Ông ông!
Ngay khi Chu Nguyên vừa nói dứt lời thì chỉ trong một cái chớp mắt, Thiên Nguyên Bút kịch liệt chấn động, tựa như là đang gọi về cái gì vậy. Mà đúng lúc này, rất nhiều Thiên Viêm Tích ở chung quanh chợt gào lên thảm thiết.
Ngao! Ngao! Ngao!
Tả Khâu Thanh Ngư vội vàng nhìn lại, chỉ thấy được những con Thiên Viêm Tích kia đang điên cuồng lăn lộn, lại là có thêm máu tươi từ trong lỗ chân lông chảy đi ra, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, nàng khiếp sợ khi nhìn thấy tất cả những con Thiên Viêm Tích vốn đang tràn đầy sinh cơ kia đột nhiên ngã quỵ xuống ...
Tựa như là có làn gió của tử vong thổi qua, tất cả Thiên Viêm Tích đều đã lập tức tử vong ...
Mặt đất vốn là bởi vì tiếng gào rít mà ầm ỹ cũng tại thời khắc này, trở nên yên tĩnh, tịch mịch.
Ở chỗ xa xa, mấy người Tô Đoán cũng trợn mắt há hốc mồm khi nhìn qua cảnh tượng này, ánh mắt giống như gặp quỷ vậy, trông như là kinh hãi đến gần chết.
Chỉ vì cái chết của những con Thiên Viêm Tích kia quá mức quỷ dị rồi.
Bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa lông tơ của Thiên Nguyên Bút quá nhỏ, mắt thường khó có thể xem xét, cho nên bọn họ tự nhiên không rõ Chu Nguyên vừa rồi đã làm cái gì. Từ góc độ của bọn họ đến xem thì Chu Nguyên tựa hồ chỉ là chạy một vòng quanh những con Thiên Viêm Tích kia, sau đó Thiên Viêm Tích bắt đầu chết đi một cách quỷ dị.
Bình thường thì Sinh Mệnh lực của Nguyên thú đều có chút ương ngạnh, nhưng trước mắt, chúng lại bị chết cực kỳ nhanh chóng, tựa như là toàn bộ đều cùng lúc bị trọng thương trí mạng.
Loại tình huống quỷ dị này làm cho mấy người Tô Đoán sởn hết cả gai ốc.
- Tiểu tử này đến tột cùng đã làm trò gì vậy?
Có người run rẩy hỏi.
Lúc này, sắc mặt của Tô Đoán không ngừng thay đổi, nhưng sau đó, chỉ trong nháy mắt, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, hắn la lên thất thanh:
- Đó là cái gì?
Mọi người đều quay đầu, nhìn lại, sau đó bọn họ nhìn thấy, thi thể của những Thiên Viêm Tích vừa chết đi kia bỗng nhiên run rẩy, sau đó từng tia sáng hết sức nhỏ giống như là lông trâu chậm rãi bay từ trong đó lên. Nhìn kỹ lại thì ra các tia sáng này chính là những sợi lông tơ trắng như tuyết.
Lúc này, ở bên trên mỗi một đạo lông tơ trắng như tuyết đều mang theo viên thú hồn tinh. Vì vậy lúc này, bầu trời đầy những vầng sáng lập loè, trông cực kỳ hoa lệ.
- Thì ra thủ đoạn của hắn chính là những sợi tơ nhỏ giống như là lông trâu này!
Tô Đoán trầm giọng nói. Rốt cục hắn đã minh bạch những con Thiên Viêm Tích kia tại sao lại chết đi một cách quỷ dị như vậy rồi.
- Thật là một tiểu tử xảo trá! Hắn bố trí Nguyên văn ở chỗ kia để quấy nhiễu cảm giác của Thiên Viêm Tích, sau đó lại dùng những sợi lông tơ trắng như tuyết này lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể của Thiên Viêm Tích. Chờ đến khi hắn phát động thì những lông tơ kia sẽ lập tức trắng trợn phá hư bên trong cơ thể của Thiên Viêm Tích, mặc kệ Thiên Viêm Tích có Sinh Mệnh lực ương ngạnh như thế nào thì cũng không chịu được thương thế trí mạng như vậy.
Tô Đoán cắn răng nói.
Những người khác cũng giật mình, trong lòng ngạc nhiên, nhưng chung quy là không có sợ hãi, dù sao những thứ không biết mới đáng sợ nhất, trước mắt đã rõ ràng thủ đoạn của Chu Nguyên, dĩ nhiên là không sợ.
Hơn nữa mặc dù loại thủ đoạn này của Chu Nguyên có chút quỷ dị, nhưng mà chỉ có thể dùng để đối phó những con Nguyên thú này có trí tuệ thấp như đám Thiên Viêm Tích này mà thôi, còn bọn họ thì khác, khi đã biết rõ thủ đoạn thì phòng tránh cũng rất dễ dàng.
Khi bọn họ còn đang kinh sợ thì ở trên đỉnh núi, khi nhìn qua những vầng sáng bay đầy trời kia, ánh mắt của Chu Nguyên cũng trở nên nóng bỏng. Khi thu hồi lông tơ trắng như tuyết, hắn cũng thuận tay điều khiển chúng mang theo thú hồn tinh đều trở về.
Trước mắt ở đây sợ là có gần một ngàn viên thú hồn tinh.
- Chắc hẳn là số lượng thú hồn tinh này đã đủ cho Thiên Nguyên Bút tiến hóa đi à nha?
Chu Nguyên tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, nhẹ nhàng đập mạnh xuống đất thêm một lần nữa, ngay lập tức vô số sợi lông tơ trắng như tuyết tăng tốc độ, mang theo thú hồn tinh bay đến.
Leng keng! Leng keng!
Ngay khi chạm vào Thiên Nguyên Bút, những viên thú hồn tinh kia kia lập tức vỡ ra, thú hồn ở trong đó cũng lập tức bị Thiên Nguyên Bút nuốt chửng.
Từng luồng sáng với vô số màu sắc không ngừng lấp lóe ở phía trên thân bút của Thiên Nguyên Bút, cuối cùng điệp gia lại, khiến cho Thiên Nguyên Bút tựa như một vầng mặt trời nhỏ vậy. Quầng sáng càng ngày càng chói mắt, cuối cùng còn bao phủ cả thân hình của Chu Nguyên vào.
Bị uy áp từ Thiên Nguyên Bút ảnh hưởng, Tả Khâu Thanh Ngư phải nhanh chóng lui về phía sau. Nhìn qua quầng sáng ở phía trước mặt, đôi mắt đẹp của nàng toát ra vẻ nghi hoặc, nàng có thể ẩn ẩn cảm giác được tựa hồ là có một luồng chấn động nguyên khí cực kỳ cường đại đang thai nghén ở trong đó.
- Tựa hồ là hắn đang dùng Nguyên binh hình bút trong tay hấp thu những thú hồn tinh kia thì phải.
Tả Khâu Thanh Ngư kinh ngạc thấp giọng nói.
Lúc này, nàng mới hiểu được, vì sao sau khi nghe thấy Tô Đoán sẽ dẫn thú triều qua đối phó với mình, Chu Nguyên không chỉ không có hoảng hốt, ngược lại là cực kỳ bức thiết, hắn tựa hồ chính là đang cần số thú hồn tinh này ...
Ở chỗ xa xa, mấy người Tô Đoán cũng đồng dạng là nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi ngẩn người một lúc, bọn họ liếc nhìn nhau, theo thời gian dần trôi qua sắc mặt đều trở nên khó coi hơn.
Hiển nhiên là bọn họ rốt cục cũng bắt đầu minh bạch, bọn họ hao tổn tâm cơ đưa tới thú triều, ngược lại trở thành phúc lợi, bị Chu Nguyên tiếp thu rồi ...
- Con mẹ nó!
Lúc này, coi như là Tô Đoán đều không nhịn được mắng một tiếng, phẫn nộ đánh một quyền lên trên tảng đá lớn ở trước mặt khiến cho tảng đá lớn này lập tức vỡ nát.
Lúc này, Tô Đoán cảm thấy cực kỳ tức giận, dù sao lúc trước hắn vẫn còn cảm thấy có chút tự đắc vì kế hoạch hoàn mỹ lần này của chính mình, nhưng sự thật tàn khốc ở trước mắt lại nói cho hắn biết, kế hoạch mà hắn gọi là hoàn mỹ, quả thực chính là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về ...
Ô ô!
Mà trong khi Tô Đoán đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, nguyên khí trong trời đất tựa như là đều vào lúc này trở nên cuồng bạo hơn rất nhiều. Sau đó mấy người Tô Đoán cũng cảm giác được, tất cả nguyên khí đều đang lao về phía Chu Nguyên.
Nguyên khí nồng đậm tựa như là tạo thành một cái phễu cực lớn, bên trên lớn bên dưới nhỏ, thanh thế kinh người.
- Tiểu tử này đang làm cái gì vậy?
Mấy người ở bên cạnh Tô Đoán cũng bị loại động tĩnh này làm cho kinh ngạc đến nhảy dựng. Bởi vì, bọn họ cũng đã phát giác được tựa hồ là có một luồng chấn động nguyên khí cực kỳ cường đại đang thai nghén.
- Đây là dấu hiệu khi Thiên Nguyên Binh thành hình!
Dù sao Tô Đoán cũng là thiếu tông chủ của Viêm Đỉnh Tông, kiến thức xem như không thấp, chỉ liếc cái là cũng đã biết động tĩnh trước mắt đại biểu cho điều gì.
- Nhưng mà ... Bình thường khi Thiên Nguyên Binh thành hình, mặc dù sẽ có chút dị tượng nhưng cũng sẽ không khủng bố như loại tình huống này trước mắt!
Tô Đoán gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ quầng sáng kia, trong mắt xuất hiện thần sắc tham lam.
- Cái này tuyệt đối không phải là Thiên Nguyên Binh tầm thường!
Tuy rằng hắn là thiếu tông chủ của Viêm Đỉnh Tông, cho nên cũng không phải là chưa từng nhìn qua cảnh tượng Thiên Nguyên Binh thành hình, nhưng loại cảnh tượng này ở trước mắt này hiển nhiên là vượt xa những lần hắn thấy lúc trước. Điều này giúp hắn hiểu ra thứ sắp hình thành không phải là Thiên Nguyên Binh tầm thường!
Nhưng mà, ngoại trừ thần sắc tham lam, Tô Đoán còn có cảm giác hơi đau lòng. Bởi vì đến lúc này, hắn làm sao có thể không hiểu được, nếu như không phải bọn họ hao tổn tâm cơ giúp Chu Nguyên dẫn nhiều Nguyên thú như vậy đến đây thì Chu Nguyên làm sao có thể lấy được nhiều thú hồn tinh như thế. Khi đó, chỉ sợ Chu Nguyên thật đúng là không có khả năng làm cho Thiên Nguyên Binh kia thành hình!
Cho nên nghĩ đến kiệt tác này có thể thành hình giống như có một phần công lao của hắn lực, Tô Đoán thì có loại xúc động muốn phun máu.
Vù vù!
Dị tượng chỉ giằng co trong một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng, theo thời gian dần trôi qua quầng sáng bao phủ thân hình của Chu Nguyên rốt cục cũng dần tán đi. Lúc này, nguyên khí hình cái phễu trên bầu trời cũng đã biến mất, tất cả nguyên khí đều chui vào trong cây bút màu đen thâm thúy đang lẳng lặng lơ lửng ở bên cạnh Chu Nguyên.
Vào lúc này, dị tượng lặng yên kết thúc.
Chu Nguyên nhìn qua Thiên Nguyên Bút lơ lửng ở bên cạnh mình, sau đó hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, nắm chặt thân bút.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ ở trong Thiên Nguyên Bút.
Lúc này, Chu Nguyên có kích động muốn cười to.
Thiên Nguyên Bút đã từng là Thánh Nguyên Binh, sau khi rơi vào trong tay của hắn được mấy năm sau, rốt cục vào hôm nay, đã khôi phục lại đến cấp độ Thiên Nguyên Binh ...