Trong phòng tràn ngập ánh sáng của đèn ma pháp.
Mấy người Chu Nguyên, Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc ngồi quanh bàn tròn.
- Ô trưởng lão.
Đôi mắt sáng của Lý Khanh Thiền nhìn về phía vị trí đầu não, chỉ thấy được chỗ đó có một gã lão giả tóc hoa râm, mặc áo bào xám ngồi ngay ngắn, lão giả có khuôn mặt lạnh lùng lộ ra thần sắc nghiêm khắc.
Lão giả này tên là Ô Lâm, chính là trưởng lão chủ sự được Thương Huyền Tông phái đến trấn thủ Hắc Viêm Châu.
- Không nghĩ tới lần này lại là Khanh Thiền ngươi dẫn đội.
Ô trưởng lão khẽ gật đầu với Lý Khanh Thiền. Đối mặt với vị Thánh Tử có danh tiếng đệ nhất mỹ nhân của Thương Huyền Tông này, mặc dù nghiêm nghị như hắn nói chuyện cũng đều có chút hòa hoãn.
Ánh mắt của hắn theo thứ tự đảo qua mọi người, cuối cùng bỗng nhiên dừng lại ở trên người Chu Nguyên đang ngồi ở vị trí cuối cùng, lúc này ông khẽ giật mình, chợt lông mày nhíu chặt, nói:
- Vì sao lại còn có một đệ tử Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên đi theo? Đây là đệ tử của Phong nào? Loại nhiệm vụ này là thứ mà cấp bậc như ngươi có thể nhúng tay vào sao? Thật sự là hồ đồ!
Vị Ô Lâm trưởng lão này quanh năm ở tông môn bên ngoài chủ trì sự vụ, một năm đều không trở về tông mônđược mấy lần, cho nên tự nhiên là cực kỳ lạ lẫm đối với nhóm đệ tử mới tiến vào tông môn được nửa năm như Chu Nguyên.
Thấy thế, Triệu Chúc lập tức mỉm cười, vị Ô Lâm trưởng lão này có tính cách nghiêm khắc, trong mắt không chịu được nửa điểm tỳ vết, vô cùng chán ghét những người không biết tự lượng sức mình, lúc này đây Chu Nguyên vừa vặn đụng phải trong tay của ông ta, ngược lại là có chút xui xẻo.
Ở một bên, mấy người Tần Hải cũng âm thầm nhìn hả hê.
Lý Khanh Thiền vội vàng nói:
- Ô trưởng lão, đây là Chu Nguyên, đệ tử đai tím mới của Thánh Nguyên Phong. Mặc dù hắn vừa mới tiến vào tông môn được nửa năm, nhưng chiến tích lại cực kỳ xuất sắc, không chỉ có giành được vị trí thứ nhất trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn, hơn nữa ở trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím, hắn đồng dạng lấy được vị trí đứng đầu. Mặc dù hiện tại hắn chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên, nhưng nếu bàn về sức chiến đấu thì cũng không kém hơn đệ tử Thái Sơ cảnh Thất trọng thiên đâu.
- A?
Ô trưởng lão liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt hoài nghi.
- Nhưng mà cho dù là như thế, hắn chung quy chỉ là một đệ tử đai tím mới mà thôi, so sánh cùng những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm như Tần Hải thì vẫn còn chưa đủ.
Ô trưởng lão còn muốn trách cứ Lý Khanh Thiền, nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ thở dài một hơi, trừng Chu Nguyên một cái rồi nói:
- Mà thôi, nếu ngươi đã đến rồi, vậy là hãy cố gắng học tập đi, tận lực đừng để trở thành vướng víu cho mọi người.
trong lòng Chu Nguyên ai thán một tiếng, nhưng bề ngoài chỉ có thể gật đầu xác nhận, miễn cho lão nhân này tiếp tục lải nhải.
Ô trưởng lão lắc đầu, thu hồi ánh mắt, hiển nhiên là ông cũng chỉ coi Chu Nguyên thành một đệ tử đến chia phần Thiên công mà thôi, cũng không có kỳ vọng quá lớn.
- Ô trưởng lão, sự tình lần này đến tột cùng là như thế nào?
Lý Khanh Thiền vội vàng chuyển hướng chủ đề. Dù sao Chu Nguyên là nàng mang đến, nàng cũng sợ Ô trưởng lão dưới sự giận dữ không cho hắn tham gia nhiệm vụ lần này nữa, nếu như thế thì Chu Nguyên coi như là đi một chuyến tay không rồi.
Nói lên chính sự, Ô trưởng lão cũng không hề để ý tới Chu Nguyên nữa, ông trầm ngâm nói:
- Lần này Hắc Viêm Châu xuất hiện Viêm Tủy Mạch, thứ này có giá trị không thấp, cho nên ngay cả ba tông môn cự đầu như Thánh Cung, Bắc Minh Trấn Long Điện hay Bách Hoa Tiên Cung cũng bị hấp dẫn tới.
- Mà Hắc Viêm Châu này cũng không thuộc phạm vi quản lý của bất luận tông môn nào trong Bốn đại tông môn cự đầu chúng ta, cho nên cũng rất khó phân chia quyền sở hữu của Viêm Tủy Mạch này.
Mấy người Lý Khanh Thiền đều gật gật đầu, nếu như Hắc Viêm Châu này thuộc về địa bàn của Thương Huyền Tông bọn họ thì những tông môn khác sao dám đến nhúng chàm, nếu không chính là muốn khai chiến cùng Thương Huyền Tông bọn họ rồi.
Nhưng mà bây giờ Viêm Tủy Mạch này lại xuất hiện ở Hắc Viêm Châu, nghiêm chỉnh mà nói, quyền sở hữu hẳn là thuộc về tông môn bản địa. Nhưng hiển nhiên là những thế lực này không có đủ thực lực để độc chiếm, cho nên khi Bốn đại tông môn cự đầu nhúng tay, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn đau mà bỏ quyền.
Nhiều lắm là đến lúc đó Bốn đại tông phái ăn thịt, chừa cho bọn họ chút nước canh để uống thôi.
Bọn họ cũng muốn phản kháng nhưng quy tắc trên thế gian này vốn là như thế, thực lực bao nhiêu thì ăn được bấy nhiêu.
- Trước khi các ngươi tới, ta đã cùng Thánh Cung, Bắc Minh Trấn Long Điện, Bách Hoa Tiên Cung cùng với một số thế lực đỉnh phong ở Hắc Viêm Châu thương thảo qua về chuyện phân phối tòa Viêm Tủy Mạch này.
Ô Lâm chậm rãi nói.
- A? Đã định ra phân phối rồi sao? Vậy thì cần chúng ta làm gì?
Lý Khanh Thiền kinh ngạc nói.
- Nào có dễ dàng như vậy, ai sẽ cam lòng nhả những tài nguyên này ra?
Ô Lâm cười lạnh, nói:
- Sau khi thương thảo, cuối cùng chúng ta định ra phương thức, vẫn là muốn dựa vào bổn sự của chính mình.
Ô trưởng lão tay áo vung lên, một đạo nguyên khí tuôn ra, lập tức tạo thành một tấm địa đồ cực kỳ to lớn ở trước mặt mấy người Chu Nguyên.
- Cái này là địa đồ phân bố của Viêm Tủy Mạch ở trong sơn mạch Hắc Viêm. Theo điều tra, Viêm Tủy Mạch ở chỗ thật sâu trong lòng đất, sản lượng cực kỳ cao, giá trị khai thác thật lớn.
Ô trưởng lão chỉ vào địa đồ, nói:
- Sau khi trải qua thương nghị, cuối cùng, mấy người chúng ta định ra phương thức phân phối rất đơn giản, ba ngày sau, thế lực khắp nơi phái đệ tử tiến vào trong sơn mạch Hắc Viêm, phân chia Viêm Tủy Mạch.
Ông cong ngón tay rồi búng ra, mười chùm sáng bắn về phía mấy người Lý Khanh Thiền.
Mấy người Lý Khanh Thiền nhanh chóng nhận lấy, bọn họ chỉ thấy được trong mỗi chùm sáng kia là một chiếc lá cờ nhỏ lớn khoảng cỡ lòng bài tay, bên trên lá cờ có Nguyên văn như ẩn như hiện.
- Lá cờ này là thứ mà chúng ta đặc biệt chế tác, chỉ cần cắm xuống nó sẽ tạo ra một quầng sáng bao quanh khu vực trăm dặm, chỉ cần có thể bảo hộ được lá cờ trong một ngày không bị phá hư, như vậy khu vực trăm dặm này sẽ thuộc về thế lực tương ứng với người cắm cờ.
Mấy người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc đều ngạc nhiên khi nhìn qua lá cờ nhỏ ở trong tay, lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này ngược lại là có chút ý tứ.
Lá cờ này giống như là tượng trưng cho địa bàn, chỉ cần người nào cắm xuống thì nơi đó chính là thuộc về địa bàn của người đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trong vòng một ngày, người này phải giải quyết hết phiền toái trong khu vực đó.
- Mỗi người chỉ có thể chiếm lấy khu vực của một lá cờ sao? Nói như vậy, há không phải là chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể chiếm mười cái khu vực trăm dặm hay sao?
Triệu Chúc hỏi.
- Có thể chiếm cứ mười cái khu vực trăm dặm cũng đã tính là đại thắng rồi.
Ô Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Khu vực có Viêm Tủy Mạch tổng cộng cũng mới hơn ba ngàn dặm, nếu tất cả đệ tử mà Bốn đại cự đầu phái tới đều có thể chiếm một khối thì làm sao mà đủ phân chia được?
- Cho nên cuối cùng, tất nhiên gặp phải có tình huống tông môn này nhiều hơn tông môn kia ít hơn. Đến lúc đó, tranh đấu mới thực sự diễn ra.
Nghe Ô trưởng lão nói vậy, con ngươi của mấy người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc đều trở nên ngưng trọng. Bọn họ có thể tưởng tượng, đến lúc đó vì chiếm cứ những khu vực này, tất nhiên sẽ có đại chiến kịch liệt bộc phát.
Dù sao, bất kể là Thánh Cung, Bách Hoa Tiên Cung hay là Bắc Minh Trấn Long Điện, hoặc là những thế lực đỉnh phong ở Hắc Viêm Châu kia, ai chẳng muốn chiếm nhiều hơn một cái khu vực trăm dặm? Dù sao, giá trị của Viêm Tủy Mạch ở trong một khu vực trăm dặm cũng không phải là số lượng nhỏ gì.
- Lúc trước, mấy tông môn chúng ta đã khảo sát sơ qua tòa Viêm Tủy Mạch này, trong đó có Thiên Viêm Tích Dịch (rắn mối), đây là một loại Nguyên thú Tứ phẩm, sau khi các ngươi tiến vào Viêm Tủy Mạch, ngoại trừ đệ tử của tông phái khác thì cũng phải cẩn thận những con Thiên Viêm Tích Dịch này.
- Mặt khác, ở dưới sự khảo sát của chúng ta, khu vực có giá trị nhất của tòa Viêm Tủy Mạch này là chỗ này.
Ngón tay của ông khẽ xẹt qua, chỉ vào một khu vực lớn màu đỏ hồng ở trung ương địa đồ.
- Bởi vì khu vực có thể chiếm cứ cũng có hạn, cho nên chúng ta phải tận khả năng tranh đoạt khu vực phong phú Viêm Tủy Mạch.
Ô trưởng lão chỉ hướng một khu vực lớn màu đỏ hồng ở chính giữa địa đồ, nói:
- Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc, hai người các ngươi có thực lực mạnh nhất, cho nên nhiệm vụ của các ngươi là phải nhanh chóng chiếm lấy giải đất trung tâm này.
- Mà Tần Hải, Bạch Ly... các ngươi thì sẽ tranh đoạt những khu vực gần giải đất trung tâm này.
Ô trưởng lão không ngừng phân phó, ngón tay của ông không ngừng điểm xuống, chỉ thấy được khu vực lớn màu đỏ hồng kia không ngừng bị phân cách, hình thành mấy khối nhỏ.
Hiển nhiên, đây là Ô trưởng lão đang phân phối nhiệm vụ chỗ mỗi người.
Mà đảo mắt lại chỉ còn có một mình Chu Nguyên là không có bị Ô trưởng lão phân phối.
- Ô trưởng lão, đệ tử phải chiếm cứ khu vực nào ạ?
Thấy thế, Chu Nguyên đành phải chủ động hỏi.
Ô trưởng lão liếc nhìn hắn một cái rồi thở dài một hơi. Ông cảm thấy mình đúng là vì con ghẻ kí sinh này mà đau đầu. Dù sao ở trong loại tranh đoạt này, người mà thế lực khắp nơi phái ra cũng không phải là đèn đã cạn dầu mà Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên này của Chu Nguyên thật sự là có chút chướng mắt.
Mặc dù đã nghe Lý Khanh Thiền nói sức chiến đấu của Chu Nguyên không kém, nhưng ai biết trong lúc này có bao nhiêu chuyện là thực.
Ô trưởng lão thoáng trầm mặc, cuối cùng chỉ về một chỗ bên ngoài khu vực màu đỏ hồng, nói:
- Vậy thì khu vực này sẽ giao cho ngươi đi tranh đoạt, phải đắc thủ.
Nhìn qua khu vực kia, sắc mặt của mấy người Tần Hải lập tức trở nên nghiền ngẫm, bởi vì cái khu vực kia đã thoát ly chỗ trọng yếu nhất, chắc hẳn Viêm Tủy Mạch ở đó cũng sẽ không quá phong phú. Hiển nhiên là Ô trưởng lão cũng không cho rằng Chu Nguyên có tư cách tranh đoạt ở khu vực hạch tâm, cho nên vì an toàn của hắn, ông chỉ là có thể an bài cho hắn một cái khu vực đơn giản, ít bị tranh đoạt.
Ở chỗ này, chắc có lẽ sẽ không có quá nhiều nhân vật lợi hại.
Thấy thế, Lý Khanh Thiền, vội vàng nói:
- Ô trưởng lão, thực lực của Chu Nguyên cũng không có yếu như ngài tưởng tượng vậy, hắn...
Sau khi trở về tông, chấp sự tông môn sẽ dựa theo biểu hiện trong nhiệm vụ đến luận công, nếu như Chu Nguyên bị an bài qua loa như vậy, cuối cùng nói không chừng còn không chiếm được chút công lao nào.
Ô trưởng lão khoát tay áo, cắt đứt lời nói của Lý Khanh Thiền, ông nói:
- Thân là trưởng lão chủ sự ở đây, ta phải phụ trách an toàn của các đệ tử, có bao nhiêu năng lực thì ăn bấy nhiêu, vạn nhất đến lúc cậy mạnh mà xảy ra chuyện, ngay cả ta cũng khó được tông môn tha thứ.
- Việc này không cần nhiều lời nữa, nếu như hắn thật sự là có bản lĩnh, muốn đoạt lấy một cái khu vực này tự nhiên không khó.
Ngữ khí của Ô trưởng lão cực kỳ kiên quyết, vẫn không chịu thay đổi phương án phân phối lúc trước.
- Mấy người các ngươi cứ làm theo bố trí của ta lúc trước. Đợi đến tranh đoạt ở ba ngày sau bắt đầu, hãy dốc hết toàn lực, tranh đoạt khu vực được phân phối.
Nghe được thanh âm nghiêm khắc của Ô trưởng lão, mọi người cũng lập tức đáp lời.
Nhìn qua khu vực mà mình bị phân phối trên địa đồ, Chu Nguyên cũng bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà hắn cũng không có cố gắng tranh luận, nếu như Ô trưởng lão đã quyết định nhiệm vụ cho hắn, như vậy trước hết hắn cứ chiếm được cái khu vực kia rồi nói sau.
Nhưng bất kể như thế nào, lần này, hắn nhất định phải lấy được Thiên công.