Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 466: Cục Diện Nghiêng Về Đúng Một Bên

Chưa xác định
Chương 466: Cục diện nghiêng về đúng một bên

- Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên viên mãn!

Khi thanh âm khiếp sợ của hai người Bạch Ly, Tần Hải thông qua Truyền âm thạch vào trong tai Lý Khanh Thiền, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng cũng trở nên rất khó coi. Nàng cũng không nghĩ tới, người cũng không quá nổi tiếng trong Thánh Cung như Dương Huyền lại có thể có được thực lực như thế.

Nếu như Dương Huyền chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên hậu kỳ, Bạch Ly cùng Tần Hải liên thủ, ngược lại là có thể chống lại, thậm chí chiến thắng. Nhưng với tu vi này thì khác, mặc dù chỉ là một cấp bậc nho nhỏ nhưng lại làm cho hai người Bạch Ly không còn khả năng chiến thắng.

Hiển nhiên Dương Huyền này chính là lá bài tẩy của Thánh Cung trong lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này!

- Triệu Chúc, chúng ta cũng ra tay thôi.

Lý Khanh Thiền lạnh lùng nói. Nàng biết, nếu như mình cùng Triệu Chúc còn không nhúng tay thì chỉ sợ bên phía Bạch Ly sẽ thất bại thảm hại.

Đến lúc đó, cho dù hai người bọn họ có thể giữ được hai khu vực quặng giàu của mình thì cũng không quá đáng là mới chỉ có hai trăm dặm. Diện tích này còn kém hơn cả Bách Hoa Tiên Cung cùng Bắc Minh Trấn Long Điện.

Chuyện này nếu như xảy ra thì không thể nghi ngờ sẽ tổn hại đến thanh danh của Thương Huyền Tông.

Trong Truyền âm thạch, Triệu Chúc cũng nhanh chóng đáp lời.

Hưu!

Hai người phóng lên trời, nguyên khí hùng hồn bộc phát ra, muốn lao tới chỗ mấy người Bạch Ly.

Nhưng mà, bọn họ vừa mới lao lên, liền có thêm hai bóng người chân đạp nguyên khí ngăn cản ở phía trước bọn họ, đương nhiên đó là Vương Ly cùng với Tào Kim Trụ, hai vị Thánh Tử của Thánh Cung.

Nhìn qua hai người Lý Khanh Thiền và Triệu Chúc, Vương Ly mỉm cười, lúc này trong tay hắn có một hạt châu sắt màu đỏ hồng tản ra nhiệt độ cao khủng bố, hắn nói:

- Dưới đó là trận chiến của đệ tử đai tím, nếu Thánh Tử như hai vị ra tay thì không khỏi có chút mất thân phận đó?

Lý Khanh Thiền nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Vương Ly cút ngay!

Vương Ly lắc đầu, cười nói:

- Tướng đấu tướng, binh đấu binh. Thánh Tử chỉ có thể chiến đấu với Thánh Tử, nếu như hai vị ngứa tay thì hai người chúng ta có thể phụng bồi đến cùng. Nhưng bên kia là chiến trường của đệ tử đai tím, cứ để cho bọn họ tự phân thắng bại là được.

Đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền càng ngày càng lạnh. Nàng biết được hai người Vương Ly tất nhiên sẽ không nhượng bộ, đã như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng vũ lực rồi.

Nàng cùng Triệu Chúc liếc nhìn nhau, hai người đều mặt không biểu tình, sau đó liền có nguyên khí hùng hậu tạo thành cột sáng từ đỉnh đầu hai người phóng lên trời, hào quang chiếu sáng bốn phương, khí thế kinh thiên.

Uỳnh!

Hai dòng nước lũ bằng nguyên khí to đến ngàn trượng cuồn cuộn lao xuống, tựa như sao chổi xẹt qua phía chân trời, phát ra thanh âm như sấm rền.

Nhìn thấy hai người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc quyết đoán ra tay, Vương Ly cùng Tào Kim Trụ cũng nhíu mày lại, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt hai người đồng thời tiến lên một bước, nguyên khí nhanh chóng hội tụ ở lòng bàn tay của bọn họ, cuối cùng biến thành một cái vòng sáng vô cùng khổng lồ.

Rầm rầm!

Dòng nước lũ bằng nguyên khí xông tới và đánh bên trên vòng sáng bằng nguyên khí kia, nhất thời giống như là có sóng xung kích ngập trời bộc phát ra đến, mặt đất phía dưới đều bị đánh văng tung tóe khắp nơi, từng gò núi bị đẩy thành đất bằng.

Loại động tĩnh kia có thể nói là kinh thiên động địa.

Giữa không trung, Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc cùng Vương Ly, Tào Kim Trụ đứng giằng co, nguyên khí hùng hồn hoặc nóng bỏng hoặc băng hàn vẫn tạo nên chấn động ở phía sau lưng bọn họ.

Hai bên chiến đấu tạo thành động tĩnh thật lớn, thậm chí cả chỗ khu vực trấn thủ ở phía xa xa của Bách Hoa Tiên Cung, Bắc Minh Trấn Long Điện đều có thể cảm ứng được. Lúc này, Phùng Oánh cùng vị Thánh Tử của Bắc Minh Trấn Long Điện kia đã xuất hiện ở cách chỗ giao chiến không xa.

- Vậy mà đã đánh nhau.

Đôi mắt dễ thương của Phùng Oánh co lại. Bình thường mà nói, mỗi vị Thánh Tử đều có thể chắc chắn chiếm cứ một khu vực, ai cũng sẽ không muốn ra tay bức bách, cái này xem như là một loại quy tắc ngầm.

Nhưng hết lần này tới lần khác Thánh Tử của Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung lại khai chiến.

- Nghe nói là Thánh Cung đã phát động công kích đối với khu vực trấn thủ của Thương Huyền Tông, hiện tại đã bức đệ tử của Thương Huyền Tông phải lui đến một cái khu vực cuối cùng.

Vị Thánh Tử của Bắc Minh Trấn Long Điện kia tới gần Phùng Oánh, thấp giọng nói ra.

Lông mày của Phùng Oánh hơi nhăn lại, Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung vốn là có ân oán, hơn nữa một bên đã từng là đệ nhất tông phái của Thương Huyền Thiên, một cái khác hiện tại là đệ nhất tông phái, ân oán của hai bên tự nhiên không nhỏ.

Lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này, bởi vì vẫn đề khoảng cách, cho nên Bách Hoa Tiên Cung bọn họ cùng Bắc Minh Trấn Long Điện cũng không có ý định chiếm cứ đầu to, mà là lui một bước, chỉ định phân một chén canh cho nên cũng không có quá nhiều xung đột với lợi ích của Thánh Cung.

Nhưng Thương Huyền Tông lại không có ý định nhượng bộ, mà Thánh Cung xưa nay cũng muốn chiếm cứ tốt nhất, làm việc bá đạo, hiện tại hai phe đụng độ, tất nhiên sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nhìn về phía bốn vị Thánh Tử của hai bên đang giằng co, tuy rằng có chút giao tình với Lý Khanh Thiền, nhưng Phùng Oánh cũng không có ý định nhúng tay, dù sao việc lần này đã biến thành ân oán giữa hai đại tông phái cự đầu rồi.

- Vương Ly cùng Tào Kim Trụ nói rõ muốn quấn lấy hai người Lý Khanh Thiền, không cho bọn họ tiến đến trợ giúp mấy người Bạch Ly. Hiện tại, nàng ta cũng chỉ có thể hi vọng mấy đệ tử khác của Thương Huyền Tông có thể ngăn trở thế công củaThánh Cung. Nhưng mà đáng tiếc, Dương Huyền kia ẩn giấu quá sâu.

Nàng lắc đầu, thở dài một tiếng, rõ ràng là nàng cũng cảm thấy phần thắng của Thương Huyền Tông là quá ít.

Phanh!

Lúc này, ở trên không trung, có ba đạo nguyên khí cuồng bạo hung hăng đụng vào nhau, mặt đất trực tiếp sụp đổ xuống dưới, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích khiến cho cát đá bay tứ tung.

Hừ!

Mà sau khi sóng xung kích biến mất, có hai tiếng rên rỉ vang lên, rồi có hai bóng người nhanh chóng bắn ngược trở ra, bàn chân kéo lê trên mặt đất tạo thành dấu vết thật sâu. Cuối cùng đến khi va vào vách đá ở phía sau, hai bóng người này mới dừng lại được mà vách đá cũng bị cỗ lực đạo kia đánh vỡ.

Hai bóng người cưỡng ép ổn định thân hình, đúng là hai người Bạch Ly cùng Tần Hải.

Nhưng mà lúc này, hai người đều lộ vẻ chật vật, sắc mặt có chút tái nhợt, ở đầu ngón tay của bọn họ có máu tươi nhỏ xuống, nguyên khí quanh thân cũng hơi hỗn loạn.

- Ha ha ha. Ta đã nói rồi, các ngươi cũng không có gì phần thắng, cần gì phải ngoan cố chống lại?

Ở trong bụi mù phía trước, một bóng người mặc áo bào trắng chậm rãi đi ra. Bùi mù tan đi, mọi người có thể thấy rõ người này chính là Dương Huyền. Lúc này, nhìn qua hai người Bạch Ly, Dường Huyền mỉm cười, nói.

Ở quanh người hắn, nguyên khí giống như là sương khói bốc lên, trầm trọng mà ngưng thực.

- Thành thành thật thật cút ra khỏi Viêm Tủy Mạch này đi. Lúc này đây, Thương Huyền Tông các ngươi không đủ sức tranh đoạt cùng Thánh Cung chúng ta rồi.

Nụ cười trên mặt Dương Huyền còn mang theo vẻ khinh miệt.

- Nằm mơ!

Nhưng mà trả lời hắn lại là những đòn tấn công cuồng bạo giống như là mưa to, sóng dữ của Bạch Ly cùng Tần Hải.

- Không biết sống chết.

Dương Huyền khẽ lắc đầu, trên hai bàn tay, vòng sáng bằng nguyên khí khổng lồ chậm rãi bay lên.

- Nếu như các ngươi đã không thức thời, vậy thì ta cũng chỉ có thể đánh gãy chân các người rồi ném ra ngoài thôi.

Lúc này, ở trên bên ngoài miệng núi lửa kia Viêm Tủy Mạch.

Bên trên một ngọn núi, Ô trưởng lão nhìn qua hai màn hình bằng nguyên khí ở trước mặt, ở bên trong một màn hình chính là cảnh tượng Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc giằng co cùng Vương Ly, Tào Kim Trụ.

Mà một cái khác là cảnh tượng Bạch Ly cùng Tần Hải bị Dương Huyền gắt gao đè đánh.

Xem cảnh tượng như vậy, Bạch Ly cùng Tần Hải chỉ sợ là không thể kiên trì được quá lâu nữa.

Lúc này, sắc mặt của Ô trưởng lão cực kỳ khó coi. Vốn dĩ là từ đâu ông đã phải dự đoán thực lực của đệ tử mà Thánh Cung phái tới rồi mới giao cho mấy người Lý Khanh Thiền nhiệm vụ là phải chiếm được ít nhất sáu trăm dặm quặng giàu.

Nhưng ông lại không nghĩ rằng, Thánh Cung cố ý đùa nghịch một cái ám chiêu, phái một đệ tử có thể dùng phong ấn để ẩn dấu thực lực tham gia nhiệm vụ lần này. Chuyện này đã phá hủy kế hoạch mà ông đã tính trước.

Hiện tại, xem ra là Thánh Cung định nuốt hết tất cả địa bàn mà Thương Huyền Tông đã chọn trúng.

Thật sự là khinh người quá đáng!

Ô trưởng lão giận dữ nhìn về phía trưởng lão của Thánh Cung ở cách đó không xa, nhưng mà lúc này người sau chỉ là dùng một nụ cười khinh miệt để đáp lại.

Chung quanh miệng núi lửa, lúc này, những thế lực khắp nơi kia cũng đã chú ý đến tình huống trong vòng hạch tâm, tiếng bàn luận trầm thấp xôn xao vang lên, trước mặt của bọn họ đồng dạng cũng xuất hiện thêm một màn hình bằng nguyên khí, hiển nhiên là bọn họ cũng đang thi triển thủ đoạn, để nhìn trộm tình huống trong Viêm Tủy Mạch.

Mà dựa theo những ánh mắt đang không ngừng kia nhìn về phía Ô trưởng lão thì hiển nhiên là mọi người đều đã biết được tình cảnh lúc này của Thương Huyền Tông.

Lúc này đây, nhìn như chỉ là tranh đoạt Viêm Tủy Mạch, nhưng kì thực là một lần va chạm giữa hai con quái vật khổng lồ là Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông . Mà trước mắt xem ra, hẳn là Thánh Cung chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.

Như thế, lần này, Thương Huyền Tông sợ là sẽ khó tránh khỏi phải bị Thánh Cung áp chế một lần rồi.

Phanh! Phanh!

Chiến đấu kịch liệt ở trong mạch khoáng màu đỏ hồng vẫn cứ tiếp tục, nguyên khí cuồng bạo không ngừng bộc phát, sóng xung kích làm cho vòng hạch tâm trở nên bừa bộn.

Hô!

Bạch Ly cùng Tần Hải cắn chặt hàm răng, đau khổ chèo chống, mồ hôi theo gương mặt nhỏ xuống dưới đất.

Nguyên khí quanh người bọn họ đã là càng ngày càng yếu.

Nhìn qua người thanh niên mặc áo bào trắng đang chậm rãi đi đến kia, ánh mắt của hai người Bạch Ly đều xuất hiện vẻ ngưng trọng nhưng bọn họ lại không có ý lùi bước, ngược lại là cắn răng một cái, nguyên khí bộc phát, nhanh chóng xông ra ngoài.

Uỳnh!

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ lại lần nữa chật vật bay ngược trở lại.

Bên ngoài miệng núi lửa, thế lực khắp nơi đều phát ra tiếng thở dài trầm thấp. Trong lòng bọn họ, hai đệ tử này của Thương Huyền Tông ngược lại là khá ương ngạnh, đáng tiếc, ương ngạnh cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch về thực lực của hai bên.

Bàn tay của Ô trưởng lão nắm chặt, trên cánh tay có gân xanh nhúc nhích. Ông nhìn chằm chằm vào trưởng lão của Thánh Cung, trong mắt có sát ý bắt đầu khởi động.

Lúc này, ở chỗ ngoài vòng hạch tâm của Viêm Tủy Mạch.

Phía dưới một lá cờ cực lớn, Chu Nguyên ngồi xếp bằng, mắt của hắn cụp xuống, không có chút tiếng động nào. Từ Truyền âm thạch gắn ở bên trong tai của mình, hắn có thể nghe thấy thanh âm Bạch Ly cùng Tần Hải càng ngày càng yếu ớt.

Mặt khác tình huống đệ tử khác cũng không ổn.

Hiển nhiên, lúc này trong vòng hạch tâm, tình huống của mấy người Bạch Ly cũng không hề lạc quan.

Hắn ngửa mặt lên, nhắm hai mắt lại nhìn qua chỗ xa xa, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, Chu Nguyên mở mắt ra, thở ra một hơi thật dài.

- Thật là.

- Các ngươi như vậy sẽ làm hại nhiệm vụ thất bại đó.

Chu Nguyên lẩm bẩm nói. Nếu như địa bàn đều bị Thánh Cung đoạt đi, nhiệm vụ lần này của bọn họ không thể nghi ngờ chỉ có thể bị đánh giá thất bại. Đến lúc đó, hắn tự nhiên là cũng không cần phải suy nghĩ đến Thiên công nữa.

Hắn thở dài một hơi, tuy rằng cũng không phải là không có ý kiến đối với việc Ô trưởng lão cùng với người khác bỏ qua, coi thường hắn nhưng ở trong thời điểm này, coi như là vì một đạo Thiên công kia, hắn cũng không thể tiếp tục ngồi nhìn mặc kệ.

Vì vậy, Chu Nguyên bĩu môi, chậm rãi đứng dậy.

Người bị lưu đày đến bên ngoài vòng hạch tâm, cơ hồ cũng sắp bị người quên đi, rốt cục cũng định nhúng tay vào chiến đấu rồi.

Bình Luận (0)
Comment