Viêm Tủy Mạch, trong vòng hạch tâm.
Trên một mảnh đất màu đỏ hồng, bảy bóng người đứng thành hình nửa vòng tròn, hai người đứng ngoài cùng chính là Bạch Ly cùng Tần Hải. Lúc này, sắc mặt của bọn họ đều cực kỳ ngưng trọng khi nhìn về phía xa xa.
Ở phía sau bọn họ, mấy người còn lại cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần.
Mà ở trong cùng thì là hai người đang ngồi xếp bằng, sắc mặt của hai người này tái nhợt, hiển nhiên là bị thương nặng. Hai người này chính là Lữ Lương cùng Từ Bân. Trước đó, bọn họ bị Dương Huyền đánh bại, khu vực bọn họ trấn thủ cũng bị Dương Huyền chiếm lấy.
- Hai người Từ Bân, Lữ Lương đều có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, coi như là hai người chúng ta mà muốn một mình đánh bại bọn họ thì đều cần phí một chút công phu, vậy mà Dương Huyền kia lại có thể đánh bại hai người bọn họ dễ dàng như thế. Thật không ngờ Dương Huyền kia lại mạnh mẽ như vậy!
Nhìn thoáng qua hai người Từ Bân, Lữ Lương ở phía sau, sắc mặt của Tần Hải cực kỳ ngưng trọng, hắn nói với Bạch Ly.
- Xem ra là Dương Huyền kia đã che giấu thực lực.
Bạch Ly cũng gật gật đầu. Lúc này, lông mày của nàng cũng đang nhíu lại.
- Nếu thật là như thế, như vậy Dương Huyền này chỉ sợ đã đạt đến Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên hậu kỳ, mạnh hơn hai người chúng ta một bậc.
Hai người liếc nhau và đều nhìn ra sự kiêng kị trong mắt đối phương, nếu như Dương Huyền kia thật sự mạnh như thế vậy thì lần này áp lực mà bọn họ phải chịu thật sự là không nhỏ rồi.
- Hắn đến rồi!
Đột nhiên, Bạch Ly nhìn qua phía xa xa, con ngươi lóe lên, nàng trầm giọng nói.
Nghe Bạch Ly nói vậy, đệ tử khác ở phía sau cũng vội vàng thủ thế, quanh thân có nguyên khí chấn động.
tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn qua phía xa xa, chỉ thấy được trên đường chân trời, có âm thanh xé gió truyền đến, mấy bóng người chân đạp nguyên khí nhanh chóng lao tới, cuối cùng đã đến phía trước mấy người Bạch Ly.
Những người này chính là đệ tử của Thánh Cung.
Mà đứng ở phía trước đầu chính là một thanh niên mặc áo trắng , có khí độ bất phàm, đang đứng chắp tay, trên khuôn mặt của hắn vẫn đang nở nụ cười tươi, chỉ là trong đôi mắt lại không có bất kỳ chấn động.
Người này đúng là Dương Huyền!
Cùng lúc đó, ở miệng núi lửa bên ngoài Viêm Tủy Mạch.
Ô trưởng lão ngồi xếp bằng ở trên một ngọn núi. Ở trước mặt của ông là một màn hình bằng nguyên khí, trong đó đang chiếu cảnh tượng mấy người Bạch Ly giằng co cùng mấy người Dương Huyền.
Khuôn mặt già nua của Ô trưởng lão nhìn qua màn hình bằng nguyên khí với ánh mắt khó tin. Cuối cùng ông ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn qua vị trưởng lão của Thánh Cung kia ở cách đó không xa, trầm giọng nói:
- Thánh Cung các ngươi làm việc không khỏi là quá bá đạo rồi!
- Tranh đoạt tài nguyên vốn là người thắng làm vua.
Vị trưởng lão kia của Thánh Cung cười mỉa mai và nói:
- Nói cho cùng vẫn là Thương Huyền Tông ngươi quá tham lam, nếu như các ngươi thành thật một chút, chỉ tính toán kiếm một chén canh giống như Bách Hoa Tiên Cung cùng Bắc Minh Trấn Long Điện thì cũng thôi. Ai bảo hết lần này tới lần khác muốn tranh đoạt khối thịt lớn nhất với Thánh Cung ta.
- Ngươi thật sự cho rằng Thương Huyền Tông bây giờ vẫn là Thương Huyền Tông lúc trước sao?
Lần này, Bách Hoa Tiên Cung cùng Bắc Minh Trấn Long Điện đều chỉ phái một vị Thánh Tử đến đây, hiển nhiên cũng không có ý định đoạt đầu to, mà Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông thì là đều không muốn nhường nhìn đối phương, hoàn toàn là định tranh đấu đến cùng, cho nên tự nhiên sẽ có xung đột.
Ô trưởng lão âm trầm nói:
- Ai thua ai thắng còn không nhất định đấy!
- Vậy thì lão phu cũng mỏi mắt mong chờ.
Vị trưởng lão kia của Thánh Cung cười lớn một tiếng, trên mặt lại là có thêm một nụ cười khinh thường hiện ra đến.
- Ha ha ha. Các ngươi đều đã tập trung về đây rồi, đúng là giúp cho ta đỡ mất công đi tìm từng người một.
Mười ngón tay của Dương Huyền đan vào nhau. Nhìn qua mấy người Bạch Ly, Tần Hải như gặp đại địch ở trước mắt, hắn cười tủm tỉm và nói.
Vẻ mặt của Dương Huyền lúc này cũng vẫn hòa khí như trước, tựa như là không phải đến cửa khiêu khích, mà là đến thăm nhà.
- Kỳ thật ta tới đây chỉ là muốn thương lượng cùng các ngươi một việc.
- Lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này, trừ khu vực mà hai vị Thánh Tử chiếm cứ kia, các ngươi có thể lại chiếm thêm một khu vực trăm dặm nữa, cũng chính là chỗ mà các ngươi đang đứng.
- Đương nhiên, sau khi có ba khu vực này, ta hi vọng các ngươi không cần đi nhúng chàm những chỗ khác rồi.
Sau đó, Dương Huyền lại cười nói:
- Bởi vì những chỗ khác đều thuộc về Thánh Cung chúng ta rồi.
Mặc dù nói là thương lượng, nhưng ngữ khí của Dương Huyền lại không hề có ý thương lượng, ngược lại là giống như ra lệnh cho mấy người Bạch Ly.
Nghe Dương Huyền nói vậy, sắc mặt của Bạch Ly, Tần Hải đều cực kỳ khó coi.
Mục tiêu của Thương Huyền Tông bọn họ chính là ít nhất phải chiếm được sáu khu vực trong vòng hạch tâm, đó chính là sáu trăm dặm mạch khoáng chất lượng cao, có giá trị không nhỏ, nhưng mà bây giờ Dương Huyền này vừa mở miệng, lại muốn tước đoạt một nửa.
Nếu như chỉ chiếm được ba trăm dặm, nhiệm vụ lần này của bọn họ cũng không khác gì thất bại rồi.
- Dương Huyền, khẩu khí của ngươi thật sự là quá lớn rồi. Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn ăn một nửa địa bàn của chúng ta hay sao?
Tần Hải giận dữ cười nói.
Nghe Tần Hải nói vậy, Dương Huyền lắc đầu, thở dài một hơi:
- Xem ra là các ngươi không chịu đồng ý lời đề nghị của ta rồi.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì không trách được ta hiện tại không lưu mặt mũi lại cho Thương Huyền Tông các ngươi rồi.
- Đánh gãy chân của mấy người kia rồi ném bọn họ ra bên ngoài.
Dương Huyền xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vung lên.
- Còn Bạch Ly cùng Tần Hải này cứ giao cho ta là được.
Ở sau lưng hắn, mấy đệ tử khác của Thánh Cung cũng nhìn chằm chằm vào mấy vị đệ tử của Thương Huyền Tông đứng sau lưng Bạch Ly, Tần Hải với ánh mắt không có ý tốt.
Nguyên khí dưới chân Dương Huyền bắt đầu khởi động, chở hắn chậm rãi bay lên không trung. Khí cơ nhanh chóng tập trung vào hai người Bạch Ly, Tần Hải rồi hắn nói:
- Hai người các ngươi tốt nhất là cùng tiến lên đi, bằng không thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Bạch Ly cùng Tần Hải liếc nhau rồi nhìn về phía những người khác và nói:
- Các ngươi ngăn cản những người khác.
Sau đó hai người chân đạp nguyên khí bay lên không trung , giằng co cùng Dương Huyền.
Từ tin tức mà bọn họ tìm hiểu được trước đó, thực lực của Dương Huyền này hoàn toàn chính xác là rất mạnh, nếu đơn đả độc đấu thì bất luận người nào trong hai người bọn họ đều không nhất định có thể chiến thắng. Cho nên nếu đối phươngđã muốn khinh thường, vậy thì bọn họ phải bắt lấy cơ hội lần này.
Giữa không trung, Dương Huyền nhìn qua ánh mắt có chút lập loè hai người Bạch Ly, Tần Hải, bỗng nhiên cười, nói:
- Mặc dù nói hai người các ngươi liên thủ thì sẽ có thêm một phần cơ hội, nhưng mà phần thắng của các ngươi cơ hồ có thể không cần tính.
- Như vậy chúng ta càng phải thử một lần rồi!
Bạch Ly cười lạnh nói.
Tần Hải cũng hừ lạnh một tiếng. Từ trong cơ thể hắn, nguyên khí hùng hồn chậm rãi tuôn ra, bên trong nguyên khí tựa như là có Kiếm Ý bắt đầu khởi động, vô cùng sắc bén.
Bên ngoài có thể của Bạch Ly có ngọc quang hiển hiện, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, ở bên trong thân hình nhìn như nhỏ nhắn xinh xắn kia lại là có thêm một sức mạnh đáng sợ đang hội tụ. Thân là đệ tử của Hồng Nhai Phong, nàng tự nhiên tu hành ngoại luyện một đạo, chuyên dùng nguyên khí uẩn dưỡng thân thể, toàn bộ chiến lực đều bắt nguồn từ thân thể.
Nhìn thấy hai người Bạch Ly đã chuẩn bị xong, Dương Huyền nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười nói:
- Ta vào Thánh cung bốn năm. Năm đó, lúc mới vào, ta là thiên tài nổi danh khắp Thánh Cung, nhưng sau này lại không có người nào có thể nhớ đến ta.
- Trong mắt bọn họ, tốn đến mấy năm mà chỉ có thể đột phá từ Thái Sơ Cảnh Nhất trọng thiên lên Thái Sơ cảnh Ngũ trọng thiên, loại tốc độ tu luyện này thật sự là quá kém cỏi.
- Các ngươi biết rõ nguyên nhân sao?
Bạch Ly cùng Tần Hải đều cau mày. Rõ ràng Dương Huyền ở trước mắt cũng không giống như chỉ là Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên mà là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên hậu kỳ.
- Đó là bởi vì ta luôn phong ấn nguyên khí của bản thân.
Vừa dứt lời, Dương Huyền nở nụ cười quỷ dị, chỉ thấy được hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, ống tay áo rơi xuống, chỉ thấy được ở bên trên cánh tay kia có một hình xăm màu máu đang chậm rãi vỡ vụn.
Oanh!
Mà đúng lúc này, Bạch Ly cùng Tần Hải đều khiếp sợ phát giác được nguyên khí trong cơ thể Dương Huyền kia lại một lần nữa đột nhiên tăng vọt thêm một đoạn.
Rõ ràng là đạt đến Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên viên mãn, cách Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên chỉ vẹn vẹn có nửa bước xa!
Từ trong cơ thể Dương Huyền, nguyên khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh, khiến cho hai người Bạch Lý cùng Tần Hải đều cảm thấy áp bách.
Nhìn thấy sắc mặt hai người Bạch Ly đã biến đổi kịch liệt, Dương Huyền quay đầu, nụ cười tươi trên mặt hắn theo thời gian dần trôi qua cũng dần trở nên dữ tợn.
- Hiện tại, chúng ta tới, đùa nghịch một chút nhé?