Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 475 - Chương 474: Một Luồng Thanh Hỏa Đốt Cốt Giáp.

Chưa xác định
Chương 474: Một luồng Thanh Hỏa đốt Cốt Giáp.

Quả cầu lửa màu xanh lao tới, đem thân thể của Dương Huyền nuốt trọn vào bên trong. Luồng Thanh Hỏa kia có uy lực thật không gì sánh được, thậm chí khiến cho không khí xung quanh cũng đang bị đốt cháy lên.

Ánh mắt của tất cả người xung quanh đều mang theo vẻ khẩn trương nhìn vào trong chiến trường.

Mọi ngươi đều hiểu, có lẽ đây chính là chiêu thức mạnh nhất của Chu Nguyên rồi, nếu như lại không có hiệu quả thì chỉ sợ sau đó hắn sẽ vấp phải sự phản công cực kỳ khủng bố của Dương Huyền.

Mà cuộc chiến đặc sắc này cũng sẽ xuất hiện kết quả.

Hai người Bạch Ly cùng Tả Khâu Thanh Ngư cũng không nhịn được nắm chặt nắm tay.

Mà bốn người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc, Vương Ly cùng Tào Kim Trụ đứng ở cách đó không xa cũng đều tập trung nhìn về phương hướng này. Bởi vì chiến lưc cấp cao của hai bên là ngang hàng nhau, thế nên bọn họ cũng biết yếu tố quyết định thắng bại sẽ phụ thuộc vào trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Dương Huyền ở bên kia.

Ngay cả Ô trưởng lão cũng ngồi thẳng ngươi lên, ánh mắt nhìn chằm chặp vào trong mặt kính nguyên khí. Ông cũng có thể cảm nhận được tên trưởng lão của Thánh Cung ngồi cách đó không xa kia cũng hơi hơi nín thở, tập trung chú ý vào tình huống cuộc chiến.

Mà những thế lực ở khắp nơi xung quanh cũng đồng dạng như thế.

Thế là tại vô số ánh mắt nhìn không chớp mắt từ khắp nơi, luồng Thanh Hỏa liên tục thiêu đốt khiến cho mặt đất cùng nham thạch xung quanh bị hòa tan, hóa thành từng dòng dung nham chảy ra khắp xung quanh.

Mà dáng người Dương Huyền vẫn đứng sừng sững trong cơn thiêu đốt của luồng Thanh Hỏa, bên ngoài bộ Cốt Giáp của hắn liên tục tỏa ra khói trắng lạnh lẽo chống cự lại sự thiêu đốt của luồng Thanh Hỏa.

Xèo xèo!

Luồng Thanh Hỏa vừa chạm tới Cốt Giáp liền lập tức phát ra từng tiếng xèo xèo, sương trắng không ngừng bốc hơi lên.

Cục diện lâm vào tình thế giằng co.

Thời gian đang nhanh chóng trôi qua.

Bề mặt Cốt Giáp đã bị hòa tan một chút, nguyên khí màu xám trắng dâng ra để bảo vệ xung quanh cũng dần dần yếu bớt.

Chu Nguyên nhìn thấy vậy thì trong mắt lướt qua vẻ vui mừng.

Dương Huyền cũng phát hiện được nét vui mừng trong mắt Chu Nguyên, khóe miệng không nhịn được cười lên một nụ cười khinh miệt.

Ngay sau đó, vẻ mặt Chu Nguyên đột nhiên ngưng tụ lại.

Bởi vì hắn phát hiện, khi Cốt Giáp dần bị hòa tan thì một lớp chất lỏng đỏ như màu máu đang dần thẩm thấu ra, chảy xuôi xung quanh Cốt Giáp, chỉ trong chốc lát liền nhuộm Cốt Giáp trở nên đỏ tươi như máu.

Lớp chất lỏng bao trùm Cốt Giáp khiến cho ngọn lửa màu xanh có phần khựng lại.

Dưới sự tiêu hao kéo dài này, ngọn lửa màu xanh dần dần yếu bớt.

Dương Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Nguyên, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng lại càng sâu hơn:

-Xem ra người có thể cười đến cuối cùng chính là ta!

Lúc này, nhiều người đứng xem cũng phát hiện ra là luồng Thanh Hỏa đã bắt đầu suy yếu, thế là không nhịn được thở dài đầy tiếc nuối, kết quả vẫn là luồng Thanh Hỏa kia của Chu Nguyên không thể địch lại được Dương Huyền rồi.

Bạch!

Ngay khi đông đảo ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ tiếc nuối, Chu Nguyên đột nhiên nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của hắn đột nhiên trở nên hư hóa, bắn mạnh mà ra.

Mục tiêu trực chỉ Dương Huyền còn đang bị bao phủ trong luồng Thanh Hỏa.

-Vội vã chạy đến chịu chết đến thế cơ à? -Dương Huyền cười mỉa.

Thân hình đang ở trạng thái hư hóa của Chu Nguyên lao vào trong Thanh Hỏa, mà Thanh Hỏa tựa như có linh tính mở ra một con đường cho hắn đi qua. Cùng lúc đó, Thanh Hỏa cũng đột nhiên phun trào, bộc phát ra lực lượng cuối cùng.

Nhiệt độ phát ra quá đáng sợ khiến cho vô số ánh mắt đều tập trung lại.

Chỉ là rất nhiều người thấy vậy thì chỉ lắc đầu, ngay khi Chu Nguyên lao về phía Dương Huyền với tư thế dốc hết sức cho một chiêu cuối cùng thì đã chứng tỏ là hắn đã dùng hết biện pháp. Thế nhưng kẻ địch của hắn, Dương Huyền, lại vẫn đang ở trong trạng thái mạnh mẽ.

Độ chênh thực lực giữa hai người vẫn là quá xa.

Thấy cảnh này, Bạch Ly không nhịn được cắn chặt hàm răng, con ngươi cũng dần trở nên ảm đạm.

Trong luồng Thanh Hỏa, thân hình Chu Nguyên xuất hiện ở trước người Dương Huyền. Khi ánh mắt của hai người va chạm vào nhau thì sát khí ở xung quanh lập tức chịu ảnh hưởng càng thêm phun trào.

-Thật ngu xuẩn, lần này thì ngươi chết chắc!

Dương Huyền nhe răng cười. Đột nhiên nắm chặt năm ngón tay, Huyết Giáp bao trùm bàn tay, đấm ra một quyền, kéo theo từng đợt nguyên khí màu xám trắng cuồn cuộn, đập về phía Chu Nguyên với tư thế cực kì bá đạo.

Một quyền này cơ hồ đã hội tụ tất cả lực lượng đẳng cấp bát trọng thiên của Dương Huyền.

Đối mặt với một quyền mạnh mẽ như vậy của Dương Huyền, Chu Nguyên lại chẳng hề né tránh, sát khí trong mắt lại càng tăng thêm, năm ngón tay đồng thời nắm chặt, cùng lúc đấm ra một quyền.

Dương Huyền thấy vậy thì cười mỉa mai thành tiếng. Lúc này, toàn bộ thân thể của hắn đều được bao bọc bởi Cốt Giáp, chính là lúc lực phòng ngự mạnh nhất, thế mà Chu Nguyên lại còn dám liều mạng với hắn, đúng là đã bị bối rối đến mức mất hết cả lý trí.

Thế nên đối mặt với một đấm của Chu Nguyên thì Dương Huyền cũng không lùi bước chút nào, đòn đấm phát ra lại càng thêm mạnh mẽ.

Chu Nguyên nhìn gương mặt Dương Huyền đã dần dần trở nên dữ tợn, khẽ nói:

-Ngân Ảnh!

Ngay trong nháy mắt khi hai bên sắp va chạm, bất chợt có một luồng ánh sáng màu xám bạc phát ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên, hóa thành một dòng chất lỏng, nhanh chóng lan tràn khắp thân thể của hắn. Chỉ trong một cái chớp mắt, một bộ giáp bạc đã bao trùm toàn bộ thân thể của Chu Nguyên.

Oanh!

Trong nháy mắt đó, một luồng khí thế cực kỳ kinh người bạo phát ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên.

Mà con ngươi của Dương Huyền cũng đột nhiên co lại.

Nhưng lúc này mới nghĩ tới phản ứng lại thì đã quá muộn. Ngay sau đó, hai nắm đấm chứa đựng sức mạnh toàn lực của hai người va chạm vào nhau.

Ầm ầm!

Một âm thanh kinh khủng vang vọng khắp nơi.

Ngay sau đó, mặt đất dưới chân hai người đang đứng lập tức nứt toác ra, từng cái khe nứt lan tràn như mạng nhện ra xung quanh, sóng xung kích phát ra khiến cho gò đá chung quanh đều bị san thành đất bằng...

Vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào chiến trường lại càng tập trung hơn. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy được hai thân ảnh đang duy trì tư thế một quyền đối một quyền ở nơi kia...

Thân hình hai người không nhúc nhích tí nào, mà Ngân giáp, Huyết giáp bao phủ thân thể hai người trước đó cũng dần tiêu tán.

Hình tượng thảm liệt như vậy khiến cho khắp đất trời đều trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi ngươi nhìn chằm chằm vào hai bóng người kia, cũng không biết là đến cuối cùng thì ai mới là người chiến thắng.

Một làn gió thổi qua...

Tròng mắt Chu Nguyên có chút giật giật, toàn bộ cánh tay của hắn đang không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng vẻ mặt hắn lại chẳng có chút gợn sóng. Hắn ngẩng đầu, nhìn gương mặt Dương Huyền đang gần trong gang tấc.

-Xem ra...vừa rồi ngươi cười hơi sớm rồi đấy! -Thanh âm của Chu Nguyên có chút khàn khàn.

Mà ánh mắt của Dương Huyền thì đọng lại trên cánh tay của mình, trong đồng tử không giấu nổi vẻ khó tin. Bởi vì chỉ một giây sau, cánh tay của hắn đột nhiên nứt toác rồi nổ tung.

Da thịt cùng xương cốt đều hóa thành mảnh vụn, toàn bộ cánh tay Dương Huyền đều sụp đổ đến tận gốc.

Bọt máu văng khắp nơi.

Thế là trong chớp mắt này, vô số những tiếng kêu đầy kinh hãi vang lên từ khắp mọi nơi.

Thân thể Dương Huyền cũng chậm rãi ngã ngửa lên trời, trên gương mặt của hắn còn lưu lại vẻ không thể tin nổi...

Hắn chịu đựng nhiều năm, phong ấn thực lực tự thân, chỉ đợi đến thời cơ liền sẽ bộc phát, giương danh Thánh Cung.

Đến lúc đó hắn sẽ tựa nhue Cá Chép Hóa Rồng.

Thế mà... tại sao lại có thể thua ở dưới tay của một tên đệ tử mới chỉ vừa đạt tới cảnh giới Thái Sơ tứ trọng thiên đây?!

Tại thời khắc cuối cùng kia, bộ chiến giáp màu bạc kia là thứ gì?! Vì sao có thể khiến cho thực lực của Chu Nguyên tăng lên một cách khủng bố như thế?

Thật sự là quá không cam tâm!

Trong con mắt của hắn tràn đầy oán hận, mà dần dần, bóng tối cũng bao phủ xuống che phủ lấy đôi mắt của hắn.

Bình Luận (0)
Comment