Khi Dương Huyền vừa dứt lời, khuôn mặt trước đó còn vui vẻ đã lập tức hóa thành âm trầm, nhiệt độ trong không khí cũng vào lúc này bỗng nhiên giảm xuống.
Ai nấy đều có thể cảm giác được, sát ý âm lãnh phát ra từ trong đôi mắt của Dương Huyền.
Hiển nhiên là trước đó nhìn lầm Chu Nguyên làm cho hiện giờ Dương Huyền đang cảm thấy nổi giận, bởi vì từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng đặt Chu Nguyên vào trong mắt. Theo hắn, Chu Nguyên cũng chỉ là một con sâu cái kiến mà hắn có thể tiện tay bóp chết thôi.
Nhưng lúc trước, chỉ trong vòng một hiệp, Lam Hải đã bị Chu Nguyên đánh bại, điều này đủ để cho thấy, Chu Nguyên ở trước mắt này cũng không có yếu như hắn tưởng tượng vậy.
Loại cảm giác vượt qua sự khống chế này làm cho sát ý ở trong lòng Dương Huyền trở nên nồng đậm.
Ở chung quanh, vào lúc này, cảm nhận được sát ý trong mắt Dương Huyền, những người khác cũng đều nhìn Chu Nguyên với ánh mắt có chút hả hê. Bởi vì theo bọn họ, hiện tại, Chu Nguyên xem như là triệt để chọc giận Dương Huyền rồi.
nhưng thần sắc trên Chu Nguyên ngược lại là có chút bình tĩnh, hắn vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào Dương Huyền. Vào lúc này, không khí tựa như là đã cứng lại.
Từ trên thân thể của Dương Huyền bắt đầu có nguyên khí cực kỳ hùng hồn dâng lên đến. Nguyên khí của hắn có màu xám trắng, ẩn chứa một loại hơi thở âm hàn cổ quái.
Nguyên khí chấn động liên tiếp kéo lên đã mang đến cho Chu Nguyên cảm giác áp bách.
Chỉ ngắn ngủn trong vòng mấy tức, nguyên khí chấn động ở quanh thân Dương Huyền đã đạt đến trình độ Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên viên mãn cực hạn, mặt đất dưới chân theo thời gian dần trôi qua cũng rạn nứt ra.
Uỳnh!
Sau nháy mắt, Dương Huyền lạnh lùng ra tay trước, chỉ thấy được nguyên khí màu xám trắng kia giống như là một con trăn màu trắng gào thét, lao ra. Bá một tiếng, nó đã vờn quanh người của Chu Nguyên.
Hơi thở âm hàn tràn ngập khắp trời đất.
Sau đó ở bên trong con trăn bằng nguyên khí màu xám trắng kia có vô số cây châm dài bằng nguyên khí chậm rãi hiện ra, những cây châm này dài chừng nửa xích (khoảng một phần sáu mét), phía trên có hơi thở âm hàn lượn lờ.
- Huyền Cốt Bạo Vũ Châm!
Dương Huyền hợp hai tay lại, chỉ thấy được vô số cây châm bằng nguyên khí kia đột nhiên mãnh liệt bắn ra, tựa như là mưa to bao phủ khu vực phía dưới mà ở trung ương chính là Chu Nguyên.
Hiển nhiên là Dương Huyền căn bản không hề có ý định thăm dò, vừa ra tay là không để cho Chu Nguyên có cơ hội tránh né.
Những cây châm này chính là do nguyên khí của hắn biến thành, đồng thời còn dung hợp rất nhiều khí tức trong xương cốt của nguyên thú đã chết, cho nên có được năng lực ăn mòn rất mạnh, một khi bị đánh trúng, tử khí sẽ lan tràn, phá hư cơ thể người bị trúng chiêu. Đây là một chiêu cực kỳ âm tàn bá đạo của Dương Huyền.
Cho nên, khi nhìn thấy Dương Huyền Nhất vừa ra tay là lập tức sử dụng sát chiêu, những người khác đều âm thầm tặc lưỡi, sự đồng tình đối với Chu Nguyên ngược lại là nhiều hơn một phần.
Chu Nguyên ngẩng đầu. Nhìn qua cơn mưa châm màu xám trắng dày đặc che khuất tầm mắt kia, cảm thụ được hơi thở âm hàn quanh quẩn, hắn nhắm hai mắt lại, hai tay cũng đột nhiên khép lại.
Từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí màu vàng sáng chói bộc phát ra đến.
Ẩn ẩn giống như là có thêm một con trăn lớn màu vàng từ trên trời lao xuống, sau đó nhanh chóng bao phủ Chu Nguyên, trong lúc mơ hồ, con trăn lớn màu vàng kia tựa như là tạo thành một cái chuông lớn màu vàng.
- Huyền Mãng Đại Kim Chung!
Chu Nguyên quát khẽ, một cái chuông lớn màu vàng bao phủ quanh người hắn.
Bá!
Vô số cây châm màu xám trắng ùn ùn lao xuống, đánh lên phía trên cái chuông lớn màu vàng kia. Trong lúc nhất thời, vô số tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy vang lên.
Lấy Chu Nguyên làm trung tâm, trong vòng bán kính trăm trượng, trên mặt đất xuất hiện vô số lỗ thủng đen kịt, sâu không thấy đáy, đồng thời còn tản ra mùi tanh và có từng sợi khói đen bay lên.
Khói đen bốc lên, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Sau nửa ngày, đám châm kia rốt cục đều rơi xuống.
Vô số ánh mắt lập tức nhìn qua.
- Chu Nguyên kia sợ là đã bị vạn châm xuyên tim rồi.
- Đòn tấn công này của Dương Huyền thật sự là quá mạnh mẽ. Cho dù là trong hàng ngũ Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, chỉ sợ cũng chẳng có mấy người có thể tiếp được. Chu Nguyên kia chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên, kết cục tất nhiên là sẽ cực kỳ thê thảm.
- …
Rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao vang lên, hiển nhiên đều là bị uy lực của đòn tấn công mà Dương Huyền vừa đánh ra chấn nhiếp.
Tả Khâu Thanh Ngư cũng nắm chặt bàn tay ngọc, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ lo lắng.
Mà trong đôi mắt của Tô Đoán kia thì lộ vẻ hưng phấn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Nguyên, thử xem lần này ngươi còn có không chết nữa hay không?
Ở dưới cái nhìn soi mói của vô số đệ tử, khói đen dần dần tan đi, ánh sáng màu vàng như ẩn như hiện và ngay sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy một cái chuông màu vàng lẳng lặng đứng sừng sững, phía trên cái chuông này dính đầy cốt châm màu xám trắng, những cốt châm này chỉ còn một nửa ở bên ngoài, hiển nhiên đã đâm vào được nhưng cũng không có xuyên thủng cái chuông màu vàng kia.
Thấy thế, con ngươi của tất cả mọi người đều co rụt lại, có vài người không nhịn được mà hét lên:
- Lực phòng ngự của cái chuông kia mạnh như vậy sao?
Hiển nhiên, lực phòng ngự của cái chuông màu vàng này cũng nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Bạch Ly thủy chung chăm chú nhìn vào trong khu vực chiến đấu. Lúc này , nàng cũng không nhịn được mà thở dài một hơi, cái xác rùa đen này của Chu Nguyên là vẫn đủ cứng rắn.
Dương Huyền cũng hơi giật mình, hắn cũng không ngờ đòn tấn công lần này lại không có kết quả gì. Sau đó, hắn lắc đầu, nói:
- Không trách được rằng ngươi có lá gan tới nơi này, nguyên lai là bởi vì đã tu luyện một môn Nguyên thuật phòng ngự.
Môn Nguyên thuật phòng ngự này của Chu Nguyên ngược lại là có chút bất phàm, có thể ngăn trở một đòn của hắn nhưng mà đáng tiếc chính là đỡ được một lần, còn có thể đỡ nổi lần thứ hai sao?
Uỳnh!
Nhưng mà ngay khi Dương Huyền vừa dứt lời, cái chuông vàng kia đột nhiên biến mất, ẩn ẩn có tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy được chín con nguyên thú bằng nguyên khí phóng lên trời, sát khí cuồn cuộn.
- Cửu Long Điển, cấp độ Cửu Long!
Chín con nguyên thú bằng nguyên khí nhanh chóng dung hợp thành một thể, tựa như một con nguyên thú khổng lồ gào thét phóng tới Dương Huyền.
Hiển nhiên, Chu Nguyên cũng bắt đầu triển khai phản kích.
Nhìn qua con nguyên thú bằng nguyên khí khổng lồ đang gào thét tới kia, ánh mắt của Dương Huyền lại không hề có chút dao động, khóe miệng lại hơi hơi nhấc lên tạo thành một nụ cười khinh miệt.
Hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có nguyên khí màu xám trắng cuồn cuộn hội tụ. sau đó, Dương Huyền vung tay lên, một bàn tay bằng nguyên khí khổng lồ xuất hiện đánh tới con nguyên thú bằng nguyên khí đang gào thét mà đến kia.
Uỳnh!
Sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Trên mặt đất, lấy hai người làm trung tâm, khe hở giống như mạng nhện lan tràn ra.
Dương Huyền không chút sứt mẻ.
Nhưng mà con nguyên thú bằng nguyên khí kia lại phát ra một tiếng gào thét thê lương, cuối cùng cũng là bị một chưởng của Dương Huyền đập nát, hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời.
Thấy thế, rất nhiều người đều hít một hơi lạnh, Dương Huyền này vậy mà manh mẽ đến loại trình độ này.
Trước đó, đòn phản kích của Chu Nguyên cũng không thể bảo là không lăng lệ, ác liệt, nhưng mà cuối cùng lại cũng không thể làm cho Dương Huyền di chuyển một bước, trực tiếp bị một cái tát đập tan.
Điều này cũng cho thấy trình độ hùng hậu về nguyên khí của hai bên hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.
Dương Huyền khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, sự khinh miệt nơi khóe miệng càng ngày càng đầm đặc.
- Đây chính là thủ đoạn của ngươi hay sao?
Ánh mắt của Chu Nguyên cũng lập tức co vào. Đây là lần đầu tiên mà hắn thấy được cấp độ Cửu Long của Cửu Long Điển lại bị đối phương phá giải dễ dàng như thế, Dương Huyền này đích thật là cực kỳ cường hãn.
Khó trách, hai người Bạch Ly, Tần Hải đã liên thủ mà vẫn bị hắn đánh bại.
- Nếu như thủ đoạn của ngươi chỉ là như thế, vậy chỉ sợ kết cục hiện tại của ngươi sẽ không tốt lắm đâu.
Nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, Dương Huyền lạnh lùng, thản nhiên nói.
Bá!
Nhưng hắn vừa dứt lời, thân hình của Chu Nguyên đã đột nhiên hư hóa, tựa như một đám khói xanh mãnh liệt lao ra.
Nhìn thấy Chu Nguyên vẫn ngoan cố chủ động tiến công như trước, trong mắt Dương Huyền cũng xuất hiện vẻ châm chọc.
- Cũng thế, nếu như ngươi đã cố ý đi tìm chết thì ta sẽ thanh toàn ngươi.
Ở giữa hai bàn tay của hắn, nguyên khí màu xám trắng bắt đầu hội tụ, phóng thích ra chấn động kinh người.
Chỉ ngắn ngủn trong vòng mấy tức là Chu Nguyên đã xuất hiện ở trước mặt Dương Huyền, bàn tay nắm chặt, Thiên Nguyên Bút trong tay hắn đột nhiên biến lớn.
Ngòi bút trắng như tuyết, sắc bén vẽ lên trên không trung một quỹ tích huyền diệu đánh thẳng về phía cổ họng của Dương Huyền.
Chu Nguyên thầm hét lên trong nội tâm.
- Thiên Nguyên Bút, Phá Nguyên!
Trên thân bút loang lổ, một đạo Nguyên văn cổ xưa chậm rãi sáng lên. Ngay sau đó, tựa như là có ánh sáng màu đen lan tràn ra, chỉ trong giây lát, ngòi bút trắng như tuyết đã bị sơn đen như mực.
Lúc này, Thiên Nguyên Bút tựa như là đã thu liễm sự sắc bén của bản thân,trở nên bình thường. Nhưng mà ngay trong nháy mắt này, con ngươi của Dương Huyền nhanh chóng co vào, trực giác làm cho hắn cảm thấy bất an.
Ở trong tầm mắt của hắn, ngòi bút đen kịt nhanh chóng biến lớn.
Vì vậy, sau một khắc, nguyên khí màu xám trắng bộc phát ra, mãnh liệt xoay tròn ở trong lòng hai bàn tay của hắn và nhanh chóng tạo thành một vòng sáng.
- Thánh Luân Thuật!
Xoẹt!
Vòng sáng kia vừa được hình thành thì Thiên Nguyên Bút đã đánh tới, đâm thẳng vào vòng sáng.
Chỗ tiếp xúc hình như có ánh sáng màu đen hiện lên.
Ngay sau đó, con ngươi của Dương Huyền lập tức co rụt lại, bởi vì hắn nhìn thấy ở chỗ ngòi bút đen kịt kia đánh vào, vòng sáng đúng là giống như giấy mỏng bị ngòi bút dễ dàng xé rách.
- Làm sao lại như vậy?!
Một câu nói nghẹn ngào đột nhiên vang lên ở trong lòng Dương Huyền. Lúc trước, coi như là hai người Bạch Ly đã liên thủ nhưng cũng không thể được phá Thánh Luân Thuật này. Như thế nào mà lần này Thánh Luân Thuật lại bị một Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên như Chu Nguyên dễ dàng đục thủng như vậy?
Sau khi đục thủng vòng sáng, ngòi bút màu đen vẫn tiếp tục đâm thẳng về phía cổ họng của Dương Huyền. Ngay trong lúc tình huống như ngàn cân treo sợi tóc, hai bàn tay của Dương Huyền chấn động, Thánh Luân Thuật đột nhiên xoay tròn, sức mạnh cường hoành này làm cho ngòi bút màu đen kia chợt run lên.
Nguyên khí khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Hai bóng người lướt qua nhanh.
Tất cả mọi người đều tập trung quan sát, mắt cũng không hề nháy.
Ngay sau đó liền lập tức có thêm từng tiếng hít khí lạnh vang lên, bởi vì vì bọn họ nhìn thấy ở chỗ ngòi bút màu đen của cây bút trong tay Chu Nguyên có máu tươi tích tách rơi xuống.
Mà bả vai Dương Huyền kia xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi lập tức chảy ướt quần áo.
Tiếng bàn luận xôn xao lập tức vang lên.
Ai cũng không ngờ, Dương Huyền lại bị Chu Nguyên gây thương tích!
Ở phía sau, nhìn qua cảnh tượng này, Bạch Ly, Tần Hải cũng trợn mắt há hốc mồm. Trước đó, bọn họ liên thủ khổ chiến hồi lâu nhưng cũng không thể khiến cho Dương Huyền bị thương, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, Chu Nguyên lại khiến cho Dương Huyền đổ máu
- Tại sao có thể như vậy?!
Nhìn về phía Chu Nguyên, cả hai người đều khiếp sợ nói.
Chu Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu trên ngòi bút, trong mắt lại xuất hiện một tia tiếc hận. Trước đó, ý định của hắn vốn là đâm thủng cổ họng của Dương Huyền, nhưng đáng tiếc người sau thật sự là quá khó giải quyết, đúng là trong khoảng khắc cuối cùng, Dương Huyền đã cưỡng ép thay đổi quỹ tích công kích của hắn.
Thiên Nguyên Bút ở trong tay Chu Nguyên nhẹ nhàng chấn động, hất hết máu tươi xuống đất.
Hắn cũng không quay lại nhìn Dương Huyền ở phía sau, chỉ là thản nhiên nói:
- Xem ra muốn ta chết ở chỗ này, ngươi còn phải cố gắng thêm chút nữa.
Lúc này, ở bên trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Dương Huyền chậm rãi nghiêng đầu, nhìn qua vết máu trên bả vai, khuôn mặt tựa như là có chút run rẩy,sau đó thì là có thêm thần sắc cực kỳ ngoan độc, dữ tợn hiện ra.
- Chu Nguyên, hiện tại, ta …
- Muốn phế ngươi!
Uỳnh!
Từ trên người Dương Huyền, sát ý giống như thực chất, phóng lên trời, làm cho vô số người sợ hãi đến rùng mình.
Dương Huyền tựa như là muốn điên cuồng rồi.