Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 462: Uy Lực Của Thiên Nguyên Bút

Chưa xác định
Chương 462: Uy lực của Thiên Nguyên Bút

Trên đỉnh núi, Chu Nguyên đứng yên, Thiên Nguyên Bút đen kịt lẳng lặng lơ lửng ở bên cạnh hắn, ở phía trên thân bút ẩn ẩn có hào quang lưu chuyển, một luồng chấn động cường hoành như có như không phát ra.

Nhìn qua Thiên Nguyên Bút lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên cũng có chút nóng bỏng và kích động hắn có thể cảm giác được rõ ràng lúc này Thiên Nguyên Bút đã có biến hóa cực lớn.

Thiên Nguyên Binh cùng Huyền Nguyên Binh, chỉ chênh lệch một chữ nhưng lại cách biệt cả một trời.

Chu Nguyên chậm rãi mở bàn tay ra, chỉ thấy được Thiên Nguyên Bút nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một vệt sáng nhanh chóng bay vọt vào trong cơ thể cuả Chu Nguyên, cuối cùng lại bắn đi ra từ bàn tay còn lại của hắn.

Sau khi khôi phục đến cấp độ Thiên Nguyên Binh thì Chu Nguyên đã không cần phải luôn luôn đeo Thiên Nguyên Bút ở bên hông, mà là có thể trực tiếp thu nó vào trong khí phủ, có thể thời thời khắc khắc dùng nguyên khí trong cơ thể uẩn dưỡng.

Khi đó, kết nối giữa hắn cùng Thiên Nguyên Bút cũng sẽ được nâng cao thêm một bước.

Hơn nữa, lúc ày, khi Chu Nguyên vừa cầm chặt Thiên Nguyên Bút, hắn có thể cảm giác được, sức chiến đấu của bản thân cũng đã theo đó mà tăng vọt lên một cấp độ mới.

Lúc này, Thiên Nguyên Bút hẳn là Thiên Nguyên Binh xếp hàng Hạ phẩm, nhưng nếu như nói về uy năng, Chu Nguyên cảm giác chỉ sợ coi như là Thiên Nguyên Binh xếp hàng Trung phẩm bình thường đều không nhất định có thể vượt qua Thiên Nguyên Bút.

Dù sao nói như thế nào, Thiên Nguyên Bút cũng đã từng là Thánh Nguyên Binh.

- Cố sức làm nửa ngày thì ra là huynh muốn dùng những viên thú hồn tinh này giúp Thiên Nguyên Bút

tấn chức Thiên Nguyên Binh!

Nhìn thấy quầng sáng đã tán đi, Tả Khâu Thanh Ngư cũng đi tới gần, trừng mắt nhìn qua Chu Nguyên.

Thì ra lúc trước nàng chỉ là đang lo lắng suông mà thôi. Chỉ sợ lúc trông thấy thú triều, trong nội tâm của Chu Nguyên còn vui như mở hội nữa ý chứ.

Chu Nguyên cười cười, sau đó hai mắt lại nhìn về phía xa xa, nói:

- Nếu thú triều đã giải quyết được thì ta cũng nên giải quyết một ít phiền phức khác nữa rồi.

Kỳ thật từ lúc mấy người Tô Đoán kia vừa tiếp cận thì Chu Nguyên đã cảm ứng được sự hiện hữu của bọn hắn rồi, dù sao thần hồn của hắn cũng có sức cảm ứng viễn siêu tất cả mọi người ở đây.

Hắn biết được căn nguyên của đợt thú triều này chính là Tô Đoán.

Tuy nói thằng này đưa tới thú triều ngược lại giúp hắn một cái ơn lớn, nhưng Chu Nguyên cũng không phải là loại người ngồi nhìn người khác tính toán lại không phản kích. Nếu Tô Đoán này đã bộc lộ địch ý, vậy tự nhiên chính là địch nhân của hắn rồi.

- Chúng ta bị hắn phát hiện rồi.

Mà khi ánh mắt của Chu Nguyên nhìn về hướng này, mấy người Tô Đoán trốn tại cái phương hướng này cũng đã nhận ra, những người khác liếc nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Tô Đoán.

Tô Đoán tham lam nhìn Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên, cười lạnh nói:

- Hắn phát hiện chúng ta thì lại có thể làm gì? ở trước mặt chúng ta , một tên Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên cũng dám kiêu ngạo như vậy hay sao?

Tuy nói, lúc trước, khi tiêu diệt thú triều, thủ đoạn của Chu Nguyên làm cho mấy người bọn hắn kinh sợ, nhưng sau khi biết được rõ chuyện xảy ra, mấy người Tô Đoán cũng không còn quá kiêng kị nữa. Dù sao thủ đoạn kia của Chu Nguyên chỉ có thể dùng để đối phó Nguyên thú có linh trí không cao, nhưng nếu như muốn dùng để đối phó bọn họ thì lại không có nhiều tác dụng lắm.

- Nhưng mà dù sao hắn cũng đệ tử của Thương Huyền Tông ...

Có người lo lắng nói. Vạn nhất đến lúc đó, bọn họ làm quá mức lại chọc giận Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc của Thương Huyền Tông để hai người kia giết đi ra, không may ngược lại là bọn họ.

- Hiện tại chỉ sợ ngay cả bản thân, người của Thương Huyền Tông cũng khó bảo toàn.

Tô Đoán bĩu môi, nói:

- Hơn nữa trận tranh giành Viêm Tủy mạch này vốn là bằng tất cả thủ đoạn. Nếu như Chu Nguyên này bị chúng ta đánh bại, cao tầng của Thương Huyền Tông sợ là không có mặt mũi tới tìm một vài tiểu bối như chúng ta để gây phiền toái, ngược lại là Chu Nguyên này đi trở về cũng tránh khỏi bị trừng phạt.

- Không còn uy danh của Thương Huyền Tông chấn nhiếp, chỉ là một tên Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên như hắn lại tính toán là cái gì?

Nghe xong những lời Tô Đoán vừa nói, những người khác cũng gật gật đầu, sự kiêng kị trong mắt cũng dần biến mất. Ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên lúc này đã có thêm thần sắc khinh miệt. Hoàn toàn chính xác là như thế, nếu như không còn tầng da hổ là Thương Huyền Tông thì chút thực lực này của Chu Nguyên cũng không có tư cách để bọn họ coi trọng.

Tuy rằng thực lực của bọn họ không có biện pháp để so sánh với những Thánh Tử như Lý Khanh Thiền hay Triệu Chúc, nhưng cũng đạt tới Thái Sơ Cảnh lục trọng thiên, đặc biệt là Tô Đoán đã bước chân vào Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên.

Coi như là ở bên trong hàng ngũ đệ tử đai tím của Thương Huyền Tông, loại thực lực này cũng được xem như là người nổi bật rồi.

Dù sao người sau tốt xấu dì thì cũng là thiếu tông chủ của Viêm Đỉnh Tông, số lượng tài nguyên tu luyện lấy được cũng không ít hơn đệ tử đai tím của Thương Huyền Tông.

Thấy thế, Tô Đoán cũng cười thoả mãn, sau đó cũng không thèm che dấu nữa, thân hình khẽ động, trực tiếp phóng lên trời, cuối cùng chân đạp nguyên khí bay đến chỗ Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, thực lực của ngươi thật đúng là không kém ... Thậm chí ngay cả thú triều đều không làm gì được ngươi.

Tô Đoán từ trên cao nhìn xuống Chu Nguyên ở phía dưới và nói.

Nhìn thấy Tô Đoán hiện thân, Chu Nguyên cũng mỉm cười. Mặc dù đã nhận định đối phương là địch nhân, nhưng nghĩ đến kết quả của từng hành động mà người sau đã làm, hắn vẫn không nhịn được bảo lưu lấy một tia ôn hòa.

- Phần đại lễ này của Tô huynh quả thật không nhẹ, bằng không thì hôm nay ta thật có thể phải tốn công thêm một chút rồi.

Nghe Chu Nguyên nói thế, khóe miệng của Tô Đoán khẽ giật giật. Sau đó, hắn tức giận nói:

- Miệng lưỡi bén nhọn! Chu Nguyên, ta khuyên ngươi bây giờ thức thời thì tự mình cút ra khỏi phiến khu vực này, ở đây do chúng ta chiếm cứ!

Chu Nguyên cười lắc đầu:

- Khó mà làm được.

- Bây giờ, ngươi cũng không có tư cách để nói không thể!

Tô Đoán nhe răng cười, bàn tay của hắn giơ lên, lạnh giọng nói:

- Động thủ!

Oanh!

Ở phía sau, bỗng nhiên có từng luồng nguyên khí cuồng bạo phóng lên trời, nguyên khí tựa như là nước lũ lao nhanh qua. Ở những nơi mà nó đi qua, mặt đất đều nứt toác ra.

Đó là những người giấu ở phía sau đã phát động ra công kích.

Bọn họ không hề có ý định lưu thủ, hơn nữa cũng hoàn toàn không có che giấu ý định lấy nhiều đánh ít, trực tiếp liên thủ phát động công kích, hiển nhiên là muốn nhanh chóng đánh bại Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, cẩn thận!

Ở phía sau, thấy mấy người Tô Đoán vô xỉ như thế, khuôn mặt của Tả Khâu Thanh Ngư khẽ biến đổi, nàng định thi triển thân pháp cứu viện.

Mấy người ra tay kia đều có tu vi là Thái Sơ cảnh lục trọng thiên, bọn họ liên thủ phát động đòn tấn công càng là hung hãn dị thường, mà Chu Nguyên chỉ có tu vi là Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên, nếu như đối mặt, tất nhiên sẽ bị đánh bại.

Nhưng mà, ngay khi Tả Khâu Thanh Ngư vừa mới lướt đi ra thì nàng lại nhìn thấy Chu Nguyên duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng búng một cái.

Bá!

Tiếng búng ngón tay thanh thúy vừa mới vang lên thì Tả Khâu Thanh Ngư đã thấy Thiên Nguyên Bút đang lơ lửng ở bên cạnh Chu Nguyên mãnh liệt bắn ra, tựa như là cầu vồng, đánh thẳng tới những dòng nước lũ bằng nguyên khí cuồng bạo kia.

- Cuồng vọng! Ngươi cho rằng có một thanh Thiên Nguyên Binh thì sẽ có tư cách chiến đấu với năm vị Thái Sơ Cảnh lục trọng thiên hay sao?

Thấy thế, Tô Đoán lạnh lùng cười nói.

- Xoẹt!

Nhưng mà hắn vừa mới dứt lời thì đã có thêm tiếng nghiền nát rất nhỏ vang lên, sau đó con ngươi của Tô Đoán hơi co lại khi nhìn thấy chỉ trong một khoảnh khắc, năm dòng nước lũ bằng nguyên khí kia đã bị cây bút màu đen đen kịt kia xuyên thủng xé rách ...

Cái loại cảm giác này tựa như là cũng chỉ là xuyên thấu một tờ giấy mỏng manh.

- Làm sao có thể?

Ở phía đằng sau kia, sắc mặt của năm vị cao thủ Thái Sơ Cảnh lục trọng thiên vừa ra tay đều biến đổi.

Ở bên trong cảm giác của bọn họ, cây bút màu đen kia tựa như là có ẩn chứa một loại sức mạnh kỳ dị, ở trước mặt nó, bất luận loại nguyên khí gì tựa như là đều biến thành cực kỳ yếu ớt.

Bá!

Mà khi bọn họ còn chưa phục hồi lại tinh thần, Thiên Nguyên Bút đã quỷ mị, hư vô tiếp cận bọn họ, lông tơ trắng như tuyết phía trên ngòi bút phân hoá ra, biến thành năm dải lụa trắng như tuyết.

Xùy!

Những tấm lụa này xuyên thủng không gian, như năm con trăn màu trắng nhanh chóng vờn quanh và trói chặt năm người kia lại.

Thấy thế, năm vị cao thủ Thái Sơ Cảnh lục trọng thiên kia đều cố gắng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, ý đồ đánh nát những tấm lụa được tạo thành từ lông tơ này.

Nhưng mà, những tấm lụa lại không hề bị nguyên khí của bọn họ ảnh hưởng, chúng đột nhiên kéo chặt, sau một khắc, năm người kia đã bị trói chặt, không thể động đậy.

Bọn họ điên cuồng giãy dụa, nhưng mà bất luận bọn họ thúc dục nguyên khí như thế nào thì tựa như là đều không thể phá hủy những tấm lụa trắng như tuyết kia, hơn nữa còn khiến cho chúng càng ngày trói càng chặt, làm cho thân hình bọn họ bị ép vào, tiếng cót két khi xương nứt vang lên.

Chu Nguyên nhẹ nhàng búng tay thêm lần nữa, những tấm lụa trắng như tuyết kia nhanh chóng bay ngược lên trên không trung rồi mang theo độ cong cực lớn rơi xuống đất. Cuối cùng giữa tiếng kêu gào thê thảm, năm bóng người đều bị hung hăng ngã đập vào trên mặt đất.

Oanh!

Toàn bộ mặt đất đều chấn động, một cái hố to xuất hiện, năm bóng người đầy máu tươi nằm ở trong đó, cũng không biết sống chết.

Lúc này, những sợi lông tơ trắng như tuyết cũng nhanh chóng thu hồi, Thiên Nguyên Bút hơi lập loè rồi lập tức xuất hiện ở trước mặt Chu Nguyên, thân bút hơi đong đưa, tựa hồ là đang khoe khoang.

Giữa không trung, nhìn qua cảnh tượng này, khóe mắt của Tô Đoán có chút run rẩy. Ai có thể nghĩ đến, hai bên chỉ vừa mới đối mặt, Chu Nguyên còn không có ra tay, chỉ bằng cây bút màu đen thần bí ở trước mặt hắn kia đã đánh bại năm vị cao thủ Thái Sơ Cảnh lục trọng thiên ...

Thiên Nguyên Binh tầm thường nào có uy năng bực này chứ?

Bình Luận (0)
Comment