- Kiếm Hổ Phệ!
Nguyên khí hùng hồn quét ngang, chỉ thấy được một đạo kiếm quang thật lớn tịch cuốn tới, kiếm quang giống như là một con hổ khổng lồ đang lao tới Dương Huyền, cái miệng đầy răng nanh sắc bén há ra, sát khí cùng uy thế kết hợp đủ để đánh nát bấy một ngọn núi cao.
Kiếm quang sắc bén xẹt qua, nhanh chóng chém xuống nhân vật áo trắng, tiêu sái xuất trần là Dương Huyền.
- Đại La Huyền Kim chưởng!
Mà ở phía sau kiếm quang, một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn theo sát như bóng theo người, bàn tay ngọc tỏa ra ánh sáng màu vàng đập tới, chưởng phong như sấm, hư không đều tựa như là có chút chấn động.
Vào lúc này, bất luận là Bạch Ly hay là Tần Hải đều dốc toàn lực thi triển sức chiến đấu của bản thân đến cực hạn.
Thế công vô cùng hung hãn của hai người Bạch Ly phản chiếu ở trong con mắt của Dương Huyền, nguyên khí cuồng bạo tạo thành gió mạnh cuốn tóc của hắn tung bay, nhưng mà trong ánh mắt kia lại không thấy chút chấn động nào, ngược lại là mang theo một tia đùa cợt.
Dương Huyền khẽ lắc đầu rồi tiến lên một bước, hai tay giang ra, nguyên khí hùng hồn bạo phát ra, cuối cùng tạo thành một vòng sáng có kích thước ước chừng hơn một trượng ở trước mặt hắn.
Phía trên vòng sáng là vô số đường vân huyền ảo, nhìn qua trông vô cùng thần dị.
- Thánh Luân Thuật!
Phanh!
Khi kiếm quang giống như là một con hổ khổng lồ kia chém lên trên vòng sáng, chỉ thấy được vòng sáng chậm rãi xoay tròn rồi bộc phát ra một luồng sức mạnh đáng sợ, không ngờ là lại có thể xoắn nát đạo kiếm quang lăng lệ, ác liệt, hung hãn kia.
Uỳnh!
Ngay sau đó, bàn tay ngọc tỏa ra ánh sáng màu vàng của Bạch Ly đã đánh tới, không gian tựa như thủy tinh vậy, có vết rách hiển hiện. Cuối cùng, bàn tay này cũng đánh lên phía trên vòng sáng kia.
Dương Huyền lật bàn tay một cái, vòng sáng lại tiếp tục xoay tròn.
Đông!
Luồng sức mạnh kia lại xuất hiện và nhanh chóng đánh nát bàn tay ngọc ánh sáng màu vàng của Bạch Ly. Trong lúc mơ hồ lại có thêm thanh âm giống như là tiếng nứt xương vang lên, Trên khuôn mặt đẹp của Bạch Ly xẹt qua một tia thống khổ.
Ngay sau đó, thân hình của nàng lập tức bắn ngược trở lại, đụng vào trên một ngọn đồi, cả ngọn đồi đều bị sụp đổ xuống.
Phụt.
Lúc này, Bạch Ly cũng không nhịn được, một búng máu tươi bị nàng phun ra từ trong miệng.
Thấy thế, Tần Hải vội vàng lui về phía sau, muốn lao đến chỗ nàng. Nhưng thân hình hắn vừa động, Dương Huyền đã như là quỷ mị nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng hắn, đánh ra một quyền, nguyên khí cuồng bạo như một dòng nước lũ đánh tới.
Tần Hải vội vàng quay người, hai tay đan chéo vào nhau, điên cuồng vận chuyển nguyên khí biến thành một tầng phòng ngự.
Uỳnh!
Nhưng mà, chỉ trong khoảnh khắc, tầng phòng ngự bằng nguyên khí này đã vỡ nát, mà sắc mặt của Tần Hải cũng trở nên trắng bệch, hắn phun ra một búng máu tươi, thân hình chật vật bắn ngược trở lại.
Chỉ ngắn ngủn mấy hiệp, hai người Tần Hải cùng Bạch Ly đều đã bị Dương Huyền đánh trọng thương.
Giữa không trung, Dương Huyền đứng chắp tay. Từ trên cao, hắn nhìn xuống hai người Bạch Ly rồi cười nói:
- Ta đã nói các ngươi không nên tự rước lấy nhục nhã, hết lần này tới lần khác các ngươi lại không tin.
Bạch Ly giận dữ nhìn qua Dương Huyền. Sau đó, nàng cố gắng giãy dụa, lung la lung lay đứng dậy.
Thấy thế, Dương Huyền mỉm cười, nói:
- Thật là có cốt khí.
Nhưng vừa dứt lời, Dương Huyền lại búng tay một cái, một đạo nguyên khí giống như là đạn pháo nhanh chóng bắn ra, đạo nguyên khí này đánh trúng bả vai của Bạch Ly, lập tức máu tươi bắn tung tóe, Bạch Ly bay ngược ra ngoài.
- Dương Huyền!
Tần Hải nổi giận gầm lên một tiếng rồi điên cuồng lao tới chỗ Dương Huyền.
Nhưng mà Dương Huyền cũng không quay đầu lại, chỉ vung tay áo lên, liền là có thêm một đạo nguyên khí hùng hồn giống như là một dòng nước lũ xuất hiện, đánh về phía Tần Hải đang lao tới.
Bị dòng nước lũ bằng nguyên khí này đánh trúng, Tần Hải cũng lại một lần nữa thổ huyết và bay rớt ra ngoài.
Lúc này, thân thể của Tần Hải giống như là bị khảm nạm ở trên vách núi, hắn nhổ ra hai búng máu tươi, toàn thân kịch liệt đau nhức làm cho hai mắt của hắn cũng theo thời gian trôi qua mà dần ảm đạm xuống, một cảm giác vô lực xuất hiện ở trong lòng.
Lúc này, Tần Hải đã hiểu rõ, coi như là hắn cùng với Bạch Ly liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của Dương Huyền ở trước mắt này.
Hắn khổ sở lắc đầu, khàn giọng nói:
- Lý sư tỷ, Triệu Chúc sư huynh, hai người chúng ta thật sự đã tận lực.
Mà lúc này, trong khi đang giằng co cùng Vương Ly, Tào Kim Trụ, từ trong Truyền âm thạch, Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc cũng nghe thấy được câu nói kia của Tần Hải. Vào lúc này, trong lòng hai người đều không nhịn được mà trầm xuống.
Hiển nhiên, tình huống ở bên chỗ Tần Hải cũng không tốt.
Ý lạnh trong đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền cơ hồ là muốn hóa thành băng nhưng đối mặt với cục diện hiện tại, nàng cũng không biết xử lý như thế nào cả. Dù sao Vương Ly cùng Tào Kim Trụ cũng là Thánh Tử, thực lực cũng không thể khinh thường, nếu như bọn họ dốc hết sức để ngăn chặn hai người các nàng thì nàng cùng Triệu Chúc thật đúng là không cách nào thoát khỏi.
- Ha ha. Hai vị cần gì phải chấp nhất như vậy, chúng ta cũng không quá đáng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi. Nếu như hai vị có thể thối lui, chúng ta cũng sẽ để lại hai trăm dặm cuối cùng kia cho Thương Huyền Tông các ngươi.
Lúc này, Vương Ly cười híp mắt nói với Lý Khanh Thiền.
Lý Khanh Thiền lạnh lùng mà nói:
- Ta ngược lại là muốn các ngươi tới chen chân thử xem, để xem cuối cùng là ai sẽ trả giá càng lớn hơn.
Cảm thụ được sát ý trong lời nói của Lý Khanh Thiền, Vương Ly khoát tay áo, cười mỉm mà nói:
- Hòa khí, hòa khí, chỉ là vài trăm dặm Viêm Tủy Mạch mà thôi, chúng ta cần gì phải làm căng đến mức này?
Đôi mắt của Lý Khanh Thiền lạnh như băng, bởi vì cho tới bây giờ, chuyện này cũng không phải là vài trăm dặm Viêm Tủy Mạch mà là Thánh Cung này muốn lợi dụng chuyện ở Hắc Viêm Châu làm cho Thương Huyền Tông bọn họ mất thể diện!
Nhưng mặc dù biết được như thế, nàng cũng không thể làm gì để xử lý cục diện hiện tại, chỉ có thể phẫn nộ gào thét không cam lòng trong nội tâm thôi.
Bên ngoài miệng núi lửa.
Nhìn thấy cục diện càng ngày càng bất lợi đối với Thương Huyền Tông, khuôn mặt già nua của Ô trưởng lão cũng cực kỳ tức giận. Lúc này, ông dường như có thể nghe thấy những lời xì xào bàn tán của các thế lực ở khắp nơi mà ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía ông cũng có một chút khác thường.
Những ánh mắt này làm cho Ô trưởng lão hơi run lên. Đúng lúc này, tựa như là đã minh bạch chuyện gì, ông lập tức quay đầu nhìn về phía vị trưởng lão của Thánh Cung kia. Xem ra, Thánh Cung này đã bắt đầu duỗi tay chân vào trong Hắc Viêm Châu rồi.
Cho nên, bọn họ mới sử dụng thủ đoạn kia một mặt chính là vì muốn làm cho Thương Huyền Tông mất hết thể diện ở trước mặt nhiều thế lực của Hắc Viêm Châu như vậy, đồng thời cũng uy hiếp được thế lực bản thổ của Hắc Viêm Châu.
Dù sao, ngay cả tông phái cự đầu như Thương Huyền Tông đều bị Thánh Cung bọn họ cho ăn quả đắng mà không phản kháng được là có thể thấy Thánh Cung bọn họ cường thịnh như thế nào.
Mà sau khi kết thúc lần tranh đoạt này, lợi dụng sự kiện này, Thánh Cung có thể có rất nhiều thủ đoạn để xâm nhập Hắc Viêm Châu, cuối cùng là hoàn toàn biến nơi đây thành thế lực dưới trướng Thánh Cung bọn họ tay.
Toan tính có thể nói là không nhỏ.
- Tâm cơ thật sự là quá sâu!
Nghĩ được những điều này, ánh mắt của Ô trưởng lão càng thêm âm trầm. Một hơi này vẫn nghẹn ở trong lòng của ông, bởi vì mặc dù biết được ý định của Thánh Cung nhưng ông cũng không thể làm gì được. Dù sao Thương Huyền Tông và Thánh Cung còn chưa xé rách da mặt, cho nên mặc kệ cục diện ở trong Viêm Tủy Mạch có như thế nào, ông cũng không thể tham dự, bằng không thì tranh đấu sẽ thăng cấp.
Răng rắc.
Dương Huyền bẻ bẻ cổ. Nhìn qua hai người Bạch Ly liền đứng lên cũng không nổi , ánh mắt của hắn làm như đồng tình. Sau đó, hắn nhìn về phía những chỗ khác, chỉ thấy được lúc này những đệ tử khác của Thương Huyền Tông cũng không ổn, bởi vì bọn họ phải đối mặt đệ tử của Thánh Cung đang chiếm cứ ưu thế về số lượng.
Dựa theo loại tình huống này đi, Thương Huyền Tông rất nhanh sẽ triệt để tan tác.
Vì vậy Dương Huyền cười cười với hai người Bạch Ly và nói:
- Xem ra lần này, Thương Huyền Tông các ngươi rất nhanh sẽ bị đoàn diệt rồi.
Phốc.
Bạch Ly phun một búng máu ra, búng máu này ẩn chứa nguyên khí như là mũi tên phá không bắn về phía Dương Huyền.
Nguyên khí trong cơ thể Dương Huyền lập tức hình thành một tầng phòng ngự.
Nguyên khí ẩn chứa trong máu tươi bị đánh nát nhưng lại có mấy giọt máu tươi bắn lên trên khuôn mặt anh tuấn của Dương Huyền.
Dương Huyền cau mày, nhẹ nhàng lau vết máu ở trên mặt rồi bất đắc dĩ cười nói:
- Bạch Ly, mặc dù giết ngươi thì sẽ khiến cho ta gặp chút phiền toái nhưng ngươi đã quá đáng như vậy thì cũng thực không trách được ta rồi.
Sát ý xuất hiện ở bên trong đôi mắt của hắn. Trên bàn tay, nguyên khí hội tụ, cuối cùng tạo thành một cây mâu bằng nguyên khí, chỗ mũi nhọn của cây mâu có ánh sáng lạnh lẽo lập loè.
- Hưu!
Dương Huyền mặt không biểu tình, vung cánh tay lên, cây mâu bằng nguyên khí kia đột nhiên lao ra, nhắm thẳng tới mi tâm của Bạch Ly.
Nhìn qua cây mâu đang mãnh liệt bắn đến kia, Bạch Ly nghiến chặt hàm răng, nhưng đôi mắt cũng không lộ vẻ sợ hãi.
- Bạch Ly sư tỷ!
Ở cách đó không xa, có đệ tử của Thương Huyền Tông hô lên với vẻ sợ hãi.
- Hưu!
Cây mâu bằng nguyên khí kia nhanh chóng phóng đại trong ánh mắt của Bạch Ly. Mà khi nó sắp đánh trúng nàng thì trong nháy mắt bỗng nhiên từ đằng xa có vô số sợi tơ màu trắng vọt tới và nhanh chóng tạo thành một tấm lưới trắng che ở trước mặt Bạch Ly.
Xùy!
Cây mâu bằng nguyên khí kia đánh lên trên tấm lưới trắng làm cho nó điên cuồng co rút lại, tạo thành một đường cong kinh tâm động phách.
Nhưng mà, cuối cùng, khi cây mâu bằng nguyên khí kia chỉ còn cách mặt của Bạch Ly có vẹn vẹn nửa ngón tay thì nó rốt cục ngừng lại, sự sắc bén của cây mâu này còn làm cho chỗ mi tâm của Bạch Ly xuất hiện một điểm máu.
Mi tâm có chút đau đớn làm cho Bạch Ly giật mình tỉnh táo lại. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy được chẳng biết từ lúc nào ở trên đỉnh đầu của mình đã có thêm một cây bút màu đen lơ lửng, lông tơ trắng như tuyết từ ngòi bút rủ xuống, tạo thành tấm lưới trắng ở trước mặt nàng, giúp nàng ngăn cản một kích trí mạng kia.
Nhìn qua cảnh tượng này, Dương Huyền cũng hơi sửng sốt. đột nhiên, hắn bất đắc dĩ cười cười rồi nghiêng đầu, nhìn về phía xa xa và nói:
- Thương Huyền Tông các ngươi cũng thật sự là quá buồn cười. Không ngờ lại có nhiều người lại vội vàng tìm đến cái chết như vậy.
Chỉ thấy được chỗ đó, có một bóng người thon dài như ẩn như hiện, thân hình của hắn có chút hư hóa, nhưng mà theo thời gian dần trôi qua cũng đã trở lên rõ ràng.
Khi nhìn thấy rõ bóng người kia, Bạch Ly kinh ngạc nói.
- Chu, Chu Nguyên…
Nhưng chỉ sau nháy mắt, sắc mặt của nàng đã biến đổi, nàng vội vàng quát to:
- Chu Nguyên, ngươi là kẻ ngu xuẩn sao? Đi mau!
Ngay cả bọn họ đều bị Dương Huyền dễ dàng đánh bại, Chu Nguyên đến đây, ngoại trừ bị tiện tay thu thập thì còn có thể làm được gì nữa? Chỉ là đưa thêm đồ ăn mà thôi!
Nàng ngược lại là không nghĩ tới, Chu Nguyên này rõ ràng là có thể trốn ở bên ngoài, vậy mà lại chui đầu vào lưới. Hành vi như thế thật sự là không có lý trí.
Chu Nguyên cười cười với Bạch Ly. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về hướng Dương Huyền, người sau đang đứng chắp tay, một thân áo trắng trông cực kỳ tiêu sái.
Lúc này, Chu Nguyên vung tay lên, Thiên Nguyên Bút rơi vào trong tay rồi hắn nhẹ nhàng giơ lên, chỉ về phía Dương Huyền.
- Ta không phải còn ở nơi này sao? Chuyện cả đoàn bị diệt hình như là còn chưa chính xác đâu?