Trận tranh đoạt Viêm Tủy Mạch liên lụy đến toàn bộ thế cục của Hắc Viêm Châu này cuối cùng dùng Thương Huyền Tông trở thành người thắng lớn nhất mà hạ màn.
Kết quả của trận kịch chiến giữa Chu Nguyên cùng Dương Huyền phát sinh ở trong Viêm Tủy Mạch kia cũng nhanh chóng truyền đi, trực tiếp làm cho rất nhiều thế lực bên trong Hắc Viêm Châu đều phải nhớ kỹ một cái tên là Chu Nguyên, đệ tử của Thương Huyền Tông.
Dù sao, từ lúc mới bắt đầu, ai cũng không ngờ, Thánh Cung vốn là đã nắm chắc phần thắng, cuối cùng lại bởi vì một người cơ hồ bị tất cả mọi người xem nhẹ mà trực tiếp bị Thường Huyền Tông lật bàn nghịch chuyển cục diện.
Mà biểu hiện của Chu Nguyên bên trong trận chiến đấu với Dương Huyền làm cho vô số người cảm thấy sợ hãi thán phục.
Đồng thời, chuyện này cũng làm cho bọn họ càng thêm kính sợ đối với con quái vật khổng lồ là Thương Huyền Tông kia. Dù sao có thể dạy dỗ ra được đệ tử mạnh mẽ mà khiêm tốn như thế đủ để nhìn ra nội tình của Thương Huyền Tông, tông môn đã từng là thế lực mạnh nhất trong Thương Huyền Thiên này là thâm sâu cỡ nào.
Tuy nói hiện tại trong Thương Huyền Thiên, Thánh Cung giống như là mặt trời ban trưa, thực lực càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng hiển nhiên, tông môn đã từng là thế lực mạnh nhất như Thương Huyền Tông cũng không thể khinh thường.
Như thế lại để cho một vài thế lực của Hắc Viêm Châu vốn là đang có tâm tư đầu nhập vào Thánh Cung có chút lắc lư. Trong lúc nhất thời đối mặt với sự mời chào của Thánh Cung, bọn họ cũng không dám đơn giản lựa chọn đứng thành hàng.
Lần này, Chu Nguyên chiến thắng Dương Huyền, mặc dù làm cho Thương Huyền Tông chiếm cứ tám trăm dặm mạch khoáng giàu có nhất trong Viêm Tủy Mạch, nhưng cái này chỉ có thể coi là một bộ phận thu hoạch, kỳ thật tác dụng lớn nhất của việc này ngược lại là làm rối loạn kế hoạch cắm tay chân vào trong Hắc Viêm Châu của Thánh Cung.
Sau lần này, muốn xâm nhập Hắc Viêm Châu thì hiển nhiên là Thánh Cung còn phải tốn hao thêm càng nhiều tâm tư cùng tinh lực.
Cho nên, lần thắng lợi này của Chu Nguyên có ảnh hưởng vượt xa so với biểu hiện ở bên ngoài.
...
Sau khi trận tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này chấm dứt, những thế lực khắp nơi chen chúc mà đến kia cũng dần dần rút đi, như thế làm cho Hắc Hỏa Thành ở biên giới sơn mạch Hắc Viêm vốn đang huyên náo, theo thời gian dần trôi qua mà trở nên quạnh quẽ rất nhiều.
Nhóm mấy người Chu Nguyên cũng không có lập tức rời đi, dù sao vừa chiến đấu một trận kịch liệt, bọn họ còn phải nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày.
Hắc Hỏa Thành, bên ngoài tòa lầu các kia.
Nhìn qua Tả Khâu Thanh Ngư yêu mị động lòng người ở trước mắt, Chu Nguyên cũng hơi khó xử. Ở cách đó không xa, Phùng Oánh cũng các nữ đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung thì là cùng đợi, mấy đôi mắt dễ thương thỉnh thoảng nhìn qua.
Hiện tại là thời điểm Tả Khâu Thanh Ngư cùng các nàng trở về Bách Hoa Tiên Cung, Chu Nguyên đặc biệt đến đây tiễn đưa.
- Vốn dĩ muội còn cho là trải qua khoảng thời gian tu luyện ở trong Bách Hoa Tiên Cung thì có lẽ sẽ kéo gần lại khoảng cách được với huynh, không ngờ rằng huynh vẫn biến thái như trước, lúc này đã có thể chiến đấu cùng Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên rồi.
Tả Khâu Thanh Ngư thở dài một hơi rồi nói.
- Muội nói sai rồi, tên Dương Huyền kia còn chưa tính là chính thức Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên đâu.
Chu Nguyên cười cải chính.
Tả Khâu Thanh Ngư mắt trắng không còn chút máu, hừ nhẹ nói:
- Nhưng mà huynh cũng chớ đắc ý, ở trong Bách Hoa Tiên Cung, muội cùng Lục La đều được rất nhiều trưởng lão coi trọng, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội đuổi theo bước chân của huynh.
Chu Nguyên cười gật gật đầu. Kỳ thật thiên phú của Tả Khâu Thanh Ngư cũng cực kỳ trác tuyệt, từ việc vừa tiến vào Bách Hoa Tiên Cung không bao lâu mà đã có thể được phép tham gia nhiệm vụ cấp bậc này là có thể nhìn ra được.
Có thể tưởng tượng, tương lai Tả Khâu Thanh Ngư nhất định có thể trở thành một nhân vật ở trong Bách Hoa Tiên Cung.
Tả Khâu Thanh Ngư lại nói chuyện cùng Chu Nguyên một hồi, sau đó thấp giọng nói:
- Lúc trước, muội đã truyền tin cho gia tộc, cha muội đã từng nói qua, ông sẽ phái người chú ý một chút đến Đại Chu Vương Triều của huynh. Thậm chí, nếu như tình huống cho phép, ông sẽ lợi dụng tài nguyên của gia tộc để giúp đỡ cho cha huynh.
Nàng biết được Chu Nguyên đi vào Thương Huyền Tông tu luyện chính là vì muốn càng mạnh hơn nữa, để có thể ứng đối Đại Võ Vương Triều kia. Dù sao hiện tại, Võ Hoàng kia đã gia nhập Thánh Cung, Thương Huyền Tông có lẽ cũng không thể phá hoại quy củ mà trực tiếp ra tay trợ giúp Chu Nguyên.
Chuyện này chính là một lần đánh cờ giữa hai tông môn, cuối cùng có lẽ vẫn phải là xem năng lực của hai người Chu Nguyên cùng Võ Hoàng.
Mà hiện tại, Đại Chu Vương Triều vẫn như cũ là yếu thế hơn Đại Võ Vương Triều rất nhiều, mặc dù tại Thương Mang đại lục Tả Khưu gia tộc cũng không sợ Đại Võ Vương Triều nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể âm thầm trợ giúp cho Đại Chu và hơi chút kiềm chế Đại Võ Vương Triều mà thôi.
Tả Khâu Thanh Ngư rất rõ ràng, hiện tại Chu Nguyên còn cần một ít thời gian để phát triển.
Nghe Tả Khâu Thanh Ngư nói vậy, trong lòng của Chu Nguyên cũng có chút cảm động, nhưng mà chung quy không có sĩ diện cãi láo, chỉ là chăm chú gật đầu, nói:
- Đa tạ rồi, huynh sẽ nhớ kỹ nhân tình này của muội.
Hiện tại, hắn đích thật là cần thời gian để tu luyện.
Võ Vương kia chính là cường giả Thần Phủ cảnh, đây là tồn tại mà không phải hắn lúc này có khả năng chống lại.
Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là Võ Hoàng kia, người này gia nhập Thánh Cung cũng làm cho Chu Nguyên không dám mượn quá nhiều sức mạnh của Thương Huyền Tông.
Dù sao giữa những tông môn cự đầu này chung quy là vẫn có thêm một ít quy định ngầm, đó là tông môn sẽ không trực tiếp ra tay giải quyết ân oán giữa các đệ tử.
Tông môn sẽ chỉ cung cấp tu luyện tài nguyên cùng cơ hội, cuối cùng lại cho những đệ tử này tự đi kết thúc những ân oán kia dựa vào sức mạnh của bản thân, theo ý nào đó thì đây cũng coi như là một loại tôi luyện đối với đệ tử.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Tả Khâu Thanh Ngư cũng không có nói thêm cái gì, nàng tiêu sái quay người rời đi, bóng người yểu điệu, nhỏ nhắn tràn đầy sức sống thanh xuân.
- Vậy thì tạm biệt huynh nhé! Sau khi trở về, huynh nhớ hỏi thăm Yêu Yêu giúp muội nhé.
Thiếu nữ đạp trên trời chiều mà đi, tụ hợp cùng những nữ đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung kia, cuối cùng là trong ánh mắt lưu luyến của Chu Nguyên, bọn họ lên phi thuyền rồi phóng lên trời.
Nhìn qua phi thuyền của Bách Hoa Tiên Cung đã đi xa, Chu Nguyên đứng thật lâu cũng không động đậy.
Thẳng đến khi bên cạnh có một làn gió thơm vọt tới, sau đó có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
- Không ngờ Chu Nguyên ngươi cũng thật sự là hoa tâm đó, khắp nơi đều có hồng nhan tri kỷ, thế này mà Yêu Yêu cũng có thể khoan dung với ngươi hay sao?
Chu Nguyên quay đầu và lập tức nhìn thấy Lý Khanh Thiền đứng ở bên cạnh mình. Lúc này, hắn có chút xấu hổ, bất đắc dĩ nói:
- Hai chúng ta chỉ là bằng hữu mà thôi.
Lý Khanh Thiền từ chối cho ý kiến, nàng chỉ bĩu môi rồi nói:
- Đi thôi. Ô trưởng lão triệu tập chúng ta, tiếp theo hẳn là phân phối công lao rồi.
Nói xong nàng lập tức quay người rời đi.
Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, tinh thần của Chu Nguyên cũng hơi chấn động. Mấy người bọn họ chờ ở chỗ này hai ngày, không phải là vì chờ giờ khắc này hay sao? Dù sao Ô trưởng lão là trưởng lão chủ trì nhiệm vụ lần này, công lao phân phối cho tất cả mọi người đều do Ô trưởng lão quyết định.
Chỉ có đã nhận được lệnh bài chứng nhận của Ô trưởng lão, bọn họ mới có thể quay về tông môn, giao nhận nhiệm vụ.
Chu Nguyên quay người bước nhanh đuổi kịp Lý Khanh Thiền, cả hai tranh thủ thời gian đi tới phòng của Ô trưởng lão.
Lúc này, tại đây, mấy người Triệu Chúc, Bạch Ly đều đã tề tụ. Mà lúc Chu Nguyên tiến đến, rất nhiều ánh mắt cũng đều nhìn qua. Không thể không nói, sau khi Chu Nguyên ngăn cơn sóng dữ, đánh bại Dương Huyền, người ở nơi này cũng không còn dám coi hắn là người trong suốt như là trước nữa rồi.
Kể cả là Triệu Chúc kia cũng vậy, mặc dù trong mắt của hắn vẫn như trước có xem kỹ, nhưng hiển nhiên sự khinh miệt cùng bỏ qua của trước kia đã thu liễm rất nhiều.
Ô trưởng lão ngồi trên vị trí đầu não, nhìn thấy Chu Nguyên cùng Lý Khanh Thiền đã đến, ông cũng cười cười, sau đó gọi bọn họ ngồi xuống.
- Nhiệm vụ lần này xem như là được hoàn thành một cáchviên mãn, lại nói tiếp cũng may mắn mà có tất cả mọi người tham gia, Thương Huyền Tông mới có được chiến thắng vang dội này.
Ô trưởng lão cũng không có quanh co lòng vòng, mà là đi thẳng vào chủ đề.
- Nhiệm vụ đã hoàn thành. Hiện tại cũng đã đến lúc luận công.
Nghe Ô trưởng lão nhắc đến việc này, ánh mắt của Triệu Chúc cùng mọi người đều sáng lên.
Chu Nguyên tự nhiên cũng không ngoại lệ, bình thường sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thiên cấp là có thể đạt được Thiên công, nhưng Thiên công cũng có chia đẳng cấp, bình thường thì phân tứ đẳng.
Công đầu, Thượng công, Hạ công cùng với Vô công kém cỏi nhất.
Công đầu khó lấy nhất, bởi vì chỉ cần đạt được loại đánh giá này, sau khi quay về tông môn giao tiếp sẽ được nhân đôi khen thưởng, nói cách khác Công đầu tương đương với hai đạo Thiên công.
Mà Thượng công thì là tương đương với một đạo Thiên công.
Còn Hạ công là nửa đạo Thiên công.
Về phần Vô công... ý nghĩa như tên, đó chính là không có công lao, nói cách khác nhiệm vụ lần này coi như là đi một chuyến tay không. Nếu như Chu Nguyên cuối cùng không có đi ra mà là trốn ở ngoài vòng tròn hạch tâm thì chỉ sợ cuối cùng đánh giá giành cho hắn rất có thể sẽ là cái cấp bậc này.
Nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người, Ô trưởng lão cũng mỉm cười, sau đó nói:
- Nhiệm vụ lần này có thể nói là hoàn thành một cách viên mãn, cho nên không có người nào bị đánh giá Vô công.
Ông vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
- Mà người có đánh giá Hạ công thì ...
Mấy người Bạch Ly, Tần Hải đều vô cùng khẩn trương.
- Cũng không có ai...
Ô trưởng lão cười nói.
Bạch Ly, Tần Hải cùng mấy đệ tử khác lập tức không nhịn được mà hoan hô ra tiếng, bởi vì bình thường, bọn họ có lẽ sẽ có đánh giá là Hạ công, nhưng hết lần này tới lần khác nhiệm vụ lần này được hoàn thành một cách cực kỳ viên mãn, cho nên đánh giá của bọn họ cũng cao hơn một đẳng cấp.
Mà một cấp này chính là khác biệt giữa nửa đạo Thiên công cùng một đạo Thiên công, chênh lệch không thể nói là không lớn được.
- Về phần người có đánh giá Thượng công thì là...
- Bạch Ly, Tần Hải...
Sau đó, từ trong miệng của Ô trưởng lão, từng cái tên được chậm rãi vang lên, cứ như thế cho đến khi chỉ còn lại ba người là Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc cùng Chu Nguyên thì Ô trưởng lão dừng một chút. Cuối cùng, ông nhìn về phía hai người Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc và nói:
- Lần này, hai người các ngươi cũng có đánh giá là Thượng công.
Nghe, Ô trưởng lão nói vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lý Khanh Thiền vẫn cực kỳ bình tĩnh, nàng cũng không có vui mừng như mấy người Bạch Ly vậy, bởi vì nàng là đội trưởng, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì Thượng công là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ngược lại là sắc mặt của Triệu Chúc có chút lúng túng, bởi vì bình thường thì hai vị đội trưởng có lẽ đều có đánh giá là Công đầu, nhưng hiển nhiên, lần này Ô trưởng lão cũng không có ý định cho hắn đánh giá đó.
Mặc dù trong nội tâm vẫn có chút không thoải mái nhưng mà hắn cũng cực kỳ lý trí không có lên tiếng phản đối, bởi vì hắn biết rõ, phản đối cũng không có tác dụng gì.
Hắn và Lý Khanh Thiền cũng chỉ là ngăn cản Thánh Tử của đối phương mà thôi, việc này cũng xem như là chuyện nên làm, về phần những chuyện khác thì lại không có quan hệ gì với bọn họ, cho nên Ô trưởng lão cho bọn họ đánh giá Thượng công cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Cuối cùng, ánh mắt của Ô trưởng lão nhìn về phía Chu Nguyên, trên khuôn mặt xưa nay đều nghiêm khắc kia cũng không nhịn được hiện ra một nụ cười tươi hòa ái.
- Chu Nguyên, lần này ngươi có đánh giá là Công đầu.
Sau đó, ông nhìn về phía những người khác và hỏi:
- Các ngươi có gì dị nghị hay không?
Lý Khanh Thiền lắc đầu.
Bạch Ly cùng với mấy người không phải là đệ tử của Kiếm Lai Phong đều lập tức lắc đầu. Lúc này, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Chu Nguyên trong mắt đều tràn đầy cảm kích, bởi vì nếu như không phải là có Chu Nguyên thì nhiệm vụ lần này cũng không được viên mãn, như vậy bọn họ cũng không có khả năng đều đạt được đánh giá là Thượng công.
Lại nói tiếp, bọn họ coi như là nhận ơn Chu Nguyên cho nên tự nhiên không có khả năng đứng lên phản đối.
Mà sắc mặt của Triệu Chúc liên tục thay đổi, hắn muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy ánh mắt lập loè của Tần Hải cùng mấy vị đệ tử của Kiếm Lai Phong là hắn biết, nếu để cho bọn họ mở miệng phản đối thì sẽ khiến cho bọn họ quá khó xử rồi.
Bởi vì lần này, mấy người Tần Hải đồng dạng xem như là nhận nhân tình của Chu Nguyên.
Vì vậy, cuối cùng, Triệu Chúc cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Lần này, biểu hiện của Chu Nguyên quá tốt, làm cho hắn căn bản không tìm ra được khuyết điểm.
Nhìn thấy không có người nào lên tiếng phản đối, Ô trưởng lão cũng thoả mãn gật đầu. Đột nhiên, ông vung tay áo lên, lập tức có mười chùm sáng lao ra, bay về phía mọi người.
Ở bên trong mỗi chùm sáng là một tấm lệnh bài.
Chỉ có điều màu sắc của những lệnh bài này hơi có chút khác biệt, lệnh bài của mấy người Lý Khanh Thiền là màu bạc.
Mà lệnh bài ở trong tay Chu Nguyên lại là màu vàng, thứ này chính là đại biểu cho Công đầu.
Chu Nguyên cầm chặt lệnh bài màu vàng, hắn thở dài một hơi, trong lòng cũng như trút được gánh nặng. Thiên công đã đến tay, hơn nữa còn là một Công đầu, nói như vậy sau khi đưa cho Huyền lão một đạo Thiên công thì bản thân hắn còn có thể lưu lại một đạo.
Hiện tại, cuối cùng là hắn có thể cảm thấy mỹ mãn mà quay về tông môn rồi.