Hiển nhiên là ngay khi Dương Huyền bị Chu Nguyên đánh bại, cục diện của trận tranh giành Viêm Tủy Mạch này đã nghịch chuyển.
Lần này, đệ tử Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông phái ra đều có thực lực không kém nhiều, chỉ có Dương Huyền là một cái dị số, phá vỡ cân đối. Chỉ có điều ai cũng không ngờ, mặc dù Dương Huyền là một cái dị số, nhưng hắn vẫn không phải là duy nhất...
Bởi vì Chu Nguyên từ đầu đến cuối đều bị người xem nhẹ kia lại là một cái dị số càng lớn.
Vì vậy khi Dương Huyền bị Chu Nguyên đánh bại, sĩ khí của nhóm đệ tử của Thánh Cung ngã xuống đáy cốc. Khi Chu Nguyên dẫn Bạch Ly, Tần Hải cùng đệ tử của Thương Huyền Tông đánh tới những thứ đệ tử khác của Thánh Cung thì nhóm người sau dễ dàng sụp đổ, liên tiếp bại lui.
Mà lúc này, những địa bàn bị Thánh Cung cướp lấy cũng là đều thất thủ, bị mấy người Chu Nguyên nhanh chóng đoạt lại.
Cuối cùng, trọn vẹn tám trăm dặm Viêm Tủy Mạch trong khu vực hạch tâm đã trở thành chiến lợi phẩm của Thương Huyền Tông. Mà lúc này đệ tử của Thánh Cung chỉ còn chiếm được ba khu vực trăm dặm có phẩm chất thấp nhất trong khu vực hạch tâm.
Có thể nói là thảm bại.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt hai vị Thánh Tử của Thánh Cung là Vương Ly cùng Tào Kim Trụ, trực tiếp khiến cho hai người tức giận đến mức con mắt phóng hỏa, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng chiến đấu cùng hai người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc.
Thanh thế của chiến đấu giữa các Thánh Tử hoàn toàn vượt xa trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Dương Huyền, từng đạo nguyên khí giống như là những con rồng giận dữ đánh vỡ hư không, khiến cho trời đất đều khẽ chấn động.
Nhưng mà trận chiến này nhất định không có kết quả, bởi vì song phương đều không muốn liều chết với nhau, thực lực cũng không kém nhiều, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn tranh đấu liền biến thành giằng co.
Nhưng ai nấy đều thấy được đến, hiện tại, trong trận tranh giành Viêm Tủy Mạch này, Thánh Cung đã tính sai hoàn toàn.
Ở phía xa trên bầu trời, nhìn qua chỗ bị hào quang bao phủ, Thánh Tử Phùng Oánh của Bách Hoa Tiên Cung cùng vị Thánh Tử của Bắc Minh Trấn Long Điện kia liếc nhau và cùng có thể nhìn ra sự kinh ngạc ở trong mắt của đối phương.
Cục diện biến thành thế này, đồng dạng là cũng ngoài dự liệu của bọn họ.
- Chu Nguyên này ngược lại thật đúng là rất thú vị...
Phùng Oánh thì thào tự nói. Kỳ thật, lần đầu tiên khi thấy Chu Nguyên, nàng cũng vẫn cho rằng hắn chỉ là đệ tử mới đến tham gia để cọ xát, lấy kinh nghiệm mà thôi. Nàng có thể có ấn tượng mơ hồ đối với hắn còn là vì hắn cùng với Tả Khâu Thanh Ngư là bằng hữu mà thôi.
Nhưng nàng sao có thể nghĩ đến, cuối cùng, người không có bất kỳ tồn tại cảm giác trong đội ngũ của Thương Huyền Tông là Chu Nguyên lại có thể dựa vào sức một người nghịch chuyển cục diện tất bại.
Thực lực cùng dũng khí như thế thật sự là làm cho người sợ hãi thán phục.
- Xem ra lần này, Thương Mang đại lục kia còn thật sự là đã tạo ra một vài nhân vật không tầm thường.
Phùng Oánh cảm thán một tiếng, không đề cập tới Chu Nguyên, coi như là Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La cũng thế. Sau khi tiến vào Bách Hoa Tiên Cung, hai người bọn họ đều có biểu hiện bất phàm, đợi một thời gian, tất nhiên là cũng sẽ trở thành người nổi bật ở bên trong Bách Hoa Tiên Cung các nàng.
- Đúng vậy. Bắc Minh Trấn Long Điện chúng ta có một đệ tử, tên là Ninh Chiến, cũng đến từ Thương Mang đại lục, người này cũng có thiên phú phi phàm. Thậm chí vì muốn hắn trở thành đệ tử, mấy vị trưởng lão trong điện còn đánh đập tàn nhẫn một phen.
Vị Thánh Tử của Bắc Minh Trấn Long Điện kia cũng nói.
Nghe hắn nói vậy, Phùng Oánh cũng có chút kinh ngạc. Trong những năm qua, những đại lục xa xôi, lạc hậu cùng loại với Thương Mang đại lục này căn bản là không có một nhân tài nào xuất hiện, không ngờ lần này lại xuất hiện liên tục không khác gì nấm mọc sau mưa.
- Xem ra hiện tại, Thương Mang đại lục này ngược lại là hơi được trời chiếu cố đấy.
Nàng cảm thán một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt, đến một bước này, cục diện cơ bản đã được xác định, Thương Huyền Tông chiếm cứ tám trăm dặm quặng giàu cao cấp nhất, có thể nói là người thắng lớn nhất trong lần tranh giành Viêm Tủy Mạch này.
Thánh Cung vốn là hùng hổ mà đến ngược lại là bị ngã một cú đau, bị Thương Huyền Tông đè ép đến mức chỉ thu hoạch được vẹn vẹn có ba trăm dặm, xem như là thể diện mất hết.
Mà chuyện khiến cho Phùng Oánh ngoài ý muốn nhất chính là trong lần tranh giành Viêm Tủy Mạch này, người được chú ý nhất vậy mà thực sự không phải là những Thánh Tử như bọn họ, ngược lại là một đệ tử đai tím bình thường không có danh tiếng gì của Thương Huyền Tông.
- Xem ra chúng ta cũng nên kết thúc công việc rồi...
Nàng vỗ vỗ hai tay, lười biếng nói.
...
Cũng đúng như theo như lời của Phùng Oánh vừa nói, khi Chu Nguyên dẫn Bạch Ly, Tần Hải cùng đệ tử của Thương Huyền Tông chiếm cứ trọn vẹn tám khu vực trăm dặm thì trận tranh giành Viêm Tủy Mạch này cũng có kết quả.
Bởi vì hai vị Thánh Tử của Thánh Cung bị Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc gắt gao cuốn lấy, căn bản không phân tâm được, vì vậy khi đối mặt với mấy người Chu Nguyên, đệ tử khác của Thánh Cung căn bản là cũng không có chống lại được bao lâu, liên tiếp bại lui và chỉ có thể trả lại những địa bàn trước đó đã đoạt được.
Cuối cùng, khi tám lá cờ của Thương Huyền Tông được cắm ở trong tám khu vực trăm dặm, hào quang phóng lên trời, cảnh tượng tráng lệ kia ngược lại là khiến cho những thế lực khắp Hắc Viêm Châu kia đang quan sát trong Viêm Tủy Mạch đều mang vẻ kính sợ.
Lúc này thì không người nào dám có ý đồ với tám khu vực trăm dặm này nữa rồi.
Vì vậy, khi thời hạn tranh đoạt gần kết thúc, bốn Thánh Tử đang chiến đấu trên bầu trời cũng chậm rãi thối lui.
Lúc này, sắc mặt của Vương Ly cùng Tào Kim Trụ cực kỳ khó coi, trước đó bọn họ còn cảm thấy bên mình đã chắc thắng rồi, nhưng ai có thể ngờ tới, trong nháy mắt, cục diện đã nghịch chuyển thành như vậy.
Ánh mắt hai người đều nhìn về phía xa xa, chỗ Chu Nguyên đang đứng, ý lạnh trong ánh mắt kia cơ hồ là đã hóa thành thực chất muốn đóng băng Chu Nguyên.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt này của hai người bọn họ, Chu Nguyên lại không thèm để ý cười.
- Tốt, Lý Khanh Thiền, lần này coi như là Thương Huyền Tông các ngươi có vận khí tốt, nhưng mà việc này, Thánh Cung chúng ta sẽ nhớ kỹ!
m trầm nhìn về phía Lý Khanh Thiền rồi Vương Ly lạnh lùng nói.
- Lời của kẻ thất bại không đủ gây sợ.
Lý Khanh Thiền thản nhiên nói.
Vương Ly cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cũng chớ đắc ý, trận tranh giành Viêm Tủy Mạch này chỉ là một hồi tiểu đả tiểu nháo (ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước) mà thôi, đợi đến lần sau lúc Huyền Nguyên Động Thiên mở ra, hi vọng ngươi còn có thể cười được.
Nghe Vương Ly nhắc đến việc này, đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền co vào rồi nàng lạnh lùng nói:
- Lúc chúng ta gặp mặt ở trong Huyền Nguyên Động Thiên chỉ sợ cũng chính là thời điểm Vương Ly ngươi phải táng thân rồi.
Vương Ly cười cười, nói:
- Đáng tiếc, trong những năm gần đây, ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên luôn chỉ có Thánh Tử của Thương Huyền Tông ngươi là người chết thôi!
Lúc này, trong ánh mắt của hai người đều ẩn chứa sát ý nồng đậm, khiến cho không khí cũng trở nên âm hàn.
Nhưng mà cuối cùng, hai người cùng hừ lạnh một tiếng. Sau đó, Vương Ly nhanh chóng lui lại và cùng Tào Kim Trụ kia ly khai.
Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc thì là bay về chỗ mấy người Chu Nguyên, Bạch Ly đang tụ tập.
Nhìn hai vị Thánh Tử bay đến, mấy người Bạch Ly, Tần Hải cũng tranh thủ thời gian đi lên nghênh tiếp.
Đôi mắt dễ thương, trong trẻo nhưng lạnh lùng kia Lý Khanh Thiền trực tiếp nhìn về phía Chu Nguyên, trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng xưa nay đều lạnh lùng giống như băng của nàng đột nhiên xuất hiện một nụ cười tươi, nụ cười kia giống như là Tuyết Liên nở rộ trong nơi cực hàn, cực kỳ xinh đẹp.
- Chu Nguyên, lần này may mắn mà có ngươi.
Trong đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền tràn đầy vẻ tán thưởng, nàng nói:
- Nhiệm vụ lần này, ngươi có thể lấy công đầu.
Ở một bên, sắc mặt của Triệu Chúc hơi có chút mất tự nhiên, dù sao quan hệ giữa Kiếm Lai Phong bọn họ cùng Chu Nguyên có thể nói là không hữu hảo lắm nhưng lúc này Chu Nguyên ra tay nghịch chuyển thế cục, hắn cũng không dám phản đối thẳng thừng chỉ có thể cắn răng nói:
- Lý sư tỷ, quyền lợi phân phối công đầu là thuộc về Ô trưởng lão.
Trong dĩ vãng, công đầu của nhiệm vụ Thiên cấp cơ bản đều là thuộc về một trong hai người là đội trưởng và phó đội trưởng, Lý Khanh Thiền nói như thế kia chẳng phải là bảo hắn cũng không có phần hay sao?
Ở một bên, nghe Triệu Chúc nói vậy, Bạch Ly không nhịn được lên tiếng:
- Trước đó, nếu như không phải là có Chu Nguyên, nhiệm vụ lần này của chúng ta đã thất bại rồi còn muốn tính toán công lao gì nữa?
Sắc mặt của mấy người đệ tử Kiếm Lai Phong khác cũng có vẻ xấu hổ. Bọn họ cũng không cách nào phủ nhận công lao của Chu Nguyên, nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử của Kiếm Lai Phong, cho nên không dám tham dự bình luận.
Lý Khanh Thiền thản nhiên nói:
- Việc này ta thì sẽ báo cáo với Ô trưởng lão, không cần Triệu sư đệ phải hao tâm tổn trí.
Triệu Chúc hậm hực không nói. Thấy những đệ tử khác trầm mặc, hắn đã biết lần này Chu Nguyên đã thu phục được nhân tâm, bằng không thì dựa theo dĩ vãng, đừng nói là công đầu, coi như là phân một thành công lao cho Chu Nguyên chỉ sợ đều sẽ khiến cho mọi người phản đối và chỉ trích.
Triệu Chúc liếc nhìn Chu Nguyên, người sau trông vẫn cực kỳ bình tĩnh, dáng vẻ này thật ra khiến cho hắn có chút khó chịu. Vốn dĩ là dựa theo suy nghĩ của hắn, Chu Nguyên lần này cưỡng ép tham gia nhiệm vụ Thiên cấp chỉ là tự rước lấy nhục nhã.
Kết quả ai có thể nghĩ đến Chu Nguyên ngược lại là đã kiếm được công đầu.
Có thể tưởng tượng, sau khi việc này truyền lại về trong tông, tất nhiên sẽ lại là một phen oanh động.
Không ngờ, lần nhiệm vụ Thiên cấp này ngược lại thành tựu Chu Nguyên.
Keng!
Khi mấy người Chu Nguyên còn đang nói chuyện thì bỗng nhiên từ bên trong Viêm Tủy Mạch này có một tiếng chuông to rõ vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, thần sắc trên mặt mấy người Chu Nguyên đều là không nhịn được trì hoãn xuống.
Bởi vì tiếng chuông này đại biểu cho lần tranh giành Viêm Tủy Mạch này đã chấm dứt.
Mà hiển nhiên...
Thương Huyền Tông bọn họ sẽ trở thành người thắng lớn nhất trong lần tranh giành Viêm Tủy Mạch này.
Và nhiệm vụ Thiên cấp lần này cũng chính thức xem như là hoàn thành một cách viên mãn.