Sở dĩ gọi là Phá Nguyên, là bởi nó có thể loại trừ tất cả các loại nguyên khí trong thiên hạ. Thế nên chỉ cần là đang đối mặt với bất kỳ chiêu tấn công mang tính thuần nguyên khí nào thì vòng Phá Nguyên văn này sẽ hiển hiện ra uy lực khắc chế cùng phá hoại cực mạnh.
Đây cũng là vì cái gì mà chiêu công kích toàn lực của Tô Đoán lại trở nên cực kỳ yếu ớt trước mặt Chu Nguyên như vậy.
Hơn nữa dưới sự tấn công của Phá Nguyên văn thì tất cả sự phòng ngự của hắn cũng đều trở nên vô dụng.
Đây cũng chính là vòng nguyên văn thứ năm của Thiên Nguyên Bút: Phá Nguyên.
Đương nhiên, cũng không thể nói là tất cả mọi chiêu tấn công thuộc về nhóm Thuần nguyên khí sẽ không thể tạo thành hiệu quả phá hoại đối với Chu Nguyên, bởi vì bản thân Phá Nguyên cũng có cực hạn. Mà yếu tố quyết định mức độ cực hạn đấy là phụ thuộc vào thực lực bản thân của Chu Nguyên.
Hắn càng mạnh, vậy Phá Nguyên Văn lại càng mạnh hơn.
Nếu đổi một loại trường hợp khác, khi phải đối mặt với kẻ địch có thực lực mạnh hơn rất nhiều, thì chỉ sợ là Phá Nguyên văn chỉ có tác dụng làm suy yếu đòn tấn công của đối phương một chút. Mặc dù nói theo một góc độ nào đó thì chỉ việc này thôi cũng đã rất đáng quý rồi, nhưng dù sao cũng không có khả năng tạo ra hiệu quả với mức độ dễ dàng như hiện tại.
Dưới sự trợ giúp của Phá Nguyên văn, cuộc chiến do đám người Tô Đoán chủ động khiêu khích kết thúc một cách chóng vánh. Mà kết quả cuối cùng là Tô Đoán mang theo đám đồng đội còn chưa rõ sống chết kia của hắn chật vật chạy trốn ra khỏi khu vực do Chu Nguyên quản lý.
Để lại thi thể yêu thú nằm bừa bộn đầy đất.
Chu Nguyên cũng không có ý định ra tay với Tô Đoán. Tuy rằng kẻ này đã nhiều lần mang ý đồ xấu với hắn, thế nhưng nói thật ra, với thực lực hiện tại của Chu Nguyên thì mấy việc này đã không còn lọt nổi mắt xanh của hắn.
Cho dù không có Thiên Nguyên Bút, nếu muốn đánh bại Tô Đoán thì Chu Nguyên cũng chẳng phải tốn sức bao nhiêu.
Đối với những thứ không có uy hiếp với mình thì hắn vẫn khá là rộng lượng.
Sau khi đuổi Tô Đoán đi, Thiên Nguyên Bút liền hóa thành một tia sáng chui vào trong lòng bàn tay Chu Nguyên, cuối cùng chậm rãi trôi nổi tại bên trong Khí Phủ, hút nhả nguyên khí.
Lúc này, Tả Khâu Thanh Ngư cũng đi tới từ phía sau, đôi mắt như nước hồ thu mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
-Xem ra là muội đã phí công lo lắng rồi. Cái tên Tô Đoán này không thể nào là đối thủ của huynh được.
Trong nội tâm của Tả Khâu Thanh Ngư vẫn còn vương chút khiếp sợ. Mặc dù tên Tô Đoán kia mới chỉ bước vào cảnh giới Thái Sơ thất trọng thiên, nhưng đừng quên Chu Nguyên cũng mới chỉ ở cấp độ tứ trọng thiên mà thôi. Nhưng cho dù như thế, trước mặt Chu Nguyên, Tô Đoán lại chẳng có một chút sức chống cự nào cả.
Vậy sức chiến đấu của Chu Nguyên mạnh tới cỡ nào?
Trước đó, nàng còn từng lo lắng là sau khi gia nhập Thương Huyền tông thì Chu Nguyên sẽ bị phai mờ trong đám người. Bởi vì ở loại môn phái lớn như vậy thì chẳng bao giờ thiếu thiên tài cả. Có lẽ Chu Nguyên có thể thể hiện ra tài năng của mình khi còn ở Thương Mang đại lục, thế nhưng khi tới nơi đây thì cũng chỉ thuộc vào hàng phổ thông mà thôi.
Chẳng qua đến bây giờ thì nàng đã biết là lo lắng ấy quả là dư thừa.
“Cái tên đáng ghét trước mắt này, dù đi tới nơi đâu thì cũng đều là người nổi bật.”
Chu Nguyên nghe vậy thì chỉ cười cười.
-Được rồi, nếu phía bên huynh đã giải quyết xong phiền phức thì muội cũng phải quay về trông coi "lãnh địa" của mình đây. -Tả Khâu Thanh Ngư vỗ nhẹ tay một cái, cười khanh khách và nói.
-Cảm ơn muội, nếu bên muội có vấn đề gì thì có thể đến tìm ta. -Chu Nguyên cười nói. Mối quan hệ của hai bên vốn cũng khá quen thuộc, thế nên hắn cũng không cần phải khách khí.
-Hứ, đồ bạo lực chỉ biết dùng đánh nhau để giải quyết vấn đề... Muội xinh đẹp như vậy, nếu bàn về uy lực thì có khi vẻ đẹp này còn có lực sát thương mạnh hơn cái Thiên Nguyên Binh kia của huynh nhiều. -Tả Khâu Thanh Ngư nhếch nhếch môi, đôi tay nhỏ bưng lấy khuôn mặt tinh tế như ngọc, nói với giọng đầy kiêu ngạo.
Chu Nguyên cứng họng, cũng không biết đằng nào mà cãi lại. Quả thật là đối với rất nhiều nam nhân thì vẻ đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư là không có cách nào chống lại, cuối cùng phải chịu khuất phục bị mê muội đến thần hồn đảo điên cũng là chuyện rất bình thường.
Từ một loại góc độ khác mà nói thì đây quả thực là một loại "vũ khí" có thể sánh ngang với Thiên Nguyên binh.
-Đi đây...
Tả Khâu Thanh Ngư phất phất tay, thân thể mềm mại lướt nhanh mà ra, tựa như một bông hoa xinh đẹp tung bay trong gió, thân ảnh mềm mại động lòng người làm cho người ta như bị cuốn hút vào trong đó. Chỉ qua một hồi ngắn ngủi đã biến mất tại trong tầm mắt của Chu Nguyên.
Nhìn thấy Tả Khâu Thanh Ngư rời đi, Chu Nguyên lại ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cột cờ. Bây giờ Thiên Nguyên Bút đã tiến hóa thành công lên Thiên Nguyên Binh, hắn cũng không cần phải đi khắp nơi săn giết Thiên Viêm Tích nữa.
Mà sự thất bại của đám người Tô Đoán cũng sẽ cảnh tỉnh những kẻ dám có ý đồ với khu vực này của hắn.
Thế nên trong một khoảng thời gian tới đây thì nơi này của hắn sẽ trở nên cực kỳ yên tĩnh.
-Nếu đã vậy liền tiếp tục tu luyện Thiên Dương Thần Lục đi...
Chu Nguyên tự nói, sau đó ngồi xếp bằng xuống, vung tay áo lên, chỉ thấy từng đợt nham tương đỏ hồng như máu dâng lên tại trước mặt hắn. Hóa ra là phần Viêm Tủy mà hắn cược thắng vài ngày trước.
Phần Viêm Tủy này có thể tăng lên uy lực của công pháp hoặc Nguyên Thuật thuộc tính hỏa, mà Thiên Dương Thần Lục cũng thuộc vào nhóm này.
Đến bây giờ thì Chu Nguyên cũng mới chỉ tu luyện ra Thiên Dương Hỏa của Thiên Dương Thần Lục mà thôi, hơn nữa mới chỉ ở cảnh giới sơ thành. Phải tu luyện tới đại thành thì Thiên Dương Hoả mới tiến hóa từ màu trắng thành màu xanh đậm.
Nếu có thể tu tới viên mãn thì Thiên Dương Hỏa sẽ tiến hóa từ màu xanh đậm thành màu ám kim. Khi đó chỉ cần phun ra Thiên Dương Hỏa liền thật có thể đốt diệt cả một ngọn núi.
Sau khi thu thập được Viêm Tủy thì Chu Nguyên bắt đầu tiếp tục tu luyện Thiên Dương Thần Lục. Mà bây giờ Thiên Dương Hỏa màu trắng đã trở nên càng thêm mạnh mẽ, chỉ có điều nếu muốn bước vào cấp độ đại thành thì còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn chằm chằm dòng Viêm Tủy chảy xuôi trước mắt, sau đó hít sâu một cái, chỉ thấy từng tia từng kia nguyên khí màu đỏ hồng dâng lên, sau đó tùy theo hơi thở của Chu Nguyên tràn vào trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó, toàn bộ thân thể của Chu Nguyên trở nên cực kỳ nóng hổi.
Tuy nhiên Chu Nguyên lại vẫn ngồi vững, cố gắng chịu đựng lại cảm giác đau đớn này, vận chuyển Thiên Dương Thần Lục. Thế là ngọn lửa màu trắng dâng lên từ trong thân thể không ngừng hấp thu luyện hóa từng sợi nguyên khí màu đỏ hồng kia.
Trải qua quá trình hấp thu như vậy, ngọn lửa màu trắng cũng bắt đầu biến hóa, có từng điểm từng điểm ánh sáng xanh hiện lên.
Cứ thế, thời gian nửa ngày đã trôi qua.
Phần Viêm Tủy trước mặt Chu Nguyên đã từ từ ảm đạm lại, hiển nhiên là đã bị hấp thu hầu như không còn, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa tiêu tán đi.
Hai mắt vốn đóng chặt của Chu Nguyên cũng chậm rãi mở ra, hắn cảm ứng thể nội, phát hiện ngọn lửa màu trắng trong cơ thể đã dần chuyển hóa thành sắc xanh...
-Còn thiếu một chút nữa...
Chu Nguyên thở ra một hơi, sau khi tiêu tốn mất mấy phần Viêm Tủy trăm năm thì Thiên Dương Hỏa của hắn đã bắt đầu tiếp cận cảnh giới đại thành.
-Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có thu hoạch không hề nhỏ rồi!
Chu Nguyên lẩm bẩm, nếu còn ở lại trong tông môn thì hiển nhiên là hắn cũng không có cách nào thu hoạch được những phần Viêm Tủy này, mà việc tu luyện Thiên Dương Hỏa của hắn cũng sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới tiểu thành mà thôi.
Chi chi!
Ngày tại lúc mà Chu Nguyên vẫn còn đang cảm thán thì bỗng nhiên bên tai vang lên những âm thanh chi chi nhỏ xíu.
Nghe được âm thanh này, Chu Nguyên giật mình mới nhớ tới trong tay mình còn có một viên Truyền m Thạch. Chỉ vì trước đó Truyền m Thạch còn chưa kêu lần nào thế nên Chu Nguyên mới quên mất.
-Sư tỷ Lý Khanh Thiền, sư huynh Triệu Chúc, khu vực của ta bị kẻ địch xâm nhập, là người của Thánh Cung! -Một âm thanh phát ra từ trong Truyền m Thạch, nghe giọng nói thì có vẻ là một vị đệ tử của Kiếm Lai phong.
Truyền m Thạch yên lặng một hồi, sau đó lại phát ra âm thanh của Lý Khanh Thiền:
-Hứa Bân, phía bên cậu có bao nhiêu kẻ xâm nhập?
-Một người!
Người đệ tử tên là Hứa Bân kia vội vàng trả lời.
-Cậu chỉ cần phòng thủ là được. -Nghe nói chỉ là một người, Lý Khanh Thiền cũng thở dài một hơi. Bởi vì ngoại trừ hai người Vương Ly cùng Tào Kim Trụ ra, thì đội viên còn lại phía bên nhóm người Thánh Cung cũng có thực lực không sai biệt nhiều so với bọn họ. Nếu như chỉ có một người thì chưa chắc đã có thể đối phó với Từ Bân.
Sau đó Truyền m Thạch lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ là loại yên tĩnh ấy chỉ kéo dài không đến 10 phút đồng hồ liền lại bị phá vỡ, một âm thanh mang theo kinh sợ cùng suy yếu vang lên:
-Lý sư tỷ, bên ta thất thủ rồi, kẻ địch rất mạnh, vượt xa so với ta!
-Ta đang lùi về phía khu vực do Lữ sư huynh trấn thủ, nhưng kẻ định vẫn còn đang đuổi sát...
Những người khác nghe thấy âm thanh bên trong Truyền m Thạch thì lập tức có chút hỗn loạn.
-Làm sao lại như vậy? Rõ ràng là đám người Thánh Cung có thực lực không sai biệt nhiều so với chúng ta, làm sao mà ngươi lại bại nhanh thế được? -Đây là câu hỏi của Trần Hải.
-Chẳng lẽ là do Vương Ly cùng Tào Kim Trụ ra tay? -Bạch Ly cũng lập tức hỏi.
m thanh của Triệu Chúc cũng vang lên:
-Từ Bân, là ai ra tay?
-Không phải Vương Ly và Tào Kim Trụ... - m thanh của Từ Bân càng ngày càng bé, hiển nhiên là vết thương đã rất nặng:
-Hắn là Dương Huyền!
-Dương Huyền? - m thanh của Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc đồng thời vang lên, trong giọng nói lộ rõ vẻ không hiểu. Trước đó thì bọn họ đều chú ý tới các Thánh tử của Thánh Cung, thế nên cũng không để ý tới người này.
-Từ Bân, cậu lùi về khu vực của Lữ Lương, liên thủ giữ vững nơi đó! -Lý Khanh Thiền Nhanh chóng ra lệnh.
-Vâng! -Từ Bân đáp.
Thế là Truyền m Thạch lại tiếp tục an tĩnh lại.
Chu Nguyên nhíu mày, quả nhiên là tên Dương Huyền này không hề đơn giản. Cũng không biết người đệ tử tên Từ Bân kia mà liên thủ với Lữ Lương thì có thể chống lại hay không...
Chờ qua một đoạn thời gian, rốt cuộc lại có âm thanh vang lên bên trong Truyền m Thạch:
-Lý sư tỷ, Triệu sư huynh, ta đã liên thủ với Từ Bân, thế nhưng cuối cùng vẫn bại trận trong tay của tên Dương Huyền kia.
Một âm thanh mang theo vẻ gian nan vang lên. Đó là giọng nói của Lữ Lương. Chỉ là câu nói này của hắn lại khiến cho Truyền m Thạch trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Đến lúc này, tất cả mọi người đều hiểu là sự việc không được bình thường.
m thanh của Lý Khanh Thiền cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng, nói:
-Tất cả mọi người lập tức rút lui, hội tụ tại chỗ của Bạch Ly. Chắc hẳn tên Dương Huyền này chính là thủ đoạn ẩn giấu lần này của Thánh Cung.
-Mọi người hội tụ lại với nhau rồi hãy tìm kiếm cơ hội phản kích, mà ta cùng Triệu Chúc sẽ lựa thời cơ xuất thủ.
Lúc này chỉ chăm chăm vào việc trông coi địa bàn đã là vô dụng, việc quan trọng hàng đầu là tụ tập lực lượng đối chọi với đám người Thánh Cung cái đã.
-Tuân lệnh!
Từ trong Truyền m Thạch truyền đến rất nhiều âm thanh đáp lại, sau đó lại trở nên yên tĩnh. Ánh mắt Chu Nguyên có chút lấp lánh, sắc mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng, nhìn tình hình này thì đám người Thánh Cung bắt đầu lộ ra thủ đoạn rồi đây.