Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 460: Thú Triều Đánh Úp Lại

Chưa xác định
Chương 460: Thú triều đánh úp lại

Ở một chỗ bên ngoài khu vực mà Chu Nguyên chiếm đoạt.

Ở bên trên một đỉnh núi, Tô Đoán đứng chắp tay, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phương xa, thần sắc thong dong, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nghiền ngẫm, có khí độ giống như là nắm chắc mọi việc ở trong lòng bàn tay.

Hưu!

Đột nhiên, có mấy vệt sáng từ phía chân trời xa nhanh chóng bay đến và hạ xuống trên đỉnh núi. Hào quang tán đi, lộ ra mấy bóng người ở bên trong.

- Tô Đoán huynh, Thiên Viêm Tích ở phụ cận đều đã bị chúng ta dẫn tới.

Một người nói.

Mà khi người này vừa nói xong, mặt đất tựa như là đều hơi hơi chấn động. Ngay sau đó Tô Đoán nhìn thấy một con sóng màu đỏ vọt tới từ chân trời, trong con sóng màu đỏ này đều Thiên Viêm Tích, chỉ nhìn qua thì số lượng sợ là đã gần ngàn con.

Đối mặt với loại thú triều quy mô cỡ này, ngay cả mấy người Tô Đoán đều tỏ ra ngưng trọng, tuy nói những con Thiên Viêm Tích này không quá mạnh, thực lực nhiều nhất cũng chỉ là tương đương với Thái Sơ cảnh Nhất, Nhị trọng thiên mà thôi, nhưng khi số lượng đạt đến một mức độ nhất định thì cũng cực kỳ đáng sợ.

Nếu như bị vây vào trong đó, coi như là bọn họ sợ đều có khả năng vẫn lạc.

- Tốt!

Nhưng mà chỉ hơi sợ hãi một lúc, sau đó, Tô Đoán cười đó, số lượng Thiên Viêm Tích càng nhiều, khả năng thành công của kế hoạch cũng càng lớn. Lần này, hắn nắm chắc sẽ cho Chu Nguyên phải chật vật mà xin cứu viện.

Phải biết Chu Nguyên kia chỉ có tu vi là Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên mà thôi,

- Các ngươi vất vả rồi. Lúc trước, ta đã phái người lẻn vào chỗ kia, vụng trộm rải Viêm Tích Tiên ở khắp nơi. Tiếp đó, chúng ta chỉ cần đợi để xem trò hay là được rồi.

Tô Đoán mỉm cười nói.

Nghe Tô Đoán nói vậy, mấy người khác cũng hả hê, cười rộ lên.

Rầm rầm!

Khi bọn họ còn đang nói giỡn với nhau thì con sóng màu đỏ do Thiên Viêm Tích biến thành kia đã lao nhanh tới, nhưng mà chính như lời Tô Đoán đã nói, những con Thiên Viêm Tích cực kỳ cuồng bạo kia căn bản cũng không có để ý tới mấy người bọn họ, mà chỉ nhìn về phía phiến địa vực ở trước mắt, cuối cùng mang theo thanh âm chấn động ầm ầm, gào thét chạy qua chỗ đỉnh núi, tiến vào trong khu vực trăm dặm nơi Chu Nguyên đang trấn thủ.

Nhìn thấy thế, mấy người Tô Đoán lại một lần nữa cười vang, sau đó phóng lên trời, lặng lẽ đi theo sau thú triều kia.

...

- Đến rồi ...

Phía dưới lá cờ cực lớn, Chu Nguyên bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn nhìn về phía xa xa, mặt đất có chấn động rất nhỏ đã bị hắn phát hiện. Hiển nhiên là mấy người Tô Đoán đã thành công dẫn thú triều tới nơi này.

Ở bên cạnh hắn, trong hai tròng mắt mê người của Tả Khâu Thanh Ngư vẫn như cũ là có chút lo lắng.

- Yên tâm đi. Nếu như thấy tình huống không đúng, ta sẽ lập tức rút lui.

Chu Nguyên cười an ủi.

Tả Khâu Thanh Ngư khẽ gật đầu, nói:

- Ta ở tại chỗ này. Nếu như huynh gặp chuyện, ta có thể lập tức mang huynh đi.

Tốc độ chính là sở trường của nàng, nếu như so sánh về sức chiến đấu chính thức thì có lẽ nàng không bằng Chu Nguyên, nhưng nếu như nàng muốn chạy trốn thì Chu Nguyên chỉ sợ thật đúng là không thể đuổi kịp nàng.

Chu Nguyên cười gật gật đầu, không có cự tuyệt ý tốt của Tả Khâu Thanh Ngư.

Hai người lại một lần nữa chờ đợi. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã nhìn thấy con sóng màu đỏ xuất hiện từ cuối chân trời, trong con sóng màu đỏ này là những con Nguyên thú từ đầu tới chân được bọc trong giáp đỏ, ánh mắt giống như là đang điên cuồng.

Nhìn qua cảnh tượng này, bàn tay ngọc của Tả Khâu Thanh Ngư nắm thật chặt, tỏ ra khẩn trương.

Chu Nguyên ngược lại là có chút bình tĩnh, thậm chí ở chỗ sâu trong đôi mắt còn có thần sắc khát vọng hiện ra.

Nhiều Thiên Viêm Tích như vậy, tổng có lẽ là đã đủ cho Thiên Nguyên Bút hoàn thành bước tiến hóa này đi à nha?

Ầm ầm!

Những con Thiên Viêm Tích này tạo thành con sóng màu đỏ, mang theo khí thế kinh người lao nhanh tới. Chỉ sau mấy chục giây, bọn chúng đã tiếp cận chỗ khu vực của Chu Nguyên.

Ở phía sau, nhìn qua cảnh tượng này, nụ cười trên mặt mấy người Tô Đoán càng ngày càng đầm đặc.

- Bây giờ, ta muốn nhìn xem tiểu tử này đến tột cùng là lựa chọn trốn hay không trốn ...

Chu Nguyên đứng ở trên đỉnh núi, hắn nắm chặt Thiên Nguyên Bút trong tay, nhìn qua những con Thiên Viêm Tích đang nhanh chóng tiếp cận kia, trong lòng thầm tính khoảng cách. Cuối cùng sau khi tuyệt đại bộ phận Thiên Viêm Tích đều tiến nhập giới hạn nào đó, Chu Nguyên chợt quật mạnh Thiên Nguyên Bút xuống đất một cái.

Ông!

Từ dưới chân hắn, tựa như là có chấn động vô hình phát ra.

Chỉ thấy được cả khu vực này hơi chấn động, ở chỗ một ít nham thạch có hào quang lóe lên, nhìn kỹ lại, đúng là từng đạo Nguyên văn phức tạp. Sau khi xuất hiện, ánh sáng từ những Nguyên văn này nhanh chóng đan vào nhau.

Mà sau khi những Nguyên văn này được kích hoạt thì chỉ trong một cái chớp mắt, những con Thiên Viêm Tích đang hùng hổ lao đến kia bỗng nhiên trở nên bạo động, hỗn loạn, tất cả bọn chúng giống như là bị biến thành con ruồi không đầu vậy, chạy tán loạn ra bốn phía.

Nhìn qua cảnh tượng này, Chu Nguyên biết được Nguyên văn mà mình bố trí lúc trước đã có hiệu quả. Mặc dù những Nguyên văn này không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với những con Thiên Viêm Tích này nhưng lại có thể che đậy cảm giác của chúng, làm cho chúng biến thành kẻ điếc cùng mù lòa ở trong thời gian ngắn ...

Mà kể từ đó, những con Thiên Viêm Tích này sẽ không có cách nào để liên hợp lại và tiến hành công kích vào hắn, uy lực của thú triều dĩ nhiên là hạ xuống mức thấp nhất. Tiếp đó, hắn chỉ cần thoải mái săn giết là được rồi.

Ở bên cạnh, khi nhìn thấy những con Thiên Viêm Tích kia trở nên hỗn loạn khiến cho uy lực của thú triều giảm bớt, mấy người Tô Đoán núp ở phía sau cũng đã nhận ra, lúc này sắc mặt đều khẽ biến đổi.

- Thằng này vậy mà đã sớm có chuẩn bị!

Tô Đoán âm trầm nói.

- Chắc là động tĩnh khi chúng ta thu hút Thiên Viêm Tích quá lớn.

Có người nói.

- Làm sao bây giờ?

Lúc này, ánh mắt của Tô Đoán có chút lập loè. Sau đó, hắn chợt cười lạnh một tiếng, nói:

- Không cần lo lắng, hắn hẳn là dùng thủ đoạn gì đó để làm nhiễu loạn cảm ứng của Thiên Viêm Tích, nhưng cho dù như thế, cũng chỉ là tạm thời kéo dài thời gian mà thôi, trừ phi hắn có thể triệt để giải quyết hết những con Thiên Viêm Tích này, bằng không thì đợi đến lúc chúng khôi phục lại, y nguyên vẫn sẽ tụ tập ở chỗ này hình thành phiền toái.

Nghe Tô Đoán nói vậy, mấy người khác cũng âm thầm gật đầu. Lúc này, ở đây có đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn con Thiên Viêm Tích, bằng vào một mình Chu Nguyên mà muốn giết sạch, quả thực là đang nằm mơ.

Cùng lúc đó, nhìn qua cảnh tượng hỗn loạn ở trước mắt, Tả Khâu Thanh Ngư cũng không nhịn được, nói:

- Mặc dù huynh đã ngăn cách cảm giác của bọn nó nhưng đó cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi. Bây giờ, huynh muốn giải quyết chúng như thế nào? Chẳng lẽ thật muốn đi giết hết tất cả hay sao?

Ở kia có nhiều Thiên Viêm Tích như vậy, chỉ sợ cho dù Chu Nguyên đã tiêu hao sạch nguyên khí đều giết không hết đâu?

Nghe Tả Khâu Thanh Ngư nói vậy, Chu Nguyên thì là lộ ra nụ cười tươi thần bí nhưng cũng không trả lời.

ở trong ánh mắt hoài nghi, mê hoặc của Tả Khâu Thanh Ngư, Chu Nguyên bỗng nhiên lao ra, thân hình nhanh chóng hư hóa, giống như là biến thành một làn khói, tiến vào trong bầy thú hỗn loạn.

Thân hình Chu Nguyên quỷ mị hư vô xuyên thẳng qua ở trong bầy thú, Thiên Nguyên Bút trong tay hắn khẽ chấn động, chỉ thấy được lông tơ trắng như tuyết chỗ ngòi bút khẽ đong đưa, bằng mắt thường thì không thể nhận ra được lông tơ rủ xuống, bay ra có ẩn ẩn có hào quang lập loè.

Những lông tơ này nhẹ nhàng lưu động theo gió, chúng lặng yên không một tiếng động mượn hô hấp của những con Thiên Viêm Tích kia để xâm nhập vào bên trong thân thể của bọn nó.

Mà Chu Nguyên vẫn dùng loại thân pháp quỷ mị xuyên thẳng qua tất cả mọi chổ, kể cả những nơi hẻo lánh trong đàn thú, Thiên Nguyên Bút trong tay thỉnh thoảng hơi vung vẩy.

Đối mặt với đàn thú có số lượng lớn như thế này, Chu Nguyên đương nhiên sẽ không dại dột đi săn giết tất cả, như vậy quá tiêu hao nguyên khí, cho nên hắn lựa chọn áp dụng thủ đoạn gọn gàng mà linh hoạt nhất.

Đó chính là tác dụng ăn mòn của Thiên Nguyên Bút.

Nguyên văn mà hắn bố trí lúc trước có thể che đậy cảm giác của những con Thiên Viêm Tích này, mà kỳ thật mục đích cuối cùng thực sự không phải là khiến chúng nó lâm vào hỗn loạn, mà là sau khi áp chế cảm giác của bọn nó, lông tơ của Thiên Nguyên Bút mới có thể lặng yên xâm nhập.

- Tiểu tử kia đang làm gì đó? Nhảy qua lại như thế có tác dụng gì sao? Đến giờ mà còn chưa giết nổi một con Thiên Viêm Tích nào nữa?

Ở phía sau, nhìn thấy thân hình đã hư hóa của Chu Nguyên quỷ mị hư vô xuyên thẳng qua trong đàn Thiên Viêm Tích, mấy người Tô Đoán liếc nhìn nhau và đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương, bởi vì bọn họ thấy, Chu Nguyên căn bản cũng không có ý tứ ra tay săn giết Thiên Viêm Tích.

Cho nên trong mắt bọn họ, lúc này Chu Nguyên cũng giống như là một con ruồi không đầu nhảy loạn khắp nơi vậy, trông buồn cười vô cùng.

Tô Đoán cũng có chút nghi hoặc, không biết nên nhận xét gì, chợt cười lạnh nói:

- Giả thần giả quỷ mà thôi. Nếu như hôm nay thằng này thật sự có thể giải quyết hết những con Thiên Viêm Tích này, ta sẽ trực tiếp ăn hết những thi thể này!

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, lấy thực lực của Chu Nguyên, muốn thanh trừ nhiều Thiên Viêm Tích như vậy, hiển nhiên là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Vì vậy, khi trong ánh mắt mỉa mai kia của bọn họ, thân hình của Chu Nguyên xuyên thẳng qua ở trong bầy thú trọn vẹn thời gian nửa nén hương, cuối cùng hắn mới bay lên một đỉnh núi.

Mà lúc này, trên trán của hắn cũng đầy mồ hôi. Ngòi bút vốn là đầy lông tơ trắng như tuyết của Thiên Nguyên Bút trong tay hắn cũng có chút ảm đạm, dù sao tách ra nhiều lông tơ như vậy cũng là một loại tiêu hao thật lớn.

Nhìn thấy những con Thiên Viêm Tích kia như trước vẫn còn đang hỗn loạn chạy khắp nơi, sinh cơ tràn đầy, cũng không có giống như bị công kích, Tả Khâu Thanh Ngư không biết nên nói cái gì.

Vì vậy, nàng cổ quái nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

- Đây chính là thủ đoạn của ngươi hay sao?

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của nàng, Chu Nguyên thì nở một nụ cười tỏ vẻ thần bí, sau đó hắn cầm chặt Thiên Nguyên Bút, đâm mạnh xuống đất một cái.

- Tiếp theo ... Là thời điểm chính thức để biểu diễn kỹ thuật.

Bình Luận (0)
Comment