Trên bầu trời, Thiên Nguyên Bút màu đen cùng một cái roi làm bằng xương màu trắng bệch đụng vào nhau, chấn động nguyên khí ở chỗ va chạm trực tiếp làm cho không gian đều đang run nhè nhẹ.
- Keng!
Đột nhiên, cái roi làm bằng xương kia chấn động mạnh, nguyên khí bộc phát, trực tiếp đánh bay Thiên Nguyên Bút, mà vào lúc này thân hình của Chu Nguyên cũng nhanh chóng bay ngược trở lại.
Dương Huyền không có truy kích, hắn đứng lơ lửng giữa hư không, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, phía trên cái roi làm bằng xương trong tay hắn, nguyên khí màu xám trắng quanh quẩn, tản ra tiếng rít chói tai.
Đồng thời, khí thế quanh người hắn cũng đang không ngừng tăng lên.
Trong trời đất, vào lúc này, vô số ánh mắt cũng hội tụ ở trên người Dương Huyền, cuối cùng dừng lại ở phía trên cái roi làm bằng xương màu trắng bệch trong tay hắn.
- Dương Huyền vậy mà cũng có Thiên Nguyên Binh sao?
- Chu Nguyên kia giỏi thật! Không ngờ lại có thể bức Dương Huyền này đến một bước này rồi ... Lúc trước Bạch Ly cùng Tần Hải liên thủ đều không có làm được đấy!
- Thật sự là đáng tiếc, lúc trước Chu Nguyên có thể ra oai, nguyên nhân chủ yếu liền là vì Thiên Nguyên Binh trong tay hắn mà thôi. Bây giờ, Dương Huyền cũng có Thiên Nguyên Binh, chỉ sợ cục diện lại phải có biến hóa rồi.
- ...
Trong khi rất nhiều người đang bàn luận xôn xao thì ở trong này, nhìn chằm chằm vào cái roi làm bằng xương màu trắng bệch trong tay Dương Huyền, Chu Nguyên cũng hơi tỏ vẻ ngưng trọng. Trải qua lần va chạm ngắn ngủi lúc trước, hắn đã cảm nhận được cái roi làm bằng xương trong tay đối phương thật sự là đã vượt qua cấp độ Huyền Nguyên Binh.
Nhưng mà lại cũng chưa đạt đến cấp độ Thiên Nguyên Binh.
Nói đúng ra, cái roi làm bằng xương có thể gọi là một thanh chuẩn Thiên Nguyên Binh.
Nhưng dù vậy, sau khi Dương Huyền cũng tế ra Nguyên Binh, ưu thế của hắn sẽ bắt đầu suy giảm, dù sao Phá Nguyên của Thiên Nguyên Bút cũng chỉ có thể nhằm vào đòn tấn công bằng nguyên khí thuần túy mà thôi.
Nhưng khi đối mặt với chuẩn Thiên Nguyên Binh của đối phương, uy lực của Phá Nguyên sẽ yếu hơn một ít.
Bàn tay của Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt Thiên Nguyên Bút, bên trên ngòi bút tối đen như mực có ánh sáng thâm thúy lưu chuyển.
Bá!
Chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt của Chu Nguyên chợt co lại, bởi vì Dương Huyền kia đã xuất hiện ở phía trước mặt của hắn, ngay sau đó, cái roi làm bằng xương màu trắng bệch kia hóa thành vô số hư ảnh hình roi mãnh liệt đánh xuống chỗ hắn.
Mỗi một hư ảnh hình roi đều mang theo tiếng rít chói tai làm cho đầu óc của Chu Nguyên ong ong, thậm chí ngay cả nguyên khí trong cơ thể đều nhận lấy ảnh hưởng, có chỗ hỗn loạn.
Chu Nguyên vội vàng vận chuyển nguyên khí, chống cự sự quấy nhiễu của tiếng rít này. Thiên Nguyên Bút chấn động, nghênh tiếp những hư ảnh hình roi kia.
Keng! Keng!
Chỉ thấy được trên bầu trời, hai bóng người như sấm chớp điện giao thoa, vô số hư ảnh hình bút và hình roi hung hãn va chạm, mỗi một lần va chạm đều có sóng xung kích bằng nguyên khí mạnh mẽ bộc phát ra, làm cho hư không chấn động.
Cách chiến đấu như vậy có thể nói là hung ác đã đến cực hạn.
Nhưng mà lúc này đây, mặc cho ai đều nhìn ra được, đối mặt với Thái Sơ Cảnh thất trong thiên viên mãn lại cầm trong tay một thanh chuẩn Thiên Nguyên Binh là Dương Huyền, tư thái thoải mái, dễ dàng lúc trước của Chu Nguyên đã mất đi.
Tuy nói theo phẩm cấp thì cái roi làm bằng xương trong tay Dương Huyền kém hơn Thiên Nguyên Bút, nhưng dù sao người sau cũng có nội tình vượt hơn xa Chu Nguyên. Cho nên sau khi được cái roi làm bằng xương kia tăng phúc, Dương Huyền cũng đã lại một lần nữa khiến cho cục diện trở về thế cân bằng.
Lúc này, nhìn hai bóng người đang giao chiến ở trên bầu trời, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng khẩn trương.
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủn, hai người đã giao thủ trên trăm hiệp.
Keng!
Lại là một lần va chạm mãnh liệt, thân hình của Chu Nguyên bị đẩy lui, sắc mặt của hắn càng ngày càng ngưng trọng, năng lực tăng phúc đối với chiến lực của Thiên Nguyên Binh hoàn toàn chính xác là không phải chuyện đùa, so sánh với lúc trước, Dương Huyền này đã khó giải quyết hơn rất nhiều.
Lúc này, bàn tay của hắn đều ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn.
- Chu Nguyên, ngươi làm sao vậy? Lúc trước, ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Sao bậy giờ lại chật vật như vậy?
Dương Huyền kia vừa đánh vừa nói, trên mặt có nụ cười châm chọc hiển hiện.
- Đánh xong rồi hẵng nói.
Chu Nguyên cười lạnh.
- Vậy thì để ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng đến khi nào!
Dương Huyền lạnh lùng nói, cái roi làm bằng xương trong tay hắn đột nhiên chấn động rồi phóng lên trời, nhất thời cả bầu trời đều là tiếng rít âm lãnh.
Nguyên khí trong trời đất cuồn cuộn lao đến, dũng mãnh tràn vào trong cái roi làm bằng xương, một luồng uy áp cũng tùy theo đó mà phóng xuất ra.
- Thiên Cái Cốt Tiên, Thiên Cốt ảnh!
hai tay của Dương Huyền kết một loại ấn pháp khác rồi hắn hét to lên.
Chỉ thấy được trên bầu trời, từ bên trong cái roi làm bằng xương có nguyên khí màu trắng bệch bạo phát đi ra, cuối cùng nhanh chóng tạo thành một hư ảnh roi xương màu trắng khổng lồ ở bên ngoài cái roi làm bằng xương.
Hư ảnh kia trông giống như người nhưng không phải người, giống như thú nhưng không phải thú, tựa như là vô số giống loài tập hợp lại, trông cực kỳ quỷ dị.
Vù vù!
Chỉ vừa mới xuất hiện, quanh thân hư ảnh roi xương màu trắng khổng lồ kia đã hội tụ một lượng nguyên khí cực kỳ kinh người. Sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt, hư ảnh roi xương màu trắng đột nhiên dùng một loại tốc độ kinh người lao xuống chỗ Chu Nguyên đang đứng.
Nhìn qua hư ảnh roi xương màu trắng khổng lồ kia, con ngươi của Chu Nguyên cũng hơi hơi co rụt lại, hiển nhiên là hắn cũng đã cảm nhận được sự lăng lệ, ác liệt của đòn tấn công này.
Sau đó, hắn cũng hít sâu một hơi, bàn tay buông lỏng, Thiên Nguyên Bút phóng lên trời, hấp thụ nguyên khí trong trời đất, lập tức có ánh sáng màu vàng chói mắt bộc phát ra đến.
- Thiên Nguyên Bút, Vạn Kình văn!
Khi Chu Nguyên biến ảo ấn pháp, từ trong Thiên Nguyên Bút tựa như là có tiếng cá voi kêu, du dương mà cổ xưa, nguyên khí giống như gió bão gào thét bắt đầu khởi động.
Cùng lúc đó, hư ảnh một con cá voi khổng lồ hiển hiện, xoay quanh Thiên Nguyên Bút.
Ngay sau đó, lại là hư ảnh một con cá voi khác xuất hiện ...
Từng hư ảnh hình cá voi khổng lồ không ngừng xuất hiện, cuối cùng đúng là đạt đến năm cái!
Sau khi Thiên Nguyên Bút tiến hóa đến Thiên Nguyên Binh, uy năng của Vạn Kình văn hiển nhiên là cũng có tăng lên một cấp độ, dĩ vãng lúc Chu Nguyên thi triển, nhiều lắm là xuất hiện một hư ảnh hình cá voi khổng lồ, mà bây giờ lại nhiều ra gấp năm lần!
Mỗi một hư ảnh hình cá voi khổng lồ đều có được sức mạnh cực kỳ cường hãn, bây giờ năm cái hội tụ, đủ để dời sông lấp biển.
Hiển nhiên là đối mặt với những đòn tấn công càng ngày càng kinh người của Dương Huyền, Chu Nguyên cũng phải dốc hết toàn lực.
- Đi!
Chu Nguyên hét to một tiếng, Thiên Nguyên Bút chấn động, phát ra thanh âm vù vù, sau đó liền phá vỡ hư không lao đi, năm cái hư ảnh hình cá voi khổng lồ vẫn xoay quanh, tiếng cá voi kêu vang vọng trời đất.
Vô số ánh mắt đều gắt gao nhìn qua cảnh tượng này.
Trên bầu trời, hư ảnh roi xương màu trắng cực lớn gào thét đánh xuống, Thiên Nguyên Bút mang theo năm cái hư ảnh hình cá voi khổng lồ phóng lên trời. Cuối cùng, ở trong sự khẩn trương của mọi người, cả hai hung hãn đụng vào nhau.
Rầm rầm!
Sóng trùng kích cao mấy ngàn trượng ầm ầm nổ tung, mặc dù là vị trí hai bên va chạm cách mặt đất cũng khá xa nhưng vẫn như cũ làm cho rất nhiều gò núi sụp đổ, đất đá văng tung tóe ...
Trên bầu trời, năm cái hư ảnh hình cá voi đều bị xé rách, mà hư ảnh roi xương màu trắng kia cũng vỡ ra thành từng khúc.
Chu Nguyên cùng Dương Huyền đứng mũi chịu sào, bị sóng xung kích đáng sợ kia ảnh hướng đến, lúc này hai người đều chật vật bắn ngược ra ngoài.
Cuối cùng, hai người đều bị đánh sâu vào trong hai ngọn núi ở hai phía đối diện.
Oanh!
Ngọn núi sụp đổ, đá lớn lăn xuống, đè lên chỗ cửa hang mà cả hai người vừa tạo thành.
Nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, đá lớn bị bắn bay lên, hai bóng người đồng thời phóng lên trời, rồi đáp xuống phía trên hai ngọn núi.
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Chỉ thấy được lúc này hai người đều trông khá chật vật, quần áo rách nát, khóe miệng có vết máu chưa khô, hiển nhiên là thương thế lưu lại sau lần va chạm vừa nãy.
Thật không ngờ hai người đúng là không phân cao thấp.
Thấy thế, tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên ...
Bọn họ vốn cho là sau khi Dương Huyền cũng lấy ra Thiên Nguyên Binh thì cục diện có lẽ bị nghịch chuyển, nhưng không nghĩ tới Chu Nguyên cũng ương ngạnh như thế, lại có thể chặn được đòn tấn công kinh người như thế kia của Dương Huyền.
Ở chỗ xa xa trên bầu trời, nhìn qua kết quả như vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lý Khanh Thiền cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ, gương mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa hơn.
- Người này ... Thật đúng là nhiều lần khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng nói khẽ, trong lời nói cũng không che giấu ý tán thưởng.
Ở một bên, Triệu Chúc nhếch miệng, nói:
- Chỉ sợ hắn đã nỏ mạnh hết đà.
Lý Khanh Thiền cau mày lại, nói:
- Triệu Chúc sư đệ, mặc dù Chu Nguyên cùng Kiếm Lai Phong các ngươi có chút ân oán, nhưng bây giờ lại là thời điểm nhất trí đối ngoại, nếu như lần này Chu Nguyên thua, cả ta và ngươi đều không tránh khỏi việc bị trách phạt.
Bị Lý Khanh Thiền quát lớn một chầu, Triệu Chúc cũng chỉ có thể hậm hực, không nói gì nữa.
Mà ở phía đối diện với Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc, Vương Ly, Tào Kim Trụ kia cũng đang chú ý chiến trường bên kia. Mà sắc mặt của bọn họ từ vừa mới bắt đầu còn có vẻ thoải mái, nhẹ nhõm, cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần khó coi hơn.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, Dương Huyền lại bị một đệ tử chỉ có tu vi là Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên ngăn cản ...
- Dương Huyền đến tột cùng đang làm cái gì vậy?
Tào Kim Trụ cau mày nói.
- Người đệ tử của Thương Huyền Tông gọi là Chu Nguyên kia ngược lại là có chút cổ quái.
Vương Ly chậm rãi nói:
- Theo ta thấy, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của người này đã vượt qua cả Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên bình thường.
Bọn họ cũng nhìn ra, mặc dù không có cây bút màu đen cổ quái kia, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên đều không kém gì Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên tầm thường, điều này nói rõ căn cơ của hắn là cực kỳ vững chắc.
- Dương Huyền muốn thắng kẻ này thì cũng không thể ẩn tàng thực lực được nữa rồi.
Vương Ly lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người Lý Khanh Thiền, sau đó thanh âm của hắn giống như là sấm sét, truyền hướng về phía xa xa chỗ chân trời.
- Dương Huyền sư đệ không cần ẩn giấu thực lực nữa!
Thanh âm của hắn truyền qua phía chân trời, cuối cùng cũng vang vọng ở chỗ Chu Nguyên cùng Dương Huyền đang giằng co.
Lúc này, Dương Huyền vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, suy nghĩ nên làm thế nào. Nhưng khi nghe được lời nói của Vương Ly thì hắn hơi cau mày, trong mắt tỏ ra do dự.
Nhưng cuối cùng, do dự biến thành kiên quyết.
ở trong Thánh Cung, cung quy nghiêm khắc, nếu như lần này hắn thất bại, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Thánh Cung tại Hắc Viêm Châu, sau khi trở về tất nhiên sẽ phải chịu trừng phạt, tài nguyên tu luyện cũng sẽ bị cướp đoạt, nghiêm trọng ảnh hưởng tiến độ tu luyện sau này.
Cho nên, hôm nay hắn tuyệt đối không thể thua.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Dương Huyền toát lên vẻ hung lệ.
Hắn âm trầm liếc nhìn Chu Nguyên, sau đó xé áo ngoài, lộ ra lồng ngực, chỉ thấy ở vị trí trái tim của hắn có một vòng tròn màu máu giống như là cắm sâu ở trong máu thịt, phía trên ẩn ẩn có đường vân cổ xưa.
Trông vòng tròn này tựa như là một đạo phong ấn.
- Vốn dĩ đạo phong ấn này là ta chuẩn bị cho việc tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của mười hai điện Thánh Cung, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng để chiến đấu với ngươi ...
- Ngươi làm hư mất chuyện tốt của ta.
- Cho nên ngươi yên tâm, tiếp theo, sau khi đánh bại ngươi, ta sẽ từ từ bóp nát từng đoạn xương cốt trong cơ thể ngươi, để giải mối hận trong lòng của ta!
Dương Huyền lạnh lùng nói, trong thanh âm mang theo lệ khí đậm đặc.
Phốc!
Vừa dứt lời, Dương Huyền đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi một cái, một búng máu phun ra, tinh huyết bị hắn nắm trong tay, sau đó bôi ở chỗ trung tâm vòng tròn màu máu nơi trái tim, phong ấn kia lập tức toát ra sương mù và bắt đầu bị hòa tan. Chỉ trong nháy mắt, vòng tròn màu máu đã biến mất.
Oanh!
Ngay khi phong ấn vừa bị triệt để hòa tan, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, một luồng chấn động nguyên khí đáng sợ, tựa như là núi lửa bị áp chế hồi lâu, vào lúc này ầm ầm bộc phát!
Ngọn núi dưới chân hắn bị uy áp này làm cho chấn động, đất đá văng tung tóe.
Nhìn qua bóng người kia, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ rõ ràng cảm nhận được, lúc này Dương Huyền đã đột phá giới hạn của Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên, ẩn ẩn nhảy lên tới Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên!
Đối mặt với tình huống này, mấy người Bạch Ly, Tần Hải đều nhao nhao biến sắc.
Thậm chí ngay cả Chu Nguyên cũng tỏ ra ngưng trọng.
Không ngờ Dương Huyền này ... Lại vẫn có át chủ bài làm cho người ta khiếp sợ như vậy!