởi vì sư tỷ cố ý mang kẻ vướng víu này làm cho nhiệm vụ của chúng ta thất bại, đến lúc đó không thể lấy được Thiên công, vậy cho dù sư tỷ là Thánh Tử, chúng ta cũng không có cách nào để tiếp nhận.
Tần Hải cười nói.
- Hắn ra thiếu khí lực thì ta giúp hắn ra là được.
Lý Khanh Thiền nhìn chằm chằm vào Tần Hải kia rồi lãnh đạm nói:
- Hoặc là nói, Tần sư đệ nghi vấn thực lực của ta hay sao?
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng kia của Lý Khanh Thiền, Tần Hải cũng trì trệ, cười khan một tiếng. Mặc dù ở trong hàng ngũ đệ tử đai tím hắn cũng có danh khí không nhỏ, nhưng so sánh với Thánh Tử bài danh thứ ba là Lý Khanh Thiền thì tự nhiên là chênh lệch rất nhiều.
- Ha ha ha. Lý sư tỷ, Tần Hải cũng không có ý nghi vấn thực lực của tỷ.
Thấy thế, Triệu Chúc vội cười to rồi chậm rãi nói:
- Nhưng mà lời nói lúc trước của Tần sư đệ cũng không phải là không có lý, chúng ta là một cái đoàn đội, cho nên không thể cho phép mang theo một kẻ vướng víu.
- Chu Nguyên kia đích thật là có chút thiên phú, ta cũng không phủ nhận điểm ấy, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một đệ tử đai tím mới tấn chức mà thôi, khiếm khuyết không ít hỏa hầu, cho nên ta đề nghị thay thế danh ngạch của Chu Nguyên bằng Vương Lỗi sư đệ.
Vừa nói xong, ánh mắt của Triệu Chúc lập tức nhìn về phía người ngồi cuối bên hàng của mình, chỉ thấy được ở chỗ đó có một gã nam tử có dáng người cao to, cường tráng giống như là đúc bằng sắt. Từ trong cơ thể hắn, một luồng chấn động nguyên khí mạnh mẽ phát ra.
Vương Lỗi này cũng đồng dạng là đệ tử của Kiếm Lai Phong.
Hiển nhiên là thật vất vả mới có một cái nhiệm vụ Thiên cấp được ban bố, Triệu Chúc này cũng muốn cố hết sức, đưa đệ tử của Kiếm Lai Phong nhét vào đến. Chỉ có điều, người mà Triệu Chúc tiến cử cũng có thực lực cùng danh khí tương xứng, cho nên mặc dù nhìn ra ý đồ của hắn nhưng người khác cũng không nói được cái gì.
Nghe đến đây, ánh mắt của Lý Khanh Thiền lại càng thêm lạnh lẽo.
- Triệu Chúc sư huynh, lần nhiệm vụ này mặc dù trọng yếu, nhưng kỳ thật không nhất định tất cả mọi người sẽ phải ra tay. Lần này, Lý Khanh Thiền sư tỷ cũng không đề cử bao nhiêu đệ tử của Tuyết Liên Phong, mà Triệu Chúc sư huynh đã lại để cho đệ tử của Kiếm Lai Phong chiếm được bốn cái danh ngạch rồi.
- Ta cảm thấy, mọi người đều thối lui một bước, sớm chút định ra danh ngạch, đến lúc đó đồng lòng hoàn thành nhiệm vụ không phải tốt hơn sao?
Người vừa nói chuyện là một nữ tử ngồi ở phía dưới Lý Khanh Thiền, nữ tử này mặc một bộ áo đen quần dài, thân thể mềm mại trông đặc biệt cao ráo, đặc biệt là căp chân dài kia, vừa thẳng vừa thon dài.
Khuôn mặt của nàng cũng xinh đẹp tuyệt trần, hai tay để lộ ra trông tựa như ngọc trắng, trông bóng loáng.
Nàng tên là Bạch Ly, chính là đệ tử đai tím của Hồng Nhai Phong, danh khí không nhỏ.Mặc dù nàng cũng không hiểu vì sao Lý Khanh Thiền lại phải cố ý mang theo Chu Nguyên kia, nhưng dù sao nàng cũng quen với Lý Khanh Thiền hơn, tự nhiên là muốn mở miệng giải nạn giúp người sau.
Mà ý tứ trong lời nói của nàng chính là lúc này đây vì bảo vệ Chu Nguyên, Lý Khanh Thiền đã nhượng bộ cho Triệu Chúc, cho nên trước mắt tại đây mới có vài vị đệ tử của Kiếm Lai Phong, nhưng Triệu Chúc hết lần này tới lần khác còn muốn hùng hổ dọa người, cũng có chút ít quá phận.
ngón tay của Triệu Chúc nhẹ nhàng mơn trớn thân kiếm, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bạch Ly sư muội, mặc dù hành vi của ta có vẻ bá đọa nhưng ta cũng không coi trong lợi ích của riêng mình mà chỉ là suy nghĩ cho nhiệm vụ lần này của chúng ta.
- Chắc hẳn Bạch Ly sư muội cũng không muốn nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó mọi người tay không mà quay về chứ?
Bạch Ly im lặng. Theo lý trí thì nàng cảm thấy Triệu Chúc nói cũng không sai, dù sao ai cũng không muốn mang theo một kẻ vướng víu, chỉ đi theo để kiếm Thiên công.
Thấy thế, Triệu Chúc tiếp tục cười, nói:
- Lúc trước, Lý sư tỷ có lẽ đã phái người truyền lời cho Chu Nguyên kia đi à nha? Ngươi xem, chúng ta đã đợi đến nửa ngày nhưng vị sư đệ này vẫn như cũ không chịu lộ mặt, hoàn toàn ném áp lực tại đây cho Lý sư tỷ đến khiêng, cử động lần này thật sự là có chút nhát gan.
Lời này của Triệu Chúc có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.
Bởi vậy sau khi hắn vừa nói xong, ngay cả Bạch Ly kia đều nhăn mày lại, tỏ vẻ không vui, hiển nhiên là cũng cảm thấy khó chịu với loại cử chỉ tựa như là không muốn chịu trách nhiệm này của Chu Nguyên. Nàng cũng không hiểu vì sao Lý Khanh Thiền lại muốn bảo vệ loại người này?
Dù sao Lý Khanh Thiền đã đề cử hắn, mà tới hôm nay, hắn lại cũng không dám lộ mặt, chắc là sợ không chịu nổi áp lực khi nhiều người ở đây nghi vấn hay sao?
Khuôn mặt của Lý Khanh Thiền vẫn lạnh lùng như băng, nhìn không ra cảm xúc, nhưng trong đôi mắt xẹt qua một tia bực bội.
Nhưng mà, ngay khi nàng muốn nói chuyện thì bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền ra một vài tiếng la hét ồn ào, ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một bóng người trẻ tuổi, thon dài cất bước đi vào đại điện.
- Lúc trước, bởi vì tiểu đệ đang bế quan tập trung tu luyện, cho nên đến chậm, mong rằng chư vị sư huynh sư tỷ chớ trách.
Bóng người trẻ tuổi kia nhìn quanh trong đại điện rồi ôm quyền cười cười, nói. Cuối cùng hắn trực tiếp nhìn về phía Triệu Chúc đang ngồi bên cạnh Lý Khanh Thiền.
- Triệu Chúc sư huynh, không biết tiểu đệ phải làm như thế nào thì sư huynh mới cảm thấy ta sẽ không trở thành kẻ vướng víu?
- Sư huynh cứ nói đi, hôm nay Chu Nguyên ta tiếp là được.