Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 459: Thanh Ngư Cảnh Báo

Chưa xác định
Chương 459: Thanh Ngư cảnh báo

Một lá cờ khổng lồ đứng sững ở trên mặt đất màu đỏ hồng, cột sáng xông thẳng lên trời và tạo thành một vòng sáng bao phủ khu vực trăm dặm xung quanh.

Mà ở bên cạnh lá cờ, Tả Khâu Thanh Ngư lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, đường cong động lòng người hiện ra, nàng có chút nhàm chán đánh giá chung quanh. Tuy nói hiện tại Bốn đại tông phái cự đầu đang tranh đoạt kịch liệt trong vòng hạch tâm nhưng nàng cũng không có tham dự vào, bởi vì dù sao nàng cũng chỉ là đệ tử mới. Khác với Chu Nguyên, lần này, nàng đến đây thật sự chỉ là thi đấu cọ xát lấy kinh nghiệm.

Cho nên trưởng lão của Bách Hoa Tiên Cung cũng không yêu cầu nàng tiến vào vòng hạch tâm để tranh đoạt, mà là an bài nàng tại chỗ ngoài vòng hạch tâm giống như Chu Nguyên. Đối với chuyện này, Tả Khâu Thanh Ngư ngược lại không có gì bất mãn, dù sao lấy thực lực của nàng, tạm thời thật sự là không có tư cách đi vào vòng hạch tâm để tham gia tranh đoạt.

Mà ở vòng ngoài, chất lượng Viêm Tủy Mạch ở khu vực này của nàng cũng xem như là thượng đẳng, đương nhiên so sánh với chỗ của Chu Nguyên thì vẫn có chênh lệch. Tuy nói, mạch khoáng mà Ô trưởng lão an bài cho Chu Nguyên kém hơn những mạch khoáng trong vòng hạch tâm rất nhiều nhưng đặt ở ngoài vòng hạch tâm, cũng tuyệt đối xem như là cao cấp nhất.

Chính là bởi vì như thế, khu vực của Tả Khâu Thanh Ngư cũng khá là yên ổn. Hơn nữa bản thân nàng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, lại còn là đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung cho nên người của thế lực khác mặc dù trông thấy nàng một mình một người cũng không có ý đến đây quấy rối, dù sao chỉ vì một khu vực thượng đẳng thì còn không đáng để đắc tội tông phái cự đầu như Bách Hoa Tiên Cung.

Bởi vì nguyên nhân này khiến cho trong khi ở chỗ khác đánh nhau kịch liệt thì chỗ của nàng lại cực kỳ yên bình, thậm chí yên bình đến mức làm cho Tả Khâu Thanh Ngư muốn nằm ngủ.

Bàn tay nhỏ bé của Tả Khâu Thanh Ngư chậm rãi đưa lên, che cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, phơn phớt rồi nàng ngáp một cái. Bỗng nhiên thần sắc hơi động, bàn tay nhỏ bé đưa lên trên mi mắt, nhìn về phương xa. Ở cái hướng kia, nàng phát giác được một điểm ba động.

Tả Khâu Thanh Ngư có chút trầm ngâm, chân ngọc chậm rãi bước ra nhưng mà bóng dáng của nàng lại quỷ mị lao nhanh ra, giống như chân đạp gió nhẹ.

Chỉ ngắn ngủn trong vòng mấy phút đồng hồ, nàng đã xuất hiện ở một ngọn núi cách đó không xa. Ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy được chỗ đó có hai bóng người đang len lút đi lại. Nhưng mà làm cho Tả Khâu Thanh Ngư nghi hoặc chính là hai người này đi vào khu vực này của nàng lại giống như không có ý tranh đấu với nàng, ngược lại là cầm một cái bình ngọc đang mở và đi loanh quanh, từ trong bình ngọc có mùi hương khác thường tỏa ra.

Rầm rầm!

Ngay sau đó, Tả Khâu Thanh Ngư cảm giác được mặt đất phía dưới chấn động, nhìn thấy vô số Thiên Viêm Tích màu đỏ hồng lao ra, những con Thiên Viêm Tích này nhìn qua bình ngọc trong tay hai người kia với ánh mắt khát khao rồi điên cuồng lao tới.

Mà thấy thế, hai bóng người kia trực tiếp quay đầu bỏ chạy, cho một đám Thiên Viêm Tích màu đỏ hồng đuổi theo đằng sau.

Nhìn qua cảnh tượng này, Tả Khâu Thanh Ngư có chút nghi hoặc. Hai người này chạy vào địa bàn của nàng nhưng cũng không tới trêu chọc nàng, ngược lại là tốt bụng hỗ trợ dẫn Thiên Viêm Tích ở khu vực này của nàng đi xa.

- Hai người này tốt bụng như vậy sao?

Tả Khâu Thanh Ngư thầm nói.

Nhưng mà, nàng ẩn ẩn cảm giác được có chút không đúng. Sau khi trầm ngâm một chút, thân thể mềm mại lướt đi, tốc độ của nàng cực nhanh, lặng yên không một tiếng động đã đuổi kịp hai người kia, hơn nữa hai người này còn chưa từng phát giác được nàng.

Mà sau khi đi theo được một lúc, Tả Khâu Thanh Ngư lại ẩn ẩn nghe thấy bọn họ nói chuyện, rốt cục biết được mục đích của bọn họ.

Nàng trốn ở phía sau một tảng đá lớn, nhìn qua rất nhiều Thiên Viêm Tích đang chạy đi xa, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại. Những người này dĩ nhiên là muốn dẫn những con Thiên Viêm Tích này tới chỗ của Chu Nguyên.

- Nguyên lai là Tô Đoán kia đang làm trò quỷ.

Tả Khâu Thanh Ngư cau mày, chợt chân ngọc đạp mạnh một cái, thân hình nhanh chóng phóng lên trời.

- Phải nhanh chóng đi thông báo cho Chu Nguyên.

Trước đó, theo lời hai tên gia hỏa kia, nhóm bọn họ còn có người đi những chỗ khác dẫn dụ Thiên Viêm Tích, việc này nhất định sẽ dẫn đến thú triều với quy mô không nhỏ, đến lúc đó nếu một mình đối mặt với thú triều, chắc chắn Chu Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.

Còn về phần khu vực của nàng thì Tả Khâu Thanh Ngư lại không quan tâm lắm. Dù sao, các nàng Bách Hoa Tiên Cung cũng không phải quá để ý đến một cái khu vực này, có mất cũng không sao.

Khi Tả Khâu Thanh Ngư bước vào trong vòng sáng, Chu Nguyên lập tức nhận ra khí tức của nàng. Lúc này, hắn nghi hoặc đứng dậy, nhìn qua bóng hình xinh đẹp màu xanh đang bay nhanh đến từ đằng xa.

- Thanh Ngư, muội tìm ta làm gì vậy?

Chu Nguyên nghi ngờ hỏi.

Tả Khâu Thanh Ngư đáp xuống trước mặt Chu Nguyên, bộ ngực sữa nhẹ nhàng phập phồng, nàng hít thở mấy hơi thật sau, sau đó gấp gáp nói:

- Chu Nguyên, huynh hãy đi mau. Tô Đoán kia đang muốn hại huynh đấy. Bây giờ, bọn họ đang dẫn dụ Thiên Viêm Tích ở khắp nơi đến đây, muốn hình thành thú triều để đối phó huynh!

Nghe Tả Khâu Thanh Ngư nói vậy, Chu Nguyên lập tức sững sờ rồi khẽ nhíu mày. Hắn nhanh chóng nhớ tới mấy người mà mình đã gặp trước đó. Lúc ấy, hắn cũng cảm giác được ánh mắt của đối phương có điểm gì là lạ. Bây giờ, xem ra, những người đó chỉ sợ là thám tử do Tô Đoán phái ra thám thính.

- Dẫn dụ Thiên Viêm Tích đến đây? Bọn họ có thủ đoạn này sao?

Nhưng mà hắn ngược lại là không chút kinh hoảng, mà lại để ý tới một câu khác trong lời nói của Tả Khâu Thanh Ngư.

- Muội thấy trong tay bọn họ có một cái bình ngọc, mùi hương trong đó tựa hồ là rất có lực hấp dẫn đối với Thiên Viêm Tích.

Nhìn thấy Chu Nguyên bình tĩnh như vậy, Tả Khâu Thanh Ngư vội vàng nói:

- Chu Nguyên, đồ đần này, huynh còn đơ ra đấy làm gì vậy, đi mau lên!

Theo nàng thấy, hiện tại Chu Nguyên cũng không quá đáng chỉ là Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên mà thôi. Chỉ sợ nhiệm vụ lần này của hắn cũng giống như nàng, chỉ là đến cọ xát lấy kinh nghiệm mà thôi.

Mà những con Thiên Viêm Tích kia đều là Nguyên thú Tứ phẩm, thực lực không kém gì Thái Sơ Cảnh, hơn nữa vì có ưu thế số lượng, coi như là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đều chỉ có thể tránh né mũi nhọn của thú triều.

Cho nên nếu gặp phải thú triều, Chu Nguyên tất nhiên sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Ánh mắt của Chu Nguyên lập loè, sắc mặt có chút cổ quái, hắn đưa tay sờ lên cái cằm rồi tự lẩm bẩm

- Bọn họ có thể tạo thành thú triều từ Thiên Viêm Tích sao?

Hắn cúi đầu nhìn qua Thiên Nguyên Bút trong tay mình, đạo Nguyên văn thứ năm cổ xưa kia vẫn như ẩn như hiện, cảm giác khát khao không ngừng truyền ra, tựa hồ là đang thúc giục Chu Nguyên tranh thủ thời gian cho nó ăn thú hồn tinh.

Nhưng Thiên Viêm Tích trong vòng trăm dặm quanh đây đều bị hắn giết sạch rồi.

Cho nên vừa rồi hắn còn đau đầu là nên như thế nào để lấp đầy cái bụng lúc này như không đáy của Thiên Nguyên Bút, nếu như bỏ qua nhiệm vụ trông chừng khu vực này mà đi săn giết khắp nơi tất nhiên sẽ cực kỳ phiền toái, nói không chừng còn có thể khiến cho Ô trưởng lão tức giận mà trừ sạch cống hiến của hắn.

Nhưng ai có thể ngờ được, trong khi hắn còn đang đau đầu thì một món quà lớn lập tức từ trên trời rơi xuống.

Mặc dù thú triều hình thành do Thiên Viêm Tích hoàn toàn chính xác là hơi có chút phiền toái nhưng không phải là hắn không thể đối phó.

Hơn nữa, nhiều Thiên Viêm Tích như vậy chắc là có thể thỏa mãn cho quá trình tiến hóa của Thiên Nguyên Bút rồi chứ?

- Tô Đoán này…

Chu Nguyên chép miệng chậc lưỡi.

- Hả?

Đôi mắt sáng của Tả Khâu Thanh Ngư nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ nghi hoặc.

- Thật là một người tốt khéo hiểu lòng người! Ta cảm thấy, hắn khả năng chính là quý nhân trong truyền thuyết.

Chu Nguyên tràn đầy cảm xúc nói.

Lúc trước, hắn tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân, cần Ất Mộc chi khí, Tô Đoán lập tức đưa tới một cái vòng tay làm bằng Cổ Mộc ngàn năm. Bây giờ, Thiên Nguyên Bút của hắn muốn tiến hóa, cần thú hồn tinh thì Tô Đoán lại nghĩ tất cả biện pháp để dẫn dụ thú triều tới cho hắn.

Đối với người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình như Tô Đoán, Chu Nguyên nghĩ nghĩ, còn có chút cảm động.

Tả Khâu Thanh Ngư:

- ….

- Chu Nguyên!

Nàng giận dữ hét to với Chu Nguyên.

- Ha ha. Thanh Ngư, nàng yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ.

Chu Nguyên cười nói.

Tả Khâu Thanh Ngư nghi hoặc nhìn hắn một cái, hiển nhiên là không rõ chỉ với tu vi Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên thì Chu Nguyên đến tột cùng lấy tin tưởng ở đâu ra. Nhưng mà xuất phát từ tín nhiệm, nàng chung quy là không có nói thêm gì nữa.

Mà Chu Nguyên thì là đứng dậy, duỗi lưng, cười nói:

- May mắn mà có nàng chạy đến nhắc nhở, nếu không ta đã tốn công chạy đi rồi. Nếu mấy người bọn họ muốn đưa cho ta một món quà lớn như vậy thì ta đây cũng phải chuẩn bị một chút để nghênh đón vị quý nhân này chứ.

Nhìn về phía Tả Khâu Thanh Ngư vẫn đang trừng mắt, Chu Nguyên cười nói:

- Nếu Tô Đoán huynh đã tốt bụng như vậy, ta cũng không thể lại để cho hắn thất vọng rồi.

Bình Luận (0)
Comment