Bảy miếng ngọc giản lơ lửng ở trước mặt Chu Nguyên. Chúng tản ra hào quang sáng bóng, ánh sáng phản chiếu tiến trong ánh mắt Chu Nguyên, làm cho hô hấp của hắn đang không ngừng trở nên dồn dập, hai mắt đỏ hồng, trái tim kịch liệt nhảy lên như tiếng trống.
Bởi vì hắn biết rõ bảy miếng ngọc giản đang lơ lửng ở trước mắt hắn đại biểu cho cái gì ...
Tuy rằng đây cũng không phải thực sự là Thương Huyền bảy thuật, mà là phiên bản đơn giản hóa của nó. Nhưng dù vậy, chúng cũng không phải là thứ mà những môn Thiên Nguyên Thuật tầm thường có thể so sánh. Nếu như hắn có thể tu hành thành công, tương lai bất luận là đạt được một môn Thiên Nguyên thuật nào trong Thương Huyền bảy thuật, cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà tu thành.
Cho nên, đối mặt với bảy miếng ngọc giản đang lơ lửng ở trước mắt, coi như là dùng tâm tính của Chu Nguyên, trong lúc nhất thời đều cảm thấy đầu óc hỗn loạn, thậm chí còn có loại xúc động đoạt hết xong bỏ chạy.
Nhưng mà cũng may xúc động chỉ thoáng một cái là đã qua, Chu Nguyên cuối cùng vẫn có thể theo thời gian dần trôi qua mà dần khôi phục thanh tỉnh.
Mặc dù Huyền lão ở trước mắt trông tựa hồ không có nguyên khí, nhưng bối phận dọa người của ông ấy vẫn bày ở chỗ này, nếu như hắn dám đoạt của xong bỏ chạy, chỉ sợ sẽ lập tức bị khu trục ra Thương Huyền tông, thậm chí còn có thể bị tông môn treo lên bảng truy sát nữa.
Chu Nguyên liếm liếm bờ môi, lại một lần nữa nhìn về phía Huyền lão, trên khuôn mặt vốn cảnh giác đã sớm có nụ cười nịnh nọt hiện ra đến.
- Như thế nào? Có cảm thấy hài lòng hay không?
Huyền lão cười híp mắt hỏi.
- Thoả mãn! Thoả mãn!
Chu Nguyên nhanh chóng gật đầu giống như là gà con mổ thóc, bộ dáng thèm nhỏ dãi:
- Tiền bối, bảy miếng ngọc giản này đều cho ta hay sao?
Nếu quả thật có thể lấy được cả bảy miếng ngọc giản này thì chẳng phải là nói ở trong Thương Huyền Tông này, hắn là một người duy nhất hội tụ Thương Huyền bảy thuật trên một thân hay sao? Mặc dù chỉ là phiên bản đơn giản hóa ...
Nhưng mà, Chu Nguyên vừa dứt lời, Huyền lão đã lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, căn bản khinh thường trả lời, chỉ là cười cười:
- Ha ha.
Giống như là đang nói, tiểu tử, khẩu vị lớn như vậy cũng không sợ bị bội thực mà chết hay sao?
Từ trong bộ dáng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười của Huyền lão, Chu Nguyên cũng hiểu chuyện mình vừa hỏi ngu ngốc đến mức nào. Lúc này, hắn xấu hổ cười, gãi đầu. Dù sao đối mặt với tình huống Thương Huyền bảy thuật bày ở trước mặt, e rằng chỉ cần là đệ tử của Thương Huyền Tông thì không có người nào có thể bảo trì bình tĩnh.
- Ngươi tuyển chọn một miếng trong số chúng đi.
Huyền lão không có để ý tới ý nghĩ hão huyền của Chu Nguyên, lười biếng nói.
Nghe Huyền lão nói vậy, Chu Nguyên lập tức tỏ ra buồn khổ, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui ở phía trên bảy miếng ngọc giản. Sau một khoảng thời gian, hắn cũng đành bỏ cuộc, bởi vì loại lựa chọn này thật sự là quá khó khăn rồi!
Bảy miếng ngọc giản này là phiên bản đơn giản hóa của Thương Huyền bảy thuật, mỗi một loại đều vô cùng huyền diệu, khó có thể loại trừ.
- Nếu không hay là lựa chọn Tiểu Thánh Linh Thuật.
Chu Nguyên do dự nói, như vậy coi như là làm chuẩn bị cho việc tu luyện Thái Huyền Thánh Linh Thuật sau này.
Hắn nghĩ nghĩ một lúc sau đó cắn răng, đưa tay về miếng ngọc giản đại biểu cho Tiểu Thánh Linh Thuật.
Ở một bên, Huyền lão thấy thế thì là nói:
- Nếu như ta là ngươi thì ta ngược lại sẽ không chọn miếng ngọc giản này.
- Tiền bối, vì cái gì ngài lại không chọn?
Chu Nguyên sững sờ.
Huyền lão liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt khinh thường rồi nói:
- Bởi vì chỉ cần ngươi có thể trổ hết tài năng trong cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch lần này, chẳng phải có thể lấy được Thái Huyền Thánh Linh Thuật chính thức rồi hay sao? Khi đó, môn Tiểu Thánh Linh Thuật chẳng phải là trở thành vô dụng rồi hay sao?
Chu Nguyên trợn mắt lên nhưng suy nghĩ một lúc lại tựa hồ cảm thấy lời Huyền lão vừa nói cũng có chút đạo lý.
- Nếu như ngươi tin tưởng lão phu vậy thì lão phu sẽ chỉ điểm cho ngươi một lần.
Huyền lão chậm rãi nói.
- Đương nhiên là con tin được ngài!
Chu Nguyên không chút do dự nói. Sau khi nhìn thấy bảy miếng ngọc giản đang lơ lửng ở trước mắt này, hắn cũng làm sao dám khinh thường vị Huyền lão này nữa.
Huyền lão gẩy ngón tay một cái, một miếng ngọc giản chậm rãi bay về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên vội vàng tiếp nhận, ánh mắt quét qua:
- Tiểu Huyền Thánh Thể sao?
Chu Nguyên giật mình nói. Tiểu Huyền Thánh Thể này tựa hồ là phiên bản đơn giản hóa của Huyền Thánh Thể, Nguyên thuật do Hồng Nhai Phong kia bảo vệ. Môn Nguyên thuật này hẳn là một loại Nguyên thuật tu luyện thân thể.
- Tiền bối, môn Nguyên thuật này chính là Nguyên thuật tu luyện thân thể, trong dĩ vãng con cũng chưa từng tu luyện loại Nguyên thuật này.
Chu Nguyên có chút chần chờ nói. Trước kia, hắn cũng không có tu luyện qua loại Nguyên thuật tu luyện thân thể này, lại nói tiếp, hắn cũng xem như là đi theo con đường Luyện khí, chuyên tu nguyên khí trong khí phủ.
Huyền lão thản nhiên nói:
- Tiểu gia hỏa, luyện khí, luyện thể hay luyện hồn đều có sự huyền diệu riêng, nhưng cường giả chân chính đi chính là con đường viên mãn, kiêm tu nhiều hướng mới là Vương đạo.
- Quan trọng nhất là, ngươi đã tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân, môn Nguyên thuật này sẽ làm cho nhục thể của ngươi có được Sinh Mệnh lực bàng bạc, tốc độ khôi phục không gì so sánh nổi ... Cho nên có Thái Ất Thanh Mộc Ngân làm cơ sở, nếu như ngươi chuyển qua tu luyện thân thể, hiệu suất sẽ cực kỳ nhanh, người thường không thể so sánh.
- Ngươi cho rằng sự huyền diệu của Thái Ất Thanh Mộc Ngân ở vào chỗ nào? Nó cũng không trực tiếp giao phó cho ngươi sức mạnh cường hãn, nhưng đối với người chuyên tu luyện thân thể, sự huyền diệu của Thái Ất Thanh Mộc Ngân là không thể đánh giá.
Nghe Huyền lão nói đến nửa ngày, lúc này, Chu Nguyên mới hiểu ra, nguyên lai chỗ huyền diệu lớn nhất của Thái Ất Thanh Mộc Ngân là đây.
Bình thường những người chuyên tu luyện thân thể thì thân thể dễ dàng tổn thương, cho nên cần một lượng lớn thiên tài địa bảo để chữa trị, tăng cường thân thể, khu trừ ứ thương, tăng cường huyết khí, nhưng giải quyết những vấn đề này lại là một chuyện cực kỳ đơn giản đối với Chu Nguyên.
Thái Ất Thanh Mộc Ngân tồn tại, làm cho Chu Nguyên có thể tu luyện thân thể mà không cần phải cố kỵ.
Như thế nói đến, Tiểu Huyền Thánh Thể này thật đúng là thứ thích hợp nhất với hắn lúc này.
Chu Nguyên chỉ hơi trầm ngâm một lát là đã hiểu rõ ràng, hắn nắm ngọc giản thật chặt và nói:
- Tốt! Vậy thì con sẽ lựa chọn Tiểu Huyền Thánh Thể!
Huyền lão gật gật đầu, vung tay áo lên, thu sáu miếng ngọc giản khác vào, sau đó ngẩng đầu và lập tức nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên vẫn tập trung vào chỗ tay áo của ông, tựa như là làm như thế nào đều không dịch chuyển sự chú ý được.
Vì vậy ông không nhịn được cười mắng một câu:
- Lòng tham không đáy.
Chu Nguyên hậm hực cười, lưu luyến thu hồi ánh mắt.
- Tiểu gia hỏa, ngươi còn không có tu thành Thái Ất Thanh Mộc Ngân phải không?
Huyền lão lườm Chu Nguyên một cái rồi hỏi.
Chu Nguyên cười khổ gật gật đầu, nói:
- Thái Ất văn của con mới hoàn thiện một nửa ... Nguyên nhân chủ yếu là do Ất Mộc chi khí không dễ kiếm.
Huyền lão khẽ nhíu mày, nói:
- Dĩ vãng ngươi chưa bao giờ tập trung rèn luyện thân thể, hiện tại thoáng cái đã muốn tu luyện loại Nguyên thuật đẳng cấp cao như Tiểu Huyền Thánh Thể, chỉ sợ thân thể của ngươi không chịu đựng nổi, cho nên ít nhất ngươi phải tu thành Thái Ất văn, mới có thể bắt đầu tu luyện Tiểu Huyền Thánh Thể.
Chu Nguyên gãi gãi đầu, tỏ vẻ buồn rầu. Bởi vì muốn hoàn thiện Thái Ất văn thì cần hấp thu rất nhiều Ất Mộc chi khí mà chúng lại chỉ có trong những loại Cổ Mộc quý hiếm, hơn nữa loại đồ vật này không dễ tìm.
Thấy thế, Huyền lão cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Thật sự là phiền toái.
- Ta đúng là có biết một nơi có Cổ Mộc quý hiếm, nhưng mà có thể lấy được hay không thì vẫn phải là xem năng lực của bản thân ngươi.
Huyền lão chống cái chổi trong tay xuống đất và run rẩy đứng dậy.
Nghe Huyền lão nói vậy, Chu Nguyên lập tức vui mừng quá đỗi, vội vàng ôm quyền nói:
- Tạ ơn tiền bối!
Huyền lão khoát tay áo rồi đi thẳng.
Nhìn qua bóng lưng còng xuống kia, Chu Nguyên do dự một chút, đột nhiên hỏi:
- Tiền bối, vì sao ngài lại giúp con nhiều như vậy?
Hắn làm sao có thể không nhận ra được, bất kể là cho phép hắn hối đoái phiên bản đơn giản hóa của Thương Huyền bảy thuật, thứ mà những đệ tử tầm thường căn bản là không có tư cách nhìn thấy, hay là chỉ điểm cho hắn về Cổ Mộc quý hiếm, hiển nhiên đều là một phần cơ duyên mà vị lão nhân ở trước mắt này ban cho hắn.
Chỉ là cả hai cũng chưa quen thuộc, cho dù tính thêm lần này thì cũng chỉ mới gặp mặt có ba lượt, cho nên Chu Nguyên cũng không biết vì sao Huyền lão lại ưu ái hắn như vậy.
Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, bước chân của Huyền lão hơi dừng một chút, sau đó ông thản nhiên nói:
- Tiểu gia hỏa, nếu như sau khi lấy được Thiên công, ngươi cũng không có đến đây như ước hẹn, hoặc là không nỡ đưa một đạo Thiên công cho ta thì kỳ thật lão phu cũng sẽ không thật sự lãnh khốc đến mức phế bỏ Thái Ất văn mà ngươi khổ công tu luyện thành.
- Ta nghĩ kỳ thật ngươi mơ hồ cũng có thể đoán được chuyện này ...
- Nhưng mà cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Chuyện này thật ra khiến cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn ... Cũng chính là bởi vì như thế, ngươi mới có thể trông thấy phiên bản đơn giản hóa của Thương Huyền bảy thuật.
- Ngươi có thể khắc chế dục vọng trong nội tâm, tuân thủ lời hứa, hơn nữa cũng khinh thường lừa gạt một lão già sắp chết như ta ...
- Thật muốn lại nói tiếp, ngươi có thể lấy được phần cơ duyên này hòa toàn xem như là vì sự lựa chọn của bản thân ngươi.
Chu Nguyên ngẩn người, chợt trong lòng hơi chấn động. Nói như vậy, Huyền lão định ra ước hẹn một đạo Thiên công cùng hắn, giống như là một hồi khảo nghiệm, nếu như cuối cùng hắn không đưa một đạo Thiên công cho Huyền lão thì có lẽ vẫn có thể bảo trụ Thái Ất Thanh Mộc Ngân, nhưng mà làm như vậy thì hắn và Huyền lão sẽ không bao giờ gặp gỡ nữa.
Và hắn tự nhiên cũng tựu không khả năng nhìn thấy phiên bản đơn giản hóa của Thương Huyền bảy thuật nữa.
Nghĩ đến vậy, hắn ngược lại là không nhịn được cảm thấy có chút may mắn, kỳ thật lúc mới bắt đầu hắn cũng không phải không muốn phủ nhận ước hẹn về một đạo Thiên công này, dù sao lấy bối phận của Huyền lão, có lẽ cũng không lãnh khốc như thế đối với một vãn bối.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này, chỉ là bởi vì trong lòng của hắn đồng dạng cũng có một phần ngạo khí khiến cho hắn khinh thường làm ra loại chuyện này.
Những gì hắn muốn thì sẽ dốc hết toàn lực đi tranh thủ, mà không phải là dùng loại phương thức này để chiếm đoạt.
Nhưng hôm nay xem ra, ngạo khí của hắn cũng giúp cho hắn tránh khỏi việc bị mất đi một cơ duyên lớn.
So sánh với việc khiến cho một vị cường giả thâm bất khả trắc như Huyền lão có hảo cảm, một đạo Thiên công thật sự chẳng là gì cả, không thể nghi ngờ là việc trước càng có giá trị hơn.
- Đi theo ta.
Huyền lão phất phất tay, cầm cây chổi trúc và đi thẳng vào ngọn núi chính bị mây mù che phủ ở phía sau này.
Ánh mắt đục ngầu của ông vẫn nhìn chằm chằm về phía trước mà không có ngó qua Chu Nguyên đang ở phía sau, kỳ thật lúc trước, vẫn còn có một lý do trọng yếu nhất mà ông chưa nói.
Ông thiết trí khảo nghiệm với Chu Nguyên, nguyên nhân chủ yếu ... Chính là bởi vì từ vừa bắt đầu, ông đã ẩn ẩn phát giác được một chấn động quen thuộc ở trên người Chu Nguyên.