Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 481: Hối Đoái Thiên Công

Chưa xác định
Chương 481: Hối đoái Thiên công

Sau khi buổi học sáng ở Cầu Đạo Điện kết thúc, Chu Nguyên chào tạm biệt Chu Thái rồi rời đi.

Lúc này, đứng ở trước khe núi bị mây mù che phủ, trên khuôn mặt hắn lộ vẻ do dự.

Tuy rằng Thẩm Thái Uyên trưởng lão đã đáp ứng cho hắn tham dự cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch, nhưng hắn cũng minh bạch mình cũng chỉ mới được tham gia thôi, còn muốn chiến thắng và giành giải nhất thì lại là một chuyện khác. Việc này quả thật là cực kỳ khó khăn, nếu như hắn không có Thiên Nguyên Bút thì hiện tại sức chiến đấu thực sự của hắn chỉ sợ nhiều lắm cũng chỉ là tương đương với mấy người Bạch Ly, Tần Hải mà thôi.

Mà ở trong cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch kia, những đệ tử có đủ tư cách tham dự đều là nhân vật tinh anh trong hàng ngũ đệ tử đai tím, cho dù trong tay không có Thiên Nguyên Binh chân chính nhưng cũng không phải là không có chuẩn Thiên Nguyên Binh.

Như vậy đồng dạng có thể giảm bớt ưu thế do Thiên Nguyên Bút mang lại.

Đương nhiên, quan trọng nhất là ... Bất luận Chu Thái sư huynh hay là Trương Diễn sư huynh trong một mạch này của bọn họ đều đã chân chính đạt đến Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên, thực lực của bọn họ vượt xa Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên gà mờ vừa mới đột phá như Dương Huyền, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.

Cho nên, nếu như Chu Nguyên muốn trổ hết tài năng trong cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch diễn ra vào cuối năm, vậy thì hắn nhất định phải nắm chặt hai tháng cuối cùng này, dùng hết khả năng cố gắng tăng thực lực của mình lên.

- Trước tiên cứ đi qua Cổ Kinh lâu, trả một đạo Thiên công lại cho Huyền lão đã rồi tính tiếp.

Chu Nguyên trầm ngâm một lát, tạm thời kiềm chế suy nghĩ về chuyện này xuống, sau đó thân ảnh khẽ động là phóng lên trời, nhanh chóng bay về phía ngọn núi chính vị phong ấn của Thánh Nguyên Phong.

Nửa nén hương sau.

Thân hình của hắn đã đáp xuống trước đại điện có phong cách cổ xưa ở chân núi. Lúc này, ở chỗ quảng trường phía trước Cổ Kinh lâu, một bóng người già nua vẫn như cũ là cầm trong tay cây chổi trúc, còng lưng xuống, chậm rãi quét lá khô trên mặt đất.

Mà nghe được âm thanh xé gió, người kia mới run rẩy ngẩng đầu lên, con mắt đục ngầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, cười cười, nói:

- Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi còn rất biết giữ lời hứa đó nha.

- Ta còn tưởng rằng ngươi định không nhận nợ nữa cơ, dù sao ta cũng chỉ là một lão đầu tử đã bước nửa chân vào quan tài rồi, thật sự không có gì lực uy hiếp.

Nghe người này nói vậy, Chu Nguyên bĩu môi, thầm nói trong lòng ‘Lão đầu, ngươi cứ giả vờ đi, lấy bối phận của ngươi tại Thương Huyền Tông, chỉ cần mở miệng nói thì e rằng ngay cả Thanh Dương chưởng môn đều không có biện pháp cự tuyệt.

- Dạ vâng. Huyền lão, đây là một đạo Thiên công mà con đáp ứng trả lại cho ngài.

Vừa dứt lời, trong tay Chu Nguyên đã xuất hiện một miếng ngọc bội. Trước khi đưa cho Huyền lão, hắn còn khẽ xoa xoa miếng ngọc bội này một lát, tỏ ra cực kỳ đau lòng. Dù sao miếng ngọc bội này chính là đại biểu cho một đạo Thiên công đó, chỉ cần hắn muốn thì tùy thời đều có thể dùng nó để đổi lấy một môn Thiên Nguyên Thuật.

Nhưng hết cách rồi, đây là một cái giá lớn mà hắn phỉa trả cho Huyền lão để lấy Thái Ất Thanh Mộc Ngân.

Mặc dù hắn cũng không biết nếu như mình không đưa một đạo Thiên công này cho Huyền lão thì Huyền lão liệu có thể phế bỏ Thái Ất văn mà hắn khổ công tu thành hay không, nhưng hiển nhiên là Chu Nguyên không muốn dùng thử mạo hiểm.

Huyền lão duỗi bàn tay gầy guộc ra, tiếp lấy miếng ngọc bội mà Chu Nguyên ném tới, tùy ý nhìn thoáng qua rồi thu vào trong tay áo. Sau đó, hắn liếc qua Chu Nguyên vẫn đang tỏ vẻ đau lòng, không ngừng lẩm bẩm cái gì đó ở bên cạnh, trong đôi mắt đục ngầu ngược lại là có xuất hiện thần sắc vui vẻ.

Chu Nguyên đưa ngọc bội xong là không muốn ở chỗ này lâu nữa, hắn buồn bực nói:

- Huyền lão, nếu Thiên công đã trả cho ngài rồi vậy thì hai chúng ta cũng không thiếu nợ gì nhau nữa. Cáo từ.

Hắn quay người định tranh thủ thời gian ly khai nơi đây.

- Ngươi thật giống như là rất muốn đi vào trong ngọn núi chính bị phong ấn này? Ngươi cảm thấy hứng thú đối với nơi này sao?

Mà khi Chu Nguyên vừa muốn rời đi thì tiếng cười nhạt của Huyền lão truyền đến.

Nghe Huyền lão nói thế, Chu Nguyên lập tức dừng bước lại, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản nhất:

- Thánh Nguyên Phong là chỗ Thương Huyền lão tổ đã từng tu hành, mà lúc trước lão tổ cũng là đệ nhất cường giả bên trong Thương Huyền Thiên. Con nghĩ chỉ sợ không có ai sẽ không cảm thấy hứng thú với những chỗ ông ấy đã từng tu hành cả.

Huyền lão chậm ra ngồi xuống trên thềm đá, để cây chổi trúc ở bên cạnh, nói:

- Ngươi là muốn tham gia cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch diễn ra vào dịp cuối năm đúng không? Chỉ có đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong mới có tư cách đi vào ngọn núi chính bị phong ấn.

Chu Nguyên gật gật đầu, hắn cũng không cần phủ nhận bởi vì tin tức này hiện tại đã truyền đi rồi.

Huyền lão bóp bóp đầu gối, chậm rãi nói:

- Mặc dù trong những năm này, Thánh Nguyên Phong đã xuống dốc đến mức chỉ còn có vẻn vẹn ba mạch, nhưng mà lấy thực lực hiện giờ của tiểu gia hỏa ngươi, muốn trở thành đệ tử thủ tịch, sợ là độ khó không nhỏ nha.

Chu Nguyên tức giận nói:

- Chuyện kia cũng không nhọc ngài quan tâm.

Huyền lão tiếp tục nói:

- Nghe nói ở trong lần nhiệm vụ Thiên cấp này, ngươi mò được một cái công đầu đúng không? Vậy chính là nói trong tay còn có một đạo Thiên công nữa phải không?

Nghe Huyền lão nói vậy, Chu Nguyên lập tức tỏ ra cảnh giác, hai tay che túi Càn Khôn ở bên hông, nhìn chằm chằm vào Huyền lão với đề phòng và nói:

- Huyền lão, ngài cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy một đạo Thiên công cuối cùng này của con.

Hiện tại, hắn đã là biết được nhiệm vụ Thiên cấp hiếm có như thế nào, hơn nữa coi như là vừa vặn may mắn xuất hiện thì còn phải đoạt danh ngạch cùng nhiều người như vậy, cuối cùng cho dù cướp được danh ngạch cũng không có nghĩa là lấy được Thiên công.

Nếu như gặp phải nhiệm vụ Thiên cấp cực kỳ khó khăn, nói không chừng cuối cùng lại lấy được đánh giá Vô công thì đúng là toi công bận rộn một hồi rồi.

Cho nên hiện tại, Chu Nguyên coi một đạo Thiên công còn thừa lại trong tay như bảo bối để cất giữ, không dám đơn giản sử dụng.

Nhìn thấy bộ dáng đề phòng này của Chu Nguyên, Huyền lão cũng có chút dở khóc dở cười, ông lắc đầu, nói:

- Cũng chỉ có những đệ tử như các ngươi mới coi cái đồ chơi kia là bảo bối quý giá. Còn trong mắt ta, nó không hề có giá trị gì cả.

- Lão phu là nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, mới ý định chỉ điểm cho ngươi một chút. Bộ dáng đề phòng trộm cướp của ngươi là có ý gì?

Lúc này, Chu Nguyên mới buông tay ra, nhìn chằm chằm vào lão nhân quét rác ở trước mắt với ánh mắt nửa tin tưởng nửa nghi ngờ.

- Ngài muốn chỉ điểm con cái gì vậy?

Huyền lão thản nhiên nói:

- Thiên công kia giữ lại chỉ là một khối phế ngọc mà thôi. Cho nên tốt nhất là ngươi hãy biến nó thành tài nguyên hữu dụng với ngươi, ví dụ như hối đoái một môn Thiên Nguyên Thuật, để tăng thực lực của bản thân lên.

- Mà hiện tại ở chỗ này của lão phu cũng có mấy môn Thiên Nguyên Thuật cho ngươi hối đoái đây.

Chu Nguyên khẽ giật mình:

- Ở chỗ ngài cũng có thể hối đoái Thiên Nguyên Thuật hay sao?

Vừa dứt lời, tựa như là nghĩ đến điều gì đó, hắn có chút do dự mà nói:

- Con cảm thấy vẫn là Tàng Kinh Lâu ở trong tông đáng tin cậy hơn một chút ...

Bởi vì thật sự là không rõ ràng về mục đích của lão nhân ở trước mắt này, cho nên Chu Nguyên thực thật không dám lấy đạo Thiên công duy nhất của mình ra thử nghiệm.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Huyền lão lập tức tỏ ra tức giận. Ông cũng không nghĩ tới mình có ý tốt, muốn ban cho tiểu tử ở trước mắt này một phần cơ duyên, kết quả tiểu tử này còn do do dự dự, đề phòng.

Phải biết rằng đừng nói là đệ tử tầm thường, coi như là những trưởng lão ở trong tông kia, nếu như nhìn thấy những môn Thiên Nguyên thuật ở chỗ ông đều sẽ thèm thuồng nuốt nước bọt, dùng hết tài nguyên để đổi lấy chúng!

- Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì đi nhanh lên.

Huyền lão phất phất tay, nói.

Chu Nguyên nghĩ nghĩ, cuối cùng còn không có cứ rời đi như vậy, mà là cắn răng đi tới, lấy một miếng ngọc bội đại biểu cho đạo Thiên công cuối cùng của mình ra.

- Tốt, con sẽ tin ngài một lần!

Hắn cắn răng, nói.

- Nhưng ngài lại để cho con nhìn xem người có cái Thiên Nguyên Thuật gì trước đã. Nếu không phù hợp, con sẽ lấy lại đọa Thiên công này.

Huyền lão chậm rãi tiếp nhận miếng ngọc bội đại biểu cho Thiên công kia, sau đó liếc qua Chu Nguyên đang khẩn trương ở một bên, lúc này mới đưa bàn tay vào trong tay áo móc móc một lúc.

Cuối cùng, ông móc ra một miếng ngọc giản. Lúc mới lấy ra, ngọc giản đã tản mát ra hào quang, giống như là tạo thành một mặt tường sáng nho nhỏ, ở phía trên có một vài con chữ hiển hiện.

- Tiểu Thánh Linh Thuật sao?

Nhìn qua những con chữ kia, Chu Nguyên hơi giật mình, bởi vì chẳng biết tại sao, hắn cảm giác được cái tên này có chút quen thuộc.

- Huyền lão Tiểu Thánh Linh Thuật này có quan hệ gì với Thái Huyền Thánh Linh Thuật mà chỉ có đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong chúng ta mới có tư cách tu luyện vậy?

Nhưng mà rất nhanh hắn đã nghĩ tới một môn Nguyên thuật khác.

Lúc trước, khi mới vừa trở thành đệ tử của Thánh Nguyên Phong, hắn đã từng nghe thấy Thẩm Thái Uyên nói qua về chuyện này, Thương Huyền Tông từng có một môn Thánh Nguyên Thuật, chỉ có điều về sau, môn Thánh Nguyên Thuật kia bị chia ra làm bảy, do bảy Phong cất giữ và truyền thừa, chúng được gọi là Thương Huyền bảy thuật.

Mà một trong bảy thuật do Thánh Nguyên Phong bọn họ cất giữ chính là Thái Huyền Thánh Linh Thuật, Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Thượng phẩm.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Huyền lão ngược lại là tỏ ra kinh ngạc, ông liếc nhìn hắn một lúc mà không nói gì. Hiển nhiên là ông cũng không nghĩ tới người sau mẫn cảm như thế. Sau đó, ông mới cười cười, nói:

- Ngươi đúng là một người biết hàng, Tiểu Thánh Linh Thuật này hoàn toàn chính xác là có quan hệ mật thiết với Thái Huyền Thánh Linh Thuật kia ...

- Bởi vì môn Nguyên thuật này là phiên bản đơn giản hoá của Thái Huyền Thánh Linh Thuật kia, mặc dù phẩm cấp bị giảm xuống, chỉ là Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Trung phẩm, nhưng tu luyện cũng càng dễ dàng hơn một chút.

- Mà nếu như ngươi có thể tu thành Tiểu Thánh Linh Thuật này, ngày sau khi nhận được Thái Huyền Thánh Linh Thuật thì tu luyện sẽ là làm chơi ăn thật.

Nghe được lời giải thích của Huyền lão, Chu Nguyên ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm. Nhưng tiếp đó, chỉ sau nháy mắt, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc giản ở trước mặt, nước miếng đều muốn không nhịn được chảy ra.

Cho dù như thế nào thì hắn đều không thể tưởng tượng được, Thiên Nguyên Thuật mà Huyền lão lấy ra dĩ nhiên là phiên bản đơn giản hóa của Thái Huyền Thánh Linh Thuật, môn Nguyên thuật mạnh nhất của Thánh Nguyên Phong bọn họ!

- Tiền bối, ngài thật lợi hại ...

Chu Nguyên nuốt nước bọt, nói.

Nhìn thấy bộ dáng kia của Chu Nguyên, khóe miệng của Huyền lão hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười cổ quái. Sau đó, ông lại vung bàn tay lên, chỉ thấy được từ trong tay áo của ông có trọn vẹn sáu miếng ngọc giản liên tiếp bay ra.

Sáu miếng ngọc giản này lơ lửng ở trước mặt Chu Nguyên, tản ra hào quang nhàn nhạt.

- Ở đây, ta còn có mấy lựa chọn khác, ngươi muốn tiếp tục xem hay không?

Nghe Huyền lão nói thế, ánh mắt của Chu Nguyên sáng lên, hắn lập tức nhìn qua, sau đó liền theo thời gian dần trôi qua mà trở nên ngốc trệ, hô hấp trở nên cực kỳ dồn dập, ánh mắt đỏ hồng.

- Tiểu Huyền Thánh Thể!

- Tiểu Thương Thiên Thuật!

- Tiểu Lôi Ngục Thuật!

- ...

Cả sáu miếng ngọc giản đều dùng chữ nhỏ để mở đầu, mà những danh tự kia cũng làm cho Chu Nguyên có cảm giác quen thuộc.

Đột nhiên, giống như nghĩ đến điều gì đó, thanh âm của hắn đều vào lúc này trở nên run rẩy:

- Huyền lão, chẳng lẽ những môn Nguyên thuật này ... đều là phiên bản đơn giản hóa Thương Huyền bảy thuật hay sao?

Huyền lão cười gật gật đầu.

Ngay sau đó Chu Nguyên cảm giác được trong mũi có chút ấm áp, máu mũi đều không nhịn được chảy đi ra.

Giờ khắc này, hắn thậm chí sinh ra xúc động muốn cướp đoạt hết những miếng ngọc giản này rồi bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment