Khi Dương Huyền ngã ngửa người ra, thì trong nháy mắt đó, thời gian cũng tựa như là trôi chậm lại. Mà đến khi tiếng thân thể Dương Huyền chạm mặt đất vang lên thì tất cả mọi người mới tỉnh hồn lại.
Ở xa xa, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Bạch Ly, Tần Hải đều há to miệng.
Những đệ tử của Thánh Cung kia cũng giống như là biến thành những pho tượng.
Mà những người đang vây xem kia đồng dạng là đang dùng sức dụi mắt.
Rốt cục có người không nhịn được nữa hét lên kinh hãi.
- Dương Huyền... Vậy mà thua!
Uỳnh!
Tiếng hét tựa như là ngòi nổ, triệt để đốt lên tất cả cảm xúc trong lòng mọi người. Sau nháy mắt, từng tiếng hét hoảng sợ liên tiếp vang lên.
- Làm sao có thể? Dương Huyền làm sao có thể bị Chu Nguyên đánh bại được?
- Đúng vậy! Vừa rồi rõ ràng là Dương Huyền còn chiếm thượng phong tuyệt đối!
- Đến tột cùng là Chu Nguyên này đã thi triển thủ đoạn gì?
- ...
Tất cả mọi người cảm thấy hoang mang, hoảng hốt, bởi vì trước đó, khi bộ giáp xương của Dương Huyền biến thành màu hồng rõ ràng là ngay cả Thanh Hỏa bá đạo của Chu Nguyên đều không làm gì được. Nhưng ai có thể biết được, khi Chu Nguyên đập nồi dìm thuyền phát động một kích cuối cùng thì cục diện lại đột nhiên biến thành bộ dáng như vậy...
Hơn nữa, ai cũng nhìn ra được, cả đầu cánh tay của Dương Huyền đều bị đánh nát thành bọt máu, hiển nhiên là đã gặp phải lực trùng kích cực kì khủng bố. Nhưng mà đến tột cùng là sức mạnh thế nào mà khi đang ở trong loại trạng thái này, Dương Huyền đều không ngăn cản nổi?
Lúc này, khi nhìn về phía Chu Nguyên, ánh mắt của tất cả mọi người đều không giấu được vẻ kinh ngạc, đồng thời còn mang theo ý sợ hãi.
Ở chỗ xa xa trên bầu trời, bốn người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc, Vương Ly, Tào Kim Trụ cũng vừa vặn phục hồi tinh thần từ trong sự rung động do Chu Nguyên mang lại. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cả bốn đều hơi mờ mịt.
Vương Ly cùng Tào Kim Trụ liếc nhìn nhau và đều nhìn ra sự bất ngờ từ trong mắt đối phương, hiển nhiên là kết quả cuối cùng cũng vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.
Mà đột nhiên, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên khó coi, Dương Huyền thua ở trong tay Chu Nguyên chẳng phải là nói hiện tại bọn họ cũng sẽ triệt để không khống chế được tình huống ở Viêm Tủy Mạch này hay sao?
Nhìn Chu Nguyên đứng ở xa xa, trong mắt hai người bọn họ có ánh sáng lạnh lẽo lập loè.
- Tiểu tử thật độc ác, lại dám sử dụng ám chiêu với đẹ tử Thánh Cung ta, không thể tha cho ngươi được!
Vương Ly lạnh lùng lên tiếng
Vừa dứt lời, chỉ sau một cái chớp mắt, hắn đột nhiên lao ra, nguyên khí hùng hồn bạo phát, tản ra uy áp kinh người.
Trước mắt, Dương Huyền đã bại, hắn bắt buộc phải giải quyết Chu Nguyên thì mới có thể cứu vãn được cục diện này.
Bá!
Nhưng mà khi Vương Ly vừa mới lao ra thì một đạo bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện ở ở phía trước hắn, bàn tay ngọc đánh ra, nguyên khí cuồn cuộn, khí lạnh vọt tới khiến cho không khí đều bị đóng băng.
Phát giác được sự lăng lệ, ác liệt của một chưởng kia, Vương Ly cũng không dám lãnh đạm, hắn vội vàng dừng lại, toàn lực vung chưởng nghênh tiếp.
Uỳnh!
hai chưởng chạm nhau, Vương Ly run lên rồi nhanh chóng thối lui hơn mười bước. Khi ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lý Khanh Thiền ở phía trước, nàng đang ngăn trở đường đi của hắn.
- Như thế nào? Lúc trước ngươi không phải đã nói Thánh Tử nên chiến đấu với Thánh Tử hay sao?
Lý Khanh Thiền cười lạnh nói.
Nghe Lý Khanh Thiền dùng chính câu nói của mình để làm lý do ngăn cản, sắc mặt của Vương Ly trở nên tái nhợt, hắn lạnh lùng nói:
- Cút ngay!
- Vậy thì phải xem ngươi có năng lực khiến cho ta làm như vậy hay không rồi.
Từ trên người của Lý Khanh Thiền, băng hàn nguyên khí chậm rãi dâng lên. Đôi mắt dễ thương chằm chằm vào Vương Ly, Lý Khanh Thiền mỉa mai.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt kia của Vương Ly, coi như là dùng tâm cảnh của Lý Khanh Thiền đều không nhịn được mà cảm thấy thoải mái. Lúc trước, sự khó chịu khi bị đối phương ngăn chặn, lúc này vừa vặn được nàng tra lại toàn bộ.
Tâm tình khoan khoái dễ chịu, bàn tay ngọc của Lý Khanh Thiền nhẹ nhàng đặt lên chỗ tai, truyền thanh âm vào Truyền âm thạch :
- Chu Nguyên, lần này ngươi làm không tệ. Ngươi không sao chứ?
Vào lúc này, thanh âm của nàng cũng trở nên nhu hòa trước nay chưa có.
Lần này, bởi vì Yêu Yêu mà nàng gạt bỏ lời phản đối của tất cả mọi người, cho Chu Nguyên tham gia nhiệm vụ, nhưng trên đoạn đường này, hiển nhiên là nàng cũng đã phải chịu đựng áp lực không nhỏ, đặc biệt là từ Ô trưởng lão.
Nói thật là thì Ô trưởng lão cũng cảm thấy rất khó xử, bởi vì Lý Khanh Thiền có thân phận Thánh Tử cho nên ông không tiện trách cứ, nhưng mà suy nghĩ vì đại cục, cuối cùng ông vẫn quyết định đày Chu Nguyên đến chỗ ngoài vòng hạch tâm.
Mà quyết định này hiển nhiên cũng là một loại phương thức biểu lộ sự bất mãn của ông đối với Lý Khanh Thiền.
Đối mặt với những chuyện này, Lý Khanh Thiền cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể nhận lấy, nhưng hiển nhiên trong nội tâm của nàng cũng khó tránh khỏi có chút ủy khuất, cho nên lúc trước, nàng cũng không khỏi lạnh lùng hơn với Chu Nguyên.
Nhưng ngay khi Dương Huyền kia thất bại, ngã xuống đất, những cảm xúc này triệt để tan thành mây khói.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, ở trong thời khắc cuối cùng, với một cục diện nhất định sẽ thất bại này, vậy mà người ngay từ đầu đã bị bọn họ bỏ qua là Chu Nguyên lại đứng dậy, hơn nữa ngăn cơn sóng dữ, đánh bại Dương Huyền.
Nàng nhìn qua bóng người trẻ tuổi ở phía xa xa, trong lòng cũng không nhịn được có chút phức tạp. Tới lúc này, nàng mới minh bạch vì sao Yêu Yêu lại tin tưởng Chu Nguyên như thế.
Người này tựa như là luôn biết cách tạo ra kỳ tích ở trong thời khắc mấu chốt nhất.
Rõ ràng nhìn qua cũng không hề quá mạnh mẽ, rõ ràng chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên nhưng mà hết lần này tới lần khác người này lại có lắm thủ đoạn làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhìn qua Chu Nguyên đang thản nhiên đứng phía xa xa, trong lúc nhất thời, Lý Khanh Thiền cũng đều có cảm giác hiếu kỳ, người này đến tột cùng là có bao nhiêu bí mật?
...
Bên ngoài miệng núi lửa.
Lúc này, tiếng kinh hô cũng đang vang vọng ở khắp nơi. Hiển nhiên là tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc khi biết kết quả của trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Dương Huyền.
- Tiểu tử thối!
Ô trưởng lão vỗ mạnh lên trên đùi mình, không kìm được mà cười như điên. Dù sao trước đó, ông còn tưởng rằng lần này Thương Huyền Tông bọn họ sẽ bị Thánh Cung giẫm mặt, nhưng sao có thể nghĩ đến, chỉ trong nháy mắt, cục diện đã nghịch chuyển.
Ô trưởng lão ngẩng đầu, nhìn về phía vị trưởng lão kia của Thánh Cung đang đứng cách đó không xa, lúc này sắc mặt của người sau đã trở nên tái nhợt, cuối cùng không nhịn được mà nhìn về phía ông rồi lạnh lùng nói:
- Không có khả năng! Thương Huyền Tông các ngươi ăn gian!
Nhưng mà nghe hắn nói vậy, Ô trưởng lão lại chỉ cười mỉa mai, căn bản chẳng muốn đáp lại.
Tu vi của Chu Nguyên cùng Dương Huyền có chênh lệch cực lớn, nhưng hết lần này tới lần khác người thắng cuối cùng lại là Chu Nguyên, này làm sao nói, chỉ có thể nói là đệ tử của Thánh Cung bọn họ vô năng.
Ánh mắt của ông chuyển hướng về phía màn hình bằng nguyên khí kia, nhìn qua bóng người trẻ tuổi ở trong đó, khuôn mặt xưa nay nghiêm khắc đều trở nên hòa ái, ông vuốt vuốt chòm râu, cười híp mắt nói:
- Không ngờ lần này dĩ nhiên là lão phu nhìn sai rồi, tiểu tử này... ẩn dấu thật rất sâu đó.
- Lần này, lão phu nhất định khen thưởng thêm cho ngươi!
Lúc trước, ông cũng chỉ nghĩ Chu Nguyên đến là để cọ xát , lấy kinh nghiệm, tiện thể kiếm chút Thiên công, cho nên căn bản không có coi trọng, nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng người ngăn cơn sóng dữ lại là tên đệ tử bị ông xem nhẹ này.
Mặc dù nhìn lầm có chút mất mặt, nhưng mà đổi lại là bị Thánh Cung giẫm mặt làm tổn hại danh dự của Thương Huyền Tông thì Ô trưởng lão hiển nhiên tình nguyện bị mất mặt.
...
Thanh âm của Lý Khanh Thiền vang lên trong Truyền âm thạch cũng làm Chu Nguyên hơi bất ngờ nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã phục hồi tinh thần lại. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình. Lúc trước đó , cánh tay của hắn cũng bị lực phản chấn đánh cho rách tả tơi, nhưng mà lúc này trong máu thịt có ánh sáng màu xanh ngọc hiện ra rồi máu thịt nhanh chóng tái sinh, chỉ ngắn ngủn hơn mười tức, Chu Nguyên đã khôi phục lại.
Mặc dù Thái Ất văn còn chưa triệt để hoàn thành nhưng nó đã bắt đầu triển lộ sự huyền diệu của mình rồi, hiện tại năng lực khôi phục của thân thể Chu Nguyên đã vượt xa người bình thường rồi.
Sau đó, Chu Nguyên liếc qua Dương Huyền đang nằm dưới đất không biết sống chết. Thằng này cũng đích thật là khó giải quyết, cuối cùng vậy mà khiến cho hắn phải sử dụng đến cả Ngân Ảnh.
Nhưng mà cũng may không có bị những người khác phát hiện, dù sao Ngân Ảnh cũng được xem như là át chủ bài quan trọng để bảo vệ tánh mạng của hắn, ở trong Thương Huyền Tông hắn cơ bản sẽ không vận dụng, càng ít người biết rõ càng tốt.
Hắn hít sâu một hơi, bình phục nguyên khí đang cuộn trào trong cơ thể, sau đó thông qua Truyền âm thạch, trả lời Lý Khanh Thiền:
- Khá tốt, ta không có việc gì.
- n, vậy là tốt rồi, Dương Huyền đã bại, các ngươi có thể mau chóng đoạt lại địa bàn.
- Bạch Ly, Tần Hải, các ngươi hãy nghe theo sự chỉ huy của Chu Nguyên, về phần hai vị Thánh Tử của đối phương, chúng ta sẽ ngăn lại.
Thanh âm của Lý Khanh Thiền lại tiếp tục vang lên trong Truyền âm thạch, không ngờ nàng lại giao quyền chỉ huy cho Chu Nguyên.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Ly cùng Tần Hải đều có chút phức tạp. Nếu như là lúc trước, bọn họ tất nhiên sẽ cảm thấy bất mãn đối với quyết định này của Lý Khanh Thiền, cho rằng Chu Nguyên căn bản không có tư cách chỉ huy bọn họ, nhưng sau khi tận mắt thấy Chu Nguyên cùng Dương Huyền chiến đấu, những tâm tư này cũng là triệt để biến mất.
Hai người bọn họ đã liên thủ mà vẫn đấu không lại Dương Huyền, nhưng Chu Nguyên lại có thể đánh bại Dương Huyền... Từ đó có thể thấy sức chiến đấu mà Chu Nguyên che dấu đáng sợ đến thế nào.
Ở trong Thương Huyền Tông, loại thực lực này thậm chí cũng có thể đi cạnh tranh vị trí đệ tử thủ tịch của các phong rồi.
Nhưng mà rõ ràng... trước khi đến Hắc Hỏa Thành, Chu Nguyên cũng không có mạnh như vậy... Ở trên thi đấu tuyển chọn đệ tử đai tím, khi đối mặt với Từ Viêm, rõ ràng là Chu Nguyên cũng chỉ có thể bất phân thắng bại, hơn nữa còn là lợi dụng quy tắc mới có được kết quả đó.
Chu Nguyên khẽ gật đầu, bàn tay nắm chặt, Thiên Nguyên Bút xuất hiện ở trong tay hắn, chợt thân hình của hắn xuất hiện ở phía trước Bạch Ly, Tần Hải cùng với các đệ tử khác của Thương Huyền Tông.
Nhìn qua Chu Nguyên, ánh mắt của mấy người Bạch Ly cũng có chút ít phức tạp, không có sự tùy ý trước kia, ngược lại là nhiều đi một phần kiêng kị cùng khâm phục.
- Mấy người cũng còn có thể đánh nhau chứ?
Chu Nguyên cười cười
Mà sau khi nhìn thấy mấy người Bạch Ly gật gật đầu, hắn lập tức nâng Thiên Nguyên Bút lên, chỉ về phía những đệ tử của Thánh Cung đang có chút kinh hoàng kia.
- Nếu như còn có thể đánh nhau thì … lập tức đi với ta, chúng ta đi cướp địa bàn về thôi.
Nhìn qua tư thế oai hùng của Chu Nguyên, đôi mắt đẹp của Bạch Ly chớp chớp, đây là lần đầu tiên mà nàng cảm thấy, gia hỏa mà nàng vẫn luôn coi thường lại đẹp trai như vậy...