Nhiệt độ cao bốc lên làm cho không khí cũng phải vặn vẹo, bỗng nhiên có không ít tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy được từ xa xa có không ít bóng người chân đạp nguyên khí lăng không bay đến, cuối cùng đứng ở bên ngoài chỗ giao chiến.
Những bóng người này là đệ tử của các thế lực tham gia lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này. Khu vực chiếm cứ của bọn họ là ở ngoài vòng hạch tâm, nhưng mà theo thời gian trôi qua, tranh đấu đều đã chuẩn bị kết thúc mà sau đó bọn họ nghe thấy được tin tức Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông đang giao chiến kịch liệt ở chỗ này, vì vậy lập tức chen chúc lao đến, muốn xem rõ trận tranh đấu giữa hai tông phái cự đầu.
Tô Đoán cùng với Tả Khâu Thanh Ngư cũng không ngoại lệ, bọn họ đều ở trong đám người mới tới.
Vừa đến nơi là bọn họ đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng Chu Nguyên đi lên khiêu chiến Dương Huyền.
Thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Tả Khâu Thanh Ngư nhanh chóng biến đổi, trong con ngươi xẹt qua vẻ lo lắng, nàng cũng không ngờ Chu Nguyên lại ngu xuẩn như vậy, chưa biết gì mà cứ thế xông vào khiêu chiến.
Phải biết rằng hiện tại, Thánh Cung đã chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, hơn nữa thực lực của Dương Huyền kia cũng mạnh mẽ đến không ngờ.
Ngay cả hai vị đệ tử đai tím có uy tín lâu năm của Thương Huyền Tông là Bạch Ly cùng Tần Hải đã liên thủ mà còn bị Dương Huyền đánh bại, Chu Nguyên đi lên thì lại có thể cải biến được cái gì?
Dương Huyền ở trước mắt cũng không phải là tồn tại mà Tô Đoán có thể so sánh được.
Khác với sự lo lắng của Tả Khâu Thanh Ngư, trong ánh mắt của Tô Đoán kia thì là lộ ra thần sắcmừng thầm. Trước kia, bị Chu Nguyên thu thập một trận, mặc dù làm cho hắn sinh ra sự sợ hãi với Chu Nguyên nên không dám chủ động đi khiêu khích nhưng nếu như có thể nhìn thấy những người khác đi thu thập Chu Nguyên, hắn tự nhiên cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn.
- Hừ! Đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng. Nhân vật như Dương Huyền sư huynh là tồn tại mà kẻ vô danh như ngươi có thể đi khiêu khích hay sao?
Ở đằng xa, nghe thấy được thanh âm bên trong Truyền âm thạch, lúc này đồng tử Lý Khanh Thiền cũng không nhịn được mà co rụt lại, nàng lập tức nói:
- Chu Nguyên, ngươi tới nơi này làm gì!
Thanh âm của nàng còn ẩn chứa sự bất mãn. Hiện tại, tình huống của Thương Huyền Tông đã cực kỳ xấu rồi, Chu Nguyên tiến đến như vậy thật sự là một hành vi không có lý trí.
Dù sao lấy thực lực của Chu Nguyên ở trong loại chiến đấu cấp bậc này chỉ có thể trở thành vướng bận.
Nàng đứng ở giữa không trung, đôi mắt đẹp nhìn về phía xa xa, trong mắt có Linh quang thoáng hiện, lập tức toàn bộ cảnh tượng ở chỗ mấy người Bạch Ly đều hiện lên ở trong đầu của nàng.
Sau đó, nàng trông thấy Chu Nguyên đi tới, khiêu khích Dương Huyền.
- Khanh Thiền sư tỷ, dù sao ta cũng coi như là một thành viên của Thương Huyền Tông, nếu như đến thời điểm này mà ta còn trốn ở bên ngoài thì chung quy là không tốt lắm đâu.
Ở bên trong Truyền âm thạch, Chu Nguyên cười nói.
Lý Khanh Thiền hơi sững lại rồi chợt cười khổ một tiếng. Ý tưởng của Chu Nguyên ngược lại là tốt, chỉ là đáng tiếc sự thật lại rất tàn khốc.
- Hừ! Ý tưởng thì tốt đấy nhưng nếu như không có năng lực xử lý chuyện này thì ngươi cũng đừng có chen chân vào, bằng không thì sẽ chỉ làm chuyện càng hỏng bét thêm mà thôi.
Vào lúc này, thanh âm của Triệu Chúc kia cũng đột nhiên vang lên, hiển nhiên là hắn cực kỳ bất mãn đối với việc Chu Nguyên xuất hiện .
Theo suy nghĩ của hắn, loại hành vi ngu xuẩn này của Chu Nguyên đơn giản chỉ có thể làm cho uy phong của Dương Huyền kia càng lớn mà thôi.
Vốn dĩ là Triệu Chúc còn muốn nói gì nữa nhưng Lý Khanh Thiền lại đột nhiên khoát tay áo, ngăn hắn lại.
- Chu Nguyên, nếu đây là lựa chọn của ngươi, vậy thì ngươi phải chuẩn bị tâm lý rằng mình sắp sửa phải trả giá cao, thủ đoạn của Dương Huyền kia cực kỳ hung ác, chính ngươi hãy cẩn thận. Nếu không phải là đối thủ của hắn thì hãy sớm rút lui đi.
Lý Khanh Thiền chậm rãi nói.
- Yên tâm đi sư tỷ.
Chu Nguyên cười đồng ý, sau đó yên lặng.
Triệu Chúc xuất hiện ở bên cạnh Lý Khanh Thiền. Nhìn thoáng qua mỹ nhân ở trước mặt, hắn trầm giọng nói:
- Chu Nguyên này cũng thật sự là một kẻ không biết trời cao đất rộng rồi. Lúc trước, ngươi không nên để cho hắn tham gia nhiệm vụ lần này, nếu như đổi thành một đệ tử đai tím có uy tín lâu năm khác, cục diện nói không chừng cũng sẽ không xấu đến mức này.
Lý Khanh Thiền thản nhiên nói:
- Ngay cả Bạch Ly cùng Tần Hải đã liên thủ mà còn thua ở trong tay Dương Huyền này, vậy ngươi cảm thấy coi như là nhiều hơn một đệ tử đai tím có uy tín lâu năm thì có giúp ích được gì không?
Sau đó, nàng dừng lại một chút rồi nhìn qua bóng người trẻ tuổi ở chỗ xa xa kia và nói:
- Chu Nguyên cũng không phải là người lỗ mãng. Nếu như hắn đã hiện thân, nói không chừng cũng có chút nắm chắc sẽ đảm bảo được an toàn cho mình, vạn nhất thực xuất hiện kỳ tích thì sao?
Mặc dù nàng cũng hiểu xác suất để kỳ tích xuất hiện là quá thấp, nhưng đây cũng phương thức an ủi duy nhất vào lúc này rồi.
Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, khóe miệng của Triệu Chúc khẽ nhếch lên, đại khái là hắn cũng cảm thấy suy nghĩ nàyLý Khanh Thiền quá ngây thơ rồi.
- Kỳ tích ư? Dựa vào cái xác rùa đen kia của hắn hay sao?
Hắn lắc đầu, mỉa mai nói.
Lý Khanh Thiền không có trả lời hắn, nàng nhìn thoáng qua hai người Vương Ly, Tào Kim Trụ vẫn ngăn trở ở phía trước, thần sắc theo thời gian trôi qua cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà, trong thần sắc bình tĩnh lại là có thêm sự kiên quyết.
Nàng đã hạ quyết tâm, nếu như tình huống bên kia càng ngày càng tệ như vậy thì mặc kệ trả một cái giá lớn bao nhiêu, thậm chí dù là vẫn lạc ở nơi đây, nàng cũng muốn kéo đối phương cùng xuống địa ngục.
Với nàng, Thương Huyền Tông là quan trọng nhất, mặc dù là có phải trả giá bằng cả tánh mạng của mình thì nàng cũng sẽ thủ hộ danh dự của Thương Huyền Tông.
Bên ngoài miệng núi lửa.
Ô trưởng lão cũng nhìn thấy Chu Nguyên đột nhiên hiện thân rồi lập tức chen chân chiến cuộc, sau đó ông cũng sửng sốt một hồi lâu mới thầm giận mà nói:
- Chu Nguyên này thật là một Lăng đầu thanh ngu xuẩn! (Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
[ Nghe đồn là do ] : Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.
Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.)
Ở trong tình huống mà Chu Nguyên vẫn có thể dũng cảm đứng ra làm cho Ô trưởng lão có chút cảm thán, nhưng thực lực của hắn chung quy là quá yếu. Cho dù có hiện thân, cũng không quá đáng chỉ là lại để cho chiến tích của Dương Huyền càng thêm huy hoàng mà thôi.
Làm như thế, thật sự là có chút ngu xuẩn.
Người của những thế lực ở xung quanh cũng đang xì xào bàn tán, hiển nhiên đều đang nghe ngóng tin tức của người đột nhiên hiện thân là Chu Nguyên, nhưng mà cuối cùng khi bọn họ biết được Chu Nguyên chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên thì sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.
Ngay cả Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên như Bạch Ly vào Tần Hải đều thất bại thì Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên như Chu Nguyên hiện thân không thể nghi ngờ là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cho nên bọn họ nhao nhao lắc đầu, xem ra lúc này đây Thương Huyền Tông hoàn toàn chính xác là đã bị Thánh Cung áp một đầu rồi.
Ở bên trong chiến trường, sau khi nghe được câu nói của Chu Nguyên, Dương Huyền cũng không nhịn được mà cười to, ánh mắt của hắn đã thu hồi, thậm chí chẳng muốn nhìn Chu Nguyên nữa.
- Người đệ tử này của Thương Huyền Tông các ngươi cũng thật là thú vị đấy.
Hắn cười nói với Bạch Ly cùng Tần Hải.
Sau đó, hắn phất phất tay ra hiệu với một gã đệ tử của Thánh Cung ở cách đó không xa và nói:
- Lam Hải, ngươi giải quyết kẻ ngu xuẩn này đi. Đánh gãy một chân là được rồi, cho hắn một cái giáo huấn nho nhỏ thôi.
Dương Huyền thậm chí còn không có ý định đích thân động thủ, bởi vì theo suy nghĩ của hắn, làm như vậy thật sự là quá đề cao một đệ tử Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên rồi.
Đệ tử của Thánh Cung mà hắn vừa sai bảo cũng có tu vi đạt đến Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, theo nguyên khí chấn động thì người này còn mạnh mẽ hơn Tô Đoán một bậc. Lúc này, hắn nhe răng cười nói với Chu Nguyên.
- Tiểu tử, nếu như ngươi cứ trốn ở bên ngoài thì chúng ta cũng lười chẳng muốn đi thu thập ngươi. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại không có mắt chủ động chạy tới, vậy thì thật sự là không thể trách được chúng ta rồi.
Uỳnh!
Lam Hải vừa dứt lời, nguyên khí hùng hồn bộc phát ra, rồi hắn nhanh như chớp đánh thẳng tới Chu Nguyên.
Cảm thụ được nguyên khí chấn động ở sau lưng, Dương Huyền lại lần nữa nhấc chân đi tới chỗ hai người Bạch Ly, Tần Hải. Hắn muốn triệt để đánh tan tâm lý đối phương, để cho từ nay về sau khi vừa nghĩ đến hắn thì hai người này sẽ sợ hãi run rẩy.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Dương Huyền hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.
Đông!
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa mới bước ra thì trong nháy mắt đó, phía sau truyền đến tiếng nguyên khí va chạm trầm thấp, ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một bóng đen bay lướt qua bên người Dương Huyền rồi trùng trùng điệp điệp đánh vào một vách núi, thiếu chút nữa là bị chôn vùi ở dưới những tảng đá không có quy luật.
Biến cố như vậy làm cho tất cả mọi người đều giật mình. Sau khi tỉnh hồn lại, ánh mắt của bọn họ lập tức nhìn qua chỗ những tảng đá không có quy luật kia, chỉ thấy được một bóng người đầy máu tươi nằm ở trong đó, trông cực kỳ thê thảm.
Nhìn qua bóng người kia, hai người Bạch Ly, Tần Hải nguyên bản là có chút phẫn nộ vì cảm thấy đệ tử của Thánh Cung ra tay quá nặng, nhưng sau đó bọn họ bỗng nhiên phát giác được chuyện có chút không đúng, bởi vì bọn họ phát hiện người kia vậy mà không phải là Chu Nguyên!
Mà là người đệ tử của Thánh Cung kia!
Vào lúc này, bước chân của Dương Huyền cũng chậm rãi ngừng lại. Nhìn qua đệ tử của Thánh Cung bị đánh tới mức không biết sống chết kia, Dương Huyền thoáng trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Chỉ thấy được ở chỗ đó, một bóng người thon dài cầm cây bút màu đen khổng lồ chậm rãi đi ra.
Khi thấy rõ bóng người này là ai, con ngươi của Bạch Ly, Tần Hải đều co rụt lại.
Bọn họ thật sự là không có cách nào tưởng tượng, Chu Nguyên cũng chỉ là dùng một chiêu đã có thể đánh bại một đệ tử có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên của Thánh Cung.
Vào lúc này, cả đất trời đều trở nên yên tĩnh.
Có thể tưởng tượng lúc này vô số ánh mắt kinh ngạc đều đang nhìn qua đây.
Bởi vì tình huống thực tế tựa hồ là khác xa với sự tưởng tượng của bọn họ.
- Tốt xấu gì thì ngươi cũng nên tôn trọng ta một chút chứ? Ngươi thật đúng là nghĩ ta đến để đưa đồ ăn hay sao?
Nhìn qua Dương Huyền, Chu Nguyên cười nói.
Dương Huyền thoáng trầm mặc một lúc rồi cũng cười gật gật đầu.
- Thú vị. Xem ra là lần này ta đã nhìn lầm rồi.
- Những năm gần đây này, ta vẫn luôn là ưa thích giả heo ăn thịt hổ, không ngờ lần này, ta lại có thể gặp một người giả heo giỏi hơn cả ta nữa.
Vừa dứt lời, Dương Huyền thở dài một hơi. Nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thanh âm của hắn tỏ rõ sự tiếc nuối.
- Vốn ta chỉ định đánh gãy một chân của ngươi thôi, nhưng hiện tại xem ra ngươi thật sự là.
- Muốn chết à?
Lời nói đến cuối cùng, khuôn mặt Dương Huyền triệt để lạnh xuống, làm cho người sởn hết cả gai ốc.