Lúc Chu Nguyên thu hai miếng ngọc bài đại biểu cho Thiên công lại, rất nhiều đệ tử trong đại điện còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc. Mà Chu Nguyên cũng không có để ý đến những người khác, gần kề chỉ là liếc qua sắc mặt cứng ngắc của mấy người Từ Viêm, Vương Lỗi, Lục Huyền m.
Những người hiển nhiên là đặc biệt đến xem hắn bị mất mặt lại không nghĩ rằng cuối cùng, cục diện lại khác xa dự liệu của bọn họ.
- Khanh Thiền sư tỷ, nếu như nhiệm vụ đã chấm dứt, ta đây cũng nên trở về Thánh Nguyên Phong rồi. Lần này, ngược lại là đa tạ sư tỷ trông nom rồi.
Chu Nguyên quay người về phía Lý Khanh Thiền rồi ôm quyền, nói.
Lý Khanh Thiền nhíu mày, nói:
- Chu Nguyên, ngươi cũng đừng khiêm nhường như vậy. Trong lần nhiệm vụ này, công lao của ai là lớn nhất, chúng ta đều biết rõ.
Chu Nguyên cười cười, sau đó phất phất tay chào tạm biệt với mấy người Bạch Ly. Rồi ở dưới cái nhìn soi mói của mọi người, hắn nhanh chóng đi ra đại điện, chân đạp nguyên khí bay lên không trung.
Chuyến này vừa đi là đã hai tháng khiến cho hắn có chút nhớ mong Yêu Yêu cùng Thôn Thôn rồi.
Sau khi Chu Nguyên rời đi, hào khí trong đại điện cũng theo thời gian trôi qua mà dần khôi phục lại, nhưng mà thần sắc trên mặt của rất nhiều đệ tử vẫn còn có chút cổ quái, hiển nhiên là bọn họ vẫn không có cách nào tưởng tượng ra được đến tột cùng là Chu Nguyên đã làm như thế nào mà đạt được Công đầu.
Mấy người Từ Viêm, Vương Lỗi nhanh chóng đi đến bên cạnh Triệu Chúc rồi Từ Viêm không nhịn được nói:
- Triệu Chúc sư huynh, có phải là có sai lầm hay không? Lần này, ngay huynh cũng không lấy được Công đầu, Chu Nguyên kia dựa vào cái gì mà lấy được?
Ở một bên, nghe Từ Viêm hỏi vậy, cặp môi đỏ mọng của Lý Khanh Thiền nhẹ nhàng nhếch lên, nàng liếc nhìn Triệu Chúc một cái rồi cất bước đi ra ngoài.
Mấy người Bạch Ly cũng liếc nhìn mấy người Vương Lỗi với ánh mắt đồng tình rồi nhanh chóng đi theo Lý Khanh Thiền.
Cảm nhận được những ánh mắt này, Vương Lỗi cùng Từ Viêm càng thêm nghi hoặc. Từ Viêm còn muốn đặt câu hỏi, lại nhìn thấy Triệu Chúc hung hăng trợn mắt với bọn họ rồi quát to:
- Tất cả im miệng cho ta! Đừng ở chỗ này làm ta mất mặt xấu hổ nữa!
Hắn vung ống tay áo, mặt không biểu tình đi ra ngoài, không thèm để ý đến mấy người Vương Lỗi.
Mà bị Triệu Chúc mắng như máu chó xối đầu, mấy người Vương Lỗi hậm hực, liếc nhìn nhau và đều cảm thấy vô cùng phiền muộn.
...
Sau khi rời khỏi Nhiệm Vụ Đường, Chu Nguyên trực tiếp trở về Thánh Nguyên Phong, sau đó liền đáp xuống trước cửa bên ngoài động phủ nhà mình.
Nhưng mà vừa vào trong động phủ, Chu Nguyên liền gặp được một bóng người tròn vo đang thoải mái, nhàn nhã nằm ở ngoài sân của động phủ, nhìn kỹ lại, thì ra đó là Thẩm Vạn Kim.
Nghe được tiếng xé gió, Thẩm Vạn Kim cũng lười biếng ngẩng đầu, nhưng sau khi nhìn thấy người đến là Chu Nguyên, hắn lập tức cả kinh, vội vàng bò lên, vui vẻ nói:
- Tiểu Nguyên ca, huynh đã trở lại rồi!
Chu Nguyên nghi ngờ nói:
- Vạn Kim, tại sao đệ lại ở chỗ này? Yêu Yêu đâu?
Thẩm Vạn Kim cười ngây ngô nói:
- Sau khi huynh ly khai Thương Huyền Tông được khoảng vài ngày thì Yêu Yêu đại tỷ đầu cũng liền đi ra ngoài.
- Yêu yêu tỷ đi ra ngoài ư?
Nghe Thẩm Vạn Kim nói vậy, Chu Nguyên lập tức cả kinh, vội vàng nói:
- Tỷ ấy có nói là đi đâu hay không?
- Yêu Yêu đại tỷ đầu cũng tiếp nhận một nhiệm vụ Thiên cấp, lúc gần đi, tỷ ấy có truyền tin bảo đệ quản lý động phủ cho huynh nên đệ thường xuyên đợi ở chỗ này.
Thẩm Vạn Kim trả lời.
Chu Nguyên nhíu mày, trong nội tâm không nhịn được có chút lo lắng, tuy nói thực lực của Yêu Yêu còn mạnh hơn cả hắn nữa, nhưng thân phận của nàng rất thần bí, nếu như nàng xảy ra chuyện, hắn biết làm như thế nào cho phải?
Đến lúc đó hắn nên bàn giao với sư phụ Thương Uyên như thế nào đây?
- Tiểu Nguyên ca, huynh cũng đừng quá lo lắng, thực lực của Yêu Yêu đại tỷ đầu sâu không lường được, coi như là tham gia nhiệm vụ Thiên cấp, chắc hẳn cũng không có nhiều nguy hiểm.
Thẩm Vạn Kim an ủi.
Chu Nguyên cười khổ gật gật đầu, cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình, hy vọng Yêu Yêu sẽ không ra chuyện.
Sau khi nói chuyện cùng Thẩm Vạn Kim một hồi, Chu Nguyên lập tức khoát tay áo, đuổi Thẩm Vạn Kim về, rồi tiến vào trong động phủ để nghỉ ngơi, dù sao vừa đi một quãng đường xa cũng làm cho hắn cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Mà ở trong thời gian nửa ngày khi Chu Nguyên còn đang nghỉ ngơi, hắn lại không hề biết chuyện mình đạt được Công đầu trong nhiệm vụ Thiên cấp đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thương Huyền Tông, khiến cho tất cả mọi người bàn luận.
Vừa mới bắt đầu hiển nhiên là một phần lớn đệ tử đều hoài nghi sự chính xác của chuyện này, một vài người thậm chí hoài nghi có phải là do Lý Khanh Thiền sắp xếp hay không? Dù sao chuyện một nhân vật vừa mới bắt đầu cơ hồ bị đội ngũ xem nhẹ như Chu Nguyên cuối cùng lại đạt được Công đầu thật sự là quá khó tin?
Hoặc là nói... Lý Khanh Thiền tặng lệnh bài luận công của chính mình cho Chu Nguyên?
Nhưng mà vừa nghĩ như thế, rất nhiều người lại càng cảm thấy khó chịu. Lý Khanh Thiền thế nhưng mà đệ nhất mỹ nhân của Thương Huyền Tông bọn họ, là người được vô số đệ tử thèm thuồng, hâm mộ. Nhưng mà bởi vì tính cách lạnh lùng như băng, thực lực cao cường lại chưa bao giờ cho đệ tử khác giới tiếp cận, cho nên Lý Khanh Thiền vẫn được nhiều người tôn sùng là nữ thần. Chỉ là nếu như bây giờ Lý Khanh Thiền lại làm như thế vì Chu Nguyên, cái kia nói rõ cái gì? Chẳng lẽ vị Băng Sơn mỹ nhân này của Thương Huyền Tông bọn họ lại động tâm với Chu Nguyên?
Nếu thật sự là như vậy thì đây quả thực là một chuyện làm cho nhân thần cộng phẫn.
Những lời nói này rất nhanh nhấc lên sóng lớn ở trong Thương Huyền Tông, cuối cùng cũng truyền vào trong tai Lý Khanh Thiền làm cho nàng giận dữ. Nhưng mà còn không đợi nàng hiện thân giải thích thì Nhiệm Vụ Đường đã tỉ mỉ công bố ra tình hình cụ thể của lần nhiệm vụ Thiên cấp này, trong đó cũng có cả chuyện Chu Nguyên đại chiến với Dương Huyền của Thánh Cung ở trong Viêm Tủy Mạch, cuối cùng ngăn cơn sóng dữ, khiến cho cục diện nghịch chuyển.
Mà ngay khi vừa được công bố ra, những tin tình báo này lập tức khiến cho vô số đệ tử vô cùng rung động, bọn họ không ngừng bàn luận, xôn xao với nhau.
Hiển nhiên là bọn họ còn cảm thấy chuyện này cực kỳ khó tin. Dù sao lúc trước, khi vừa nhận nhiệm vụ Thiên cấp, chiến tích cao nhất của Chu Nguyên cũng chẳng qua là lợi dụng quy tắc để đánh hòa với Từ Viêm và chịu một chưởng của Vương Lỗi mà không bị thương thôi nhưng hiển nhiên là thực lực của Từ Viêm và Vương Lỗi còn không bằng được Bạch Ly.
Nhưng ngay cả Bạch Ly cùng Tần Hải liên thủ đều đánh không lại Dương Huyền của Thánh Cung này, cuối cùng nghe nói Dương Huyền này không chỉ có tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đỉnh phong, thậm chí thực lực còn ẩn ẩn đạt đến cấp độ Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên. Coi như là Thương Huyền Tông bọn họ đệ tử đai tím ở bên trong, loại thực lực này cũng tuyệt đối thuộc về cấp bậc cao cấp nhất, có được tư cách tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của các phong.
Mà Chu Nguyên lại có thể đánh bại tồn tại ở cấp bậc này.
Chỉ trong thời gian một hai tháng ngắn ngủn mà người này lại có thể tăng thực lực lên tới một bước này hay sao? Thật sự là quá khó tin.
Nhưng bất luận bọn họ cảm thấy khó tin như thế nào thì tình báo mà Nhiệm Vụ Đường công bố tất nhiên là thật, không ai có thể đứng ra phản bác. Cho nên chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủn, thật vất vả mới an tĩnh được một hai tháng, cũng bởi vì Chu Nguyên trở về, Thương Huyền Tông lại lần nữa trở nên sôi trào.
...
- Chu Nguyên này vậy mà có thể đánh bại địch nhân có tu vi Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên hay sao?
Ở trong Thánh Nguyên Phong, chỗ nhất mạch của Lữ Tùng trưởng lão, lúc nghe được tin tình báo truyền ra từ trong Nhiệm Vụ Đường, Lữ Yên kia cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lữ Tùng trưởng lão bưng ấm trà, trên khuôn mặt già nua cũng có chút ít kinh ngạc. Đột nhiên, ông cất lời cảm thán:
- Tên tiểu tử này thật đúng là làm cho người ta khó đoán.
Dứt lời, ông liếc nhìn Lữ Yên một cái rồi cười nói tiếp:
- Thế nào? Con còn dám xem thường người ta nữa hay không?
Cái miệng nhỏ nhắn của Lữ Yên khẽ vểnh lên, nàng nói:
- Dạ … dạ, con biết rõ hắn có năng lực rồi, được chưa ông nội?
Sau đó, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng mà nghe nói là do Chu Nguyên đã nhận được một thanh Thiên Nguyên Binh cực kỳ mạnh mẽ, mượn nhờ sức mạnh của Thiên Nguyên Binh kia, cuối cùng mới có thể chống lại Dương Huyền kia.
- Có thể nhận được Thiên Nguyên Binh, đó cũng là cơ duyên của hắn, tự nhiên cũng được tính vào thực lực.
Lữ Tùng trưởng lão cười cười, nói:
- Như vậy xem ra, Chu Nguyên này thật đúng là có tư cách để tham dự tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong chúng ta.
- Ha ha. Yên nhi, xem ra lần này con lại có nhiều thêm một đối thủ đấy.
Nghe ông nói vậy, Lữ Yên ngược lại là hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đúng là con cùng phải thừa nhận rằng thiên phú của Chu Nguyên không tồi, chẳng qua là nếu như hắn định dựa vào một thanh Thiên Nguyên Binh mà nghĩ đến việc tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong chúng ta thì chỉ có thể nói là hắn quá ngây thơ rồi.
Lữ Tùng trưởng lão cười cười, sau đó than nhẹ một tiếng, bởi vì so sanh với Chu Nguyên thì hiển nhiên nhất mạch của Lục Hồng mới là chỗ phiền toái lớn nhất trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này.
Nếu để cho nhất mạch của Lục Hồng đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch, như vậy về sau chủ mạch của Thánh Nguyên Phong sẽ là nhất mạch của Lục Hồng, hai mạch còn lại của bọn họ không thể nghi ngờ sẽ mất hết mặt mũi, hơn nữa tài nguyên tu luyện cũng sẽ bị giảm sút.
Chuyện này đối với bọn họ cũng không phải là chuyện tốt gì.
...
Thánh Nguyên Phong, chỗ nhất mạch của Lục Hồng.
- Tiểu tử này thật sự là không an phận, vừa quay về tông môn đã làm cho mọi người chấn động.
Ở bên trong một tòa đình viện bằng đá, sau khi nghe đệ tử bẩm báo, Lục Hồng cũng cười lạnh một tiếng rồi nói.
- Lão sư, nghe nói thực lực của Chu Nguyên này lại tiến bộ, vậy mà đã có thể chiến đấu cùng địch nhân có tu vi Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên rồi.
Bên ngoài đình viện bằng đá, Vệ U Huyền, người bị Chu Nguyên đánh bị trong lần thi đấu tranh đoạt động phủ trước ngưng trọng nói.
- Nếu như Chu Nguyên kia thật sự mạnh như vậy thì chỉ sợ Thẩm Thái Uyên trưởng lão cũng sẽ phái hắn xuất chiến, tham gia lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này.
Nghe Vệ U Huyền nói vậy, Lục Hồng nở nụ cười mỉa mai. Sau đó, ông ta nhìn về phía bóng người đang ngồi phía trước, chỉ thấy được người nọ có thân hình cường tráng giống như tháp sắt, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân tản ra khí thế khiến cho người ta có cảm giác áp bách.
Người này chính là đại đệ tử của ông ta, Viên Hồng.
Đồng thời, Viên Hồng cũng là người có khả năng trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong nhất.
- Viên Hồng, con cảm thấy thế nào?
Lục Hồng hỏi.
Viên Hồng kia ngẩng đầu, hờ hững nói:
- Dương Huyền kia thật sự chỉ là có thực lực miễn cưỡng đạt tới Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên mà thôi. Nguyên khí sau khi bộc phát còn không ổn định, cũng chỉ có thể áp chế những người kém cỏi như Bạch Ly, Tần Hải kia mà thôi.
- Chu Nguyên kia có thể thắng Dương Huyền, đơn giản là vì Thiên Nguyên Binh trong tay kẻ này quá mạnh mẽ mà thôi. Nhưng nếu như hắn thật sự dám tham gia lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, có lẽ con sẽ giúp hắn minh bạch, một thanh Thiên Nguyên Binh chỉ sợ còn không bảo vệ được hắn.
Thanh âm của Viên Hồng không hề có cảm xúc phập phồng, hiển nhiên là chiến tích hiển hách của Chu Nguyên trong nhiệm vụ Thiên cấp được Nhiệm Vụ kia đường truyền tới cũng không là gì với hắn.
Nghe Viên Hồng nói vậy, Lục Hồng nở nụ cười tươi, hiển nhiên là ông cũng cực kỳ thoả mãn với câu trả lời. Mà người đại đệ tử được ông ta dốc hết công sức để bồi dưỡng cũng không có làm cho ông ta thất vọng. Sau khi theo ông ta đi vào Thánh Nguyên Phong, chỉ sợ Viên Hồng sớm đã trở thành một ngọn núi lớn không thể vượt qua trong nội tâm rất nhiều đệ tử của hai mạch khác.
- Tuy rằng Chu Nguyên này có thiên phú không kém nhưng đáng tiếc thời gian tu luyện còn quá ngắn, con cũngkhông cần lo lắng về.
- Trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch năm nay, con phải nhớ rằng mình nhất định không được thất bại. Linh Quân phong chủ cũng liên tục nhắc nhở ta về việc này đủ thấy được tầm quan trọng của nó trong lòng ông ấy... Hơn nữa chỉ cần con đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch thì về sau chủ mạch của Thánh Nguyên Phong này liền là một mạch chúng ta rồi...
- Đến lúc đó, tất cả tài nguyên tu luyện của Thánh Nguyên Phong cũng đều sẽ do một mạch chúng ta phân phối, hai mạch khác cũng sẽ không còn tư cách để tranh chấp cùng chúng ta. Về phần Chu Nguyên kia thì càng không cần phải lo, cho dù thiên phú của hắn có cao đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được gì. Chúng ta chỉ cần tìm cớ chiếm động phủ của hắn, giảm tài nguyên tu luyện của hắn là được. Đến khi đó, hắn còn có thể lật trời hay sao? Thiên tài thì sao cơ chứ? Ha ha ha. Thứ mà Thương Huyền Tông ta không thiếu nhất đúng là cái này.
Lục Hồng cười nói với Viên Hồng, trong lời nói còn ẩn chưa sự khinh thường.
- Chắc hẳn đến lúc đó, hắn cũng sẽ hối hận lúc trước vì sao không có trở thành môn hạ của ta, mà là lựa chọn Thẩm Thái Uyên lão gia hỏa vô dụng kia.
Nghe ông ta nói vậy, Viên Hồng cũng gật gật đầu, ánh mắt lãnh ngạo.
- Lão sư yên tâm, hai mạch kia không đáng để lo, ngoại trừ con thì không ai có thể đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong này.