Oanh!
Từ trong cơ thể của Dương Huyền, nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra đến, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi. Ai cũng không nghĩ tới, đấu đến một bước này rồi mà Dương Huyền lại vẫn cất dấu át chủ bài kinh người như thế.
Lúc này, chấn động nguyên khí phát ra từ trong cơ thể Dương Huyền đã vượt qua cấp độ Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên viên mãn, ẩn ẩn bước vào Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên!
Tuy rằng còn có chút không ổn định nhưng ai cũng đều có thể cảm giác được rõ ràng loại tăng lên này.
- Đáng chết!
Bạch Ly cùng những đệ tử của Thương Huyền Tông đều không nhịn được mắng thầm, sắc mặt đều có chút tái nhợt, loại thực lực này của Dương Huyền hoàn toàn đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Phải biết rằng ở bên trong Thương Huyền Tông bọn họ, Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên thậm chí đã có tư cách tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của các phong rồi!
Ở chỗ xa xa, khi nhìn qua cảnh tượng này, bàn tay ngọc của Lý Khanh Thiền cũng không nhịn được mà nắm chặt, biến cố như vậy đã lập tức giội một gáo nước lạnh lên sự chờ mong lúc trước của nàng.
Đây chính là Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên. Đối mặt với đẳng cấp chênh lệch lớn như thế này, cho dù Chu Nguyên có mạnh hơn nữa thì chỉ sợ cũng rất khó lật bàn.
Tả Khâu Thanh Ngư cũng khẽ giậm chân, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói:
- Dương Huyền này thật đúng là một kẻ không biết xấu hổ!
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng cũng biết, đây cũng không phải là trò chơi như trong tông môn mà là chiến đấu sinh tử chân chính, có thể che dấu thủ đoạn, đó cũng là năng lực của đối phương.
Chỉ là nàng có quan hệ rất tốt với Chu Nguyên, tự nhiên là hi vọng Chu Nguyên có thể chiến thắng.
Nhưng trước mắt xem ra, loại kỳ vọng này sợ là khó có thể thực hiện.
Ở trong những tiếng kinh hãi đầy trời, khuôn mặt của Chu Nguyên cũng đồng dạng là trở nên cực kỳ ngưng trọng, chấn động nguyên khí cường hãn phát ra từ trong cơ thể Dương Huyền làm cho hắn cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên thật sự là quá mạnh mẽ.
Khi mà Chu Nguyên còn đang tập trung toàn bộ tinh thần cho việc khôi phục và chống cự áp lực, Dương Huyền kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy hung lệ giống như là sói đói, hổ dữ đã tập trung vào Chu Nguyên.
Hắn đã từng bởi vì cơ duyên xảo hợp mà lấy được một cuốn Phong Ấn thuật kỳ lạ.
Môn Nguyên thuật này có thể phong ấn nguyên khí của bản thân, mặc dù sẽ khiến cho tốc độ thăng cấp chậm đi nhưng lại có thể làm cho nguyên khí trong cơ thể lắng đọng. Trong tương lai, khi cởi bỏ phong ấn, nguyên khí có thể tăng trưởng mới một tốc độ chóng mặt, hơn nữa sau khi đột phá còn không cần phải củng cố.
Vốn dĩ một đạo phong ấn cuối cùng này là thứ mà hắn chuẩn bị cho việc tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của mười hai điện Thánh Cung, nhưng hôm nay bị Chu Nguyên bức đến một bước này, buộc hắn phải cởi bỏ phong ấn trước thời hạn ...
Mà sớm cởi bỏ phong ấn, tự nhiên cũng có mang đến tai hại, đây cũng nguyên nhân chủ yếu cho việc vì sao mà cảnh giới Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên của hắn còn chưa vững chắc.
Nếu như hắn có thể lại trì hoãn thêm một thời gian, như vậy số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn tất nhiên còn có thể tăng thêm một cấp bậc.
Nhưng đáng tiếc ... tất cả đều bị Chu Nguyên phá hủy.
- Hôm nay, ta muốn ngươi muốn chết không được muốn sống cũng không xong!
Lời nói âm trầm bật ra từ trong kẽ răng của Dương Huyền rồi chỉ sau nháy mắt, hắn nắm chặt bàn tay lại, cái roi làm bằng xương kia phá vỡ hư không bay đến, rơi vào trong tay của hắn, lập tức nguyên khí bạo phát ra từ trong cơ thể hắn lại càng thêm đáng sợ.
Bá!
Hắn vừa sải bước ra, thân hình lập tức biến mất.
Mà ngay khi Dương Huyền vừa biến mất, sắc mặt của Chu Nguyên cũng lập tức biến đổi, thân hình mãnh liệt lui lại.
Nhưng hắn vừa động thì sau lưng liền là có thêm chấn động nguyên khí khủng bố bộc phát ra, ngay cả không gian đều đang run rẩy.
Chu Nguyên vội vàng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy được Dương Huyền đã xuất hiện ở sau lưng hắn, cái roi làm bằng xương trong tay mang theo nguyên khí cuồn cuộn đánh đến, uy lực của đòn đánh này làm cho người ta cảm thấy da đầu run lên.
bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt, Thiên Nguyên Bút cũng gào thét lao tới, hai tay của hắn nắm chặt, thân bút ngăn cản trước người.
Keng!
Cái roi làm bằng xương kia đánh lên trên thân bút phát ra tiếng vang kinh hồn, không khí trong phạm vi mười ngàn trượng đều như nổ tung lên, tiếng nổ chói tai vang vọng khắp trời đất.
Chu Nguyên như gặp phải đòn nặng, chật vật bắn ngược ra hơn một ngàn trượng, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Mà đợi đến khi hắn hoàn toàn ổn định được thân thể thì chỉ thấy được hổ khẩu (là chỗ lõm ở góc tạo thành bởi ngón tay cái và ngón trỏ) đã bị đánh rách, máu tươi chảy đầy tay, thậm chí làn da trên cánh tay đều vỡ ra, nhưng mà cũng may trong máu thịt có hào quang màu xanh lục hiển hiện, máu thịt nhanh chóng nhúc nhích và khôi phục lại.
Rõ ràng là trong lần va chạm này, Chu Nguyên đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, tất cả mọi người cũng đều tiếc hận thở dài. Quả nhiên, khi Dương Huyền bộc lộ ra tu vi Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên thì Chu Nguyên đã căn bản là không có khả năng chống lại hắn.
Ánh mắt hung lệ của Dương Huyền nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, bên trên cái roi làm bằng xương màu trắng bệch có một ít máu tươi, đó là máu từ bàn tay của Chu Nguyên bắn ra. Dương Huyền tiện tay lau vết máu đi mất và điềm nhiên nói:
- Cường độ thân thể cũng khá đó. Chu Nguyên, ngươi thử nói xem, tiếp đó ta phải đánh trúng bao nhiêu roi nữa thì mới có thể làm cho toàn bộ xương cốt của ngươi bị vỡ vụn đây?
Nhưng mà Chu Nguyên không có trả lời Dương Huyền, chỉ thấy được thân hình của hắn nhanh chóng hư hóa, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh như một làn khói.
Xoạt!
Hành động này của Chu Nguyên lập tức khiến cho vô số người ngạc nhiên và xôn xao bàn tán.
Ai cũng không nghĩ tới, khi đối mặt với sự cường thế của Dương Huyền, Chu Nguyên vậy mà lại lựa chọn chạy trốn.
Nhìn qua cảnh tượng này, Bạch Ly tức đến nỗi hàm răng cắn chặt vào cặp môi đỏ mọng. Tuy rằng nàng cũng hiểu đây chỉ sợ là lựa chọn tốt nhất, nhưng đôi mắt chung quy vẫn ảm đạm xuống.
Những đệ tử khác của Thương Huyền Tông cũng im lặng không nói gì. Vào lúc này, sĩ khí bên phía Thương Huyền Tông nhanh chóng rơi xuống đáy cốc.
Mà những đệ tử của Thánh Cung kia thì là cười vang, tỏ vẻ trào phúng cùng khinh thường.
Ánh mắt của Dương Huyền cũng biến thành trêu tức, hắn nhìn Chu Nguyên đang chạy thục mạng, sau đó lắc đầu, lãnh khốc nói:
- Hiện tại mới muốn chạy trốn không cảm thấy quá muộn hay sao?
- Ta nói rồi. Hôm nay, ta nhất định phải cho ngươi trả giá thật nhiều!
Bá!
Ngay khi vừa dứt lời, thân hình của Dương Huyền cũng đột nhiên hóa thành một tia chớp đuổi theo sau, hiển nhiên là không có ý định buông tha Chu Nguyên.
Vì vậy, ở trong vô số ánh mắt soi mói, hai bóng người nhanh chóng xẹt qua trên bầu trời.
Chỉ trong vòng mấy chục hơi thở ngắn ngủn.
Hai người đã xuất hiện ở cách chỗ này hơn mười dặm.
Dường như Dương Huyền đã có chút không kiên nhẫn, cái roi làm bằng xương trong tay đột nhiên hóa thành một tia sáng màu trắng mãnh liệt bắn ra, xé rách hư không, đánh thẳng về phía cái đầu của Chu Nguyên.
Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên run lên, chỉ thấy được lông tơ trắng như tuyết gào thét lao ra, nhanh chóng đan vào, tạo thành tấm lưới màu trắng dày đặc ở phía sau lưng Chu Nguyên, nguyên khí cũng nhanh chóng bao trùm.
Xùy!
Cái roi làm bằng xương đánh trúng tấm lưới màu trắng làm cho tấm lưới điên cuồng co rút lại. Nhưng cuối cùng dựa theo tính chất mềm dẻo xuất sắc, tấm lưới chỉ cong xuống một đoạn và rốt cục đã ngăn lại đón tấn công của cái roi làm bằng xương kia.
Nhưng gió xoáy mà đòn đánh tạo ra vẫn như cũ làm cho thân hình của Chu Nguyên chấn động, phía sau lưng xuất hiện một vết thương dữ tợn.
Mà lúc này, thân hình Dương Huyền lóe lên, xuất hiện ở phía trước Chu Nguyên, ngăn trở đường chạy trốn của hắn.
Hắn nắm chặt bàn tay, cái roi làm bằng xương chỉ thẳng về phía Chu Nguyên, trên mặt nở nụ cười khinh miệt giống như là một con mèo đang đùa giỡn con chuột vậy.
- Chu Nguyên, ngươi thực sự cho rằng mình có thể chạy thoát hay sao?
Dương Huyền mỉm cười, nói:
- Nếu như lúc này ngươi tự cắt hai chân rồi quỳ xuống, ta có lẽ sẽ lưu lại cho ngươi một mạng, như thế nào?
Nhìn qua Dương Huyền đang tỏa ra khí thế kinh người, Chu Nguyên cũng thở ra một hơi thật sâu, hắn không để ý đến lời nói trêu tức của Dương Huyền, mà là chậm rãi khép hai tay lại.
Lúc này, mặt đất dưới chân ẩn ẩn có chút chấn động.
Ở dưới mặt đất tựa hồ là có rất nhiều đạo Nguyên văn sáng lên, chúng đan vào nhau và nhanh chóng bao phủ cả một khu vực rộng mấy ngàn trượng.
Rầm rầm!
Tiếng sấm sét vang lên, nhiệt độ lên cao.
Dương Huyền nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân, con ngươi cũng hơi co lại, tiếp theo sắc mặt biến thành âm lãnh, nói:
- Kết giới? Nguyên lai ngươi chạy quanh là muốn dẫn ta tới đây hay sao?
Chu Nguyên vẫn như trước không có trả lời, bàn chân đột nhiên đạp mạnh một cái, hai con ngươi đột nhiên toát ra vẻ lăng lệ, ác liệt, sâm lãnh.
- Thiên Lôi Huyền Hỏa kết giới!
- Khởi!
Chỉ trong một cái chớp mắt, sấm sét, lửa đỏ xuất hiện và nhanh chóng tràn ngập trong kết giới.