Trên một mảnh đất trống đầy rẫy những cái hố to, mà bên trong một cái hố to nhất là 5 bóng người nằm im không rõ sống chết. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi chỉ cách đây mười mấy giây thôi thì năm người này đều là những cao thủ với thực lực đạt tới Thái Sơ cảnh lục trọng thiên...
Thế mà chẳng qua bao lâu thì cả đám bọn họ đã bị tiêu diệt chỉ bởi một cây bút.
Chu Nguyên nhìn Thiên Nguyên Bút lơ lửng ở trước mặt, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thế nhưng trong nội tâm lại vô cùng mừng rỡ cùng thán phục.
Hiển nhiên, uy lực mà Thiên Nguyên Bút thể hiện ra còn vượt qua cả những gì mà Chu Nguyên mong đợi.
Chu Nguyên xòe bàn tay ra, chậm rãi nắm chặt thân bút, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng. Cây bút đã từng ở đẳng cấp Thánh Nguyên Binh này, kể từ khi thuộc về sở hữu của hắn, trải qua mấy năm long đong lận đận, đến bây giờ cũng đã bắt đầu lộ ra thực lực chân chính của mình.
Có sự trợ giúp của Thiên Nguyên Bút, không thể nghi ngờ là Chu Nguyên được như hổ thêm cánh.
Giữa không trung, Tô Đoán nhìn năm người nằm yên không biết chết sống ở trong cái hố kia, mí mắt co giật, trầm mặc một lát, sao đỏ dùng ánh mắt u ám nhìn về phía Chu Nguyên. Kể từ khi gặp phải Chu Nguyên, Tô Đoán làm việc gì cũng không thuận, điều này càng khiến cho ngọn lửa giận trong lòng hắn bùng phát mạnh mẽ hơn.
-Ta cũng không tin, đường đường là thiếu chủ của Viêm Đỉnh tông ta đây mà lại không thể hàng phục được một tên đệ tử bình thường của Thương Huyền tông như ngươi!
Oanh!
Ngay khi Tô Đoán gầm lên một tiếng, từng luồng nguyên khí hùng hồn cũng Mộc phát ra từ đỉnh đầu của hắn phóng lên tận trời, một đợt áp lực tạo thành từ nguyên khí cũng tản ra xung quanh, quả thật là mạnh hơn rất nhiều so với mấy người trước đó.
Sắc mặt Tô Đoán lạnh lùng, hai tay chậm rãi chắp lại.
Từng đợt nguyên khí nóng bỏng mà cuồng bạo bị ngưng tụ áp súc ở trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng hình thành một quả cầu lửa to như đầu người, nhìn sâu vào bên trong quả cầu đó còn có thể nhìn thấy hình ảnh của một chiếc đỉnh.
Viêm Đỉnh Thuật!
Vèo!
Quả cầu lửa bay lên không, đột nhiên nổ tung, mà Viêm Đỉnh cất giấu ở bên trong cũng căng phồng lên, phóng to tới kích thước gần trăm trượng, mang theo lực lượng cực kỳ cuồng bạo, đập mạnh xuống đầu Chu Nguyên đang đứng ở phía dưới.
Tô Đoán vừa mới ra tay thì đã không lưu tình, môn Viêm Đỉnh Thuật này chính là môn Tiểu Thiên Nguyên Thuật thượng phẩm nổi tiếng của Viêm Đỉnh tông bọn hắn.
Mặc kệ Viêm Đỉnh đang lao xuống, ánh mắt Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ là cánh tay nắm Thiên Nguyên Bút vung lên một cái, ngòi bút màu tuyết trắng vẽ lên từng đường vân tối tăm.
Chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, đầu bút vốn vẫn mang sắc trắng của Thiên Nguyên Bút lại trở nên đen kịt như mực.
Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay mà lại như cầm một cây thương sắc nhọn, ngòi bút đen kịt với sự sắc bén không gì sánh nổi, thậm chí đâm rách cả không khí, trực tiếp hướng về phía cái Viêm Đỉnh đang lao xuống kia.
Keng!
Một âm thanh ầm vang vang vọng ra xung quanh!
Tô Đoán thấy thế, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng, dấu tay cũng thay đổi:
-Bạo!
Chỉ thấy lực lượng bên trong Viêm Đỉnh lập tức trở nên cuồng bạo cực đoan.
Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi Viêm Đỉnh muốn nổ tung, tựa như có một vòng sáng tối đen lướt qua, ngay sau đó, nụ cười lạnh vẫn còn trên môi Tô Đoán trực tiếp ngưng đọng lại, bởi vì hắn nhìn thấy khi Chu Nguyên thu hồi cây bút đen trong tay thì Viêm Đỉnh trực tiếp vỡ ra làm hai nửa, thế mà lại bị cây bút kia trực tiếp cắt ra...
-Làm sao có thể... -Trên mặt Tô Đoán lộ ra vẻ kinh hãi, cái Viêm Đỉnh này chính là do nguyên khí cực kỳ thuần túy kết hợp mà thành, hơn nữa lực lượng lại cực kỳ cuồng bạo, chỉ cần hơi va chạm là sẽ trực tiếp nổ tung, tạo thành lực phá hoại cực kỳ mạnh.
Thế nhưng tình huống trước mắt là nó lại bị Chu Nguyên dùng một cây bút chém rách ra?
-Ta không tin!
Khuôn mặt Tô Đoán bắt đầu trở nên vặn vẹo, hắn quát lên một tiếng, hai tay chắp lại, chỉ thấy từng luồng nguyên khí màu xích hồng hội tụ lại, cuối cùng hình thành bốn chiếc Viêm Đỉnh, từng cái đều tỏa ra từng đợt dao động cực kỳ cuồng bạo.
-Đập nát hắn cho ta!
Bốn chiếc Viêm Đỉnh lao nhanh mà xuống, còn chưa rơi xuống đất đã khiến cho mặt đất phía dưới chịu áp lực nứt toác ra, từ đó cũng có thể thấy được thế công cực kỳ hung hãn của Tô Đoán.
Từng đợt gió nóng gào thét thổi tung mái tóc Chu Nguyên.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn chiếc Viêm Đỉnh đang lao nhanh xuống kia, vẻ mặt vẫn không có gì biến đổi, Thiên Nguyên Bút trong tay vẽ lên từng đợt sóng, đầu bút màu đen kịt tràn ra từ đường vân kỳ dị.
Keng! Keng!
Thiên Nguyên Bút vẽ lên bốn đợt tia sáng màu xám tối, cơ hồ là cùng một lúc va chạm vào bốn chiếc Viêm Đỉnh đang lao xuống kia.
Xoẹt! Xoẹt!
Cùng lúc đó, bốn chiếc Viêm Đỉnh vốn đang lao nhanh mà xuống lại đột nhiên ngừng lại.
Lại sau đó, chỉ thấy có một đợt sóng màu đen xuyên ra từ trong Viêm Đỉnh, sau đó lan tràn ra xung quanh, mà bốn chiếc Viêm Đỉnh cũng đồng thời chia năm xẻ bảy...
Mà Tả Khâu Thanh Ngư đứng ở đằng sau nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không nhịn được che lại miệng nhỏ. Nàng cũng không ngờ rằng thế công cuồng bạo tới nhường ấy của tên Tô Đoán kia lại yếu ớt giống như tờ giấy khi đối mặt với Chu Nguyên.
Không biết vì sao, tựa hồ là Chu Nguyên có phương pháp hóa giải cực kỳ đặc biệt với những chiêu thức sử dụng nguyên khí thuần túy thế này.
Giữa không trung, đôi mắt của Tô Đoán cũng lộ ra vẻ ngốc trệ, hiển nhiên, việc Chu Nguyên có thể dễ dàng phá giải chiêu tấn công mà hắn vẫn luôn tự hào này đã khiến cho hắn phải chịu sự chấn động không nhỏ.
-Tại sao lại có thể như vậy?! -Hắn lẩm bẩm nói. Trong quá khứ, bất kỳ ai khi đối chiến cùng với hắn thì đều không dám tiếp xúc với những chiếc Viêm Đỉnh mà hắn phát ra, bởi vì điểm đáng sợ nhất của Viêm Đỉnh Thuật chính là ở việc vừa tiếp xúc liền sẽ tự động nổ tung.
Thế nhưng vừa rồi khi những chiếc Viêm Đỉnh kia va chạm cùng với ngòi bút của Chu Nguyên thì tựa như là có một lực lượng kì dị nào đó áp chế nguyên khí cuồng bạo ở bên trong, cuối cùng còn trực tiếp hóa giải.
-Là do cây bút đen kia! -Như nghĩ tới cái gì, ánh mắt Tô Đoán nhìn chòng chọc vào cây Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên, bây giờ, trên đầu ngòi cây bút kia vẫn còn đang tỏa ra từng đợt dao động kỳ dị.
Dường như chính là do ánh sáng màu xám đen kia mà nguyên khí của hắn đã bị xé rách một cách dễ dàng.
Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tô Đoán, cười nhạt một tiếng, lòng bàn tay đột nhiên vẩy một cái, Thiên Nguyên Bút ở trong tay bay ra rồi phóng lên tận trời.
Bành!
Thiên Nguyên Bút hóa thành một cái bóng mờ, lao với tốc độ cực nhanh về phía Tô Đoán.
Bút còn chưa đến, từng đợt gió mạnh đã đập vào mặt, Tô Đoán vội vàng há miệng, phun ra một luồng nguyên khí màu xích hồng, tập hợp lại một chỗ hình thành một chiếc khiên nguyên khí dày màu đỏ rực.
Xoẹt!
Ngòi bút màu đen kịt va chạm vào trên bề mặt của chiếc khiên, toả ra từng đợt sáng lấp lóe. Ngay sau đó, trong con ngươi của Tô Đoán lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì hắn nhìn thấy, lớp phòng ngự được hình thành từ nguyên khí kia của hắn lại chẳng có mấy tác dụng dưới sự tấn công của cây bút kia, đang dần dần tan rã cuối cùng vỡ vụn.
“Dường như là ánh sáng màu đen kia có công hiệu phá hư cực mạnh với bất kỳ một loại nguyên khí nào.”
Bành!
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì da đầu Tô Đoán đã tê rần rần, hắn vội vàng lùi lại phía sau, chỉ là ngay lúc đó thì chiếc khiên dựng ở đằng trước đã vỡ ra.
Lúc này cây bút lớn hơn một trượng đã thu nhỏ lại thành hình dáng lúc bình thường, thế nhưng tốc độ của nó lại còn tăng lên so với lúc trước, thậm chí ngay cả Tô Đoán cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đang lao về phía mình!
“Tốc độ thật nhanh!”
Tô Đoán sợ đến mất hồn mất vía, loại tốc độ cao đến mức này đã vượt ra khỏi cảm ứng của hắn.
Chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, còn không cho Tô Đoán kịp làm ra bất kỳ động tác nào, một luồng hơi lạnh đã bay thẳng cổ họng của hắn, thân hình vốn đang trong tư thế lùi lại phía sau cũng dừng lại, không còn dám động đậy.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán của hắn, bởi vì ngay lúc này, một cây bút đen mảnh khảnh đang bay lơ lửng tại vị trí cách cổ họng của hắn chưa tới nửa tấc, nơi đầu ngòi bút còn có từng đợt ánh sáng màu xám như ẩn như hiện.
Chỉ cần thêm một chút nữa thôi là chiếc bút đen này liền có thể xuyên thủng cổ họng của hắn.
Tô Đoán nuốt nước miếng một cái, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười méo xệch, giọng nói cũng có vẻ hơi run rẩy:
-Ngươi thắng rồi, nơi này là địa bàn của ngươi, chúng ta lập tức rút lui ra bên ngoài!
Đến lúc này thì Tô Đoán làm sao còn không rõ, thật ra người thanh niên đang đứng phía trước với tu vi chỉ tứ trọng thiên kia lại là một con sói đội lốt cừu, tu vi yếu bề ngoài chỉ là để che giấu tai mắt người khác mà thôi!
Nghe được câu nói của Tô Đoán, Chu Nguyên cũng lộ ra một nụ cười ấm áp, hắn vẫy tay một cái, Thiên Nguyên Bút bay ngược trở về rơi vào trong tay.
Ngón tay Chu Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve thân Thiên Nguyên Bút, cuối cùng sờ nhẹ lên vòng Nguyên văn thứ năm kia, trong mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cho tất cả chiêu tấn công của Tô Đoán đều bị phá giải cũng là do vòng Nguyên văn thứ năm này...
Thiên Nguyên Bút, vòng Nguyên văn thứ năm...
Tên: Phá Nguyên!