Trong một ngọn núi lớn được bao phủ bởi màn sương mù, khung cảnh yên tĩnh mà an bình.
Sàn sạt!
Tiếng bàn chân dẫm lên lá khô bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy có hai bóng người, một già một trẻ đang chậm rãi đi tới từ phía xa.
Hai người này chính là Huyền lão cùng Chu Nguyên.
Ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy vẻ hiếu kỳ đánh giá bốn xung quanh, nơi này đã bắt đầu tiếp cận khu vực bị phong ấn của Chủ Phong, đệ tử bình thường đều là bị cấm chỉ tiếp cận nơi đây.
- Bắt đầu từ lúc này, ngươi phải đi theo bước chân của ta, không được bước ra khỏi đường rẽ, bằng không thì ai cũng không cứu được ngươi đâu! - m thanh của Huyền lão bỗng nhiên truyền đến từ phía trước.
Chu Nguyên nghe vậy thì lập tức nghiêm chỉnh, nhìn về phía trước. Quả nhiên phát hiện không gian ở nơi đó có chút vặn vẹo, mà giác quan phát hiện nguy hiểm cũng làm cho hắn không nhịn được rùng mình.
- Chẳng lẽ chúng ta đang định đi vào khu vực phong ấn? -Chu Nguyên không nhịn được hỏi.
Huyền lão gật gật đầu coi như trả lời.
Trên trán Chu Nguyên lập tức đổ mồ hôi lạnh, nghe nói ngọn Chủ Phong này luôn trong trạng thái bị phong ấn, cực kỳ nguy hiểm, nếu dám tự tiện xông vào thì dù cho có là cao thủ cảnh giới Thần Phủ, Thiên Dương, cũng sẽ bị tiêu diệt chỉ trong khoảnh khắc.
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không đi loạn thì sẽ không gặp phải chuyện gì. Huyền lão an ủi một câu, sau đó xoay người bước vào vùng không gian vặn vẹo kia.
Chu Nguyên chỉ hơi do dự một chút, liền cắn răng bước theo, đồng thời mỗi một bước chân đều cẩn thận từng li từng tí theo sát phía sau Huyền lão, không dám có chút sai lầm.
Thế là hai người cứ như vậy, một trước một sau đi vào trong núi sâu.
Trải qua thời gian một nén nhang, trên trán Chu Nguyên đã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là loại di chuyển như thế này khiến cho hắn phải gánh chịu áp lực không nhỏ, thế là chỉ có thể nhỏ giọng hỏi:
- Tiền bối, còn bao lâu nữa thì tới nơi?
Huyền lão lại không thèm để ý tới hắn, chỉ một mực đi về phía trước. Thế là Chu Nguyên chỉ có thể im miệng theo sau.
Tình huống như vậy diễn ra thật lâu thật lâu, đột nhiên đến một chỗ, Huyền lão duỗi ra ngón tay khô gầy vạch nhẹ một cái ở trong hư không, theo đó lớp sương mù xung quanh cũng lập tức tản đi, không gian vốn vặn vẹo cũng khôi phục bình thường.
- Được rồi!
Nghe được câu nói này của Huyền lão, thân hình của vốn luôn căng cứng của Chu Nguyên như được xả hơi, toàn thân cũng dần buông lỏng lại, hắn dõi mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện loại cảm giác nguy hiểm kia đã dần biến mất.
- Tiền bối, ngài có thể điều khiển phong ấn ở trên Chủ Phong đấy ư? -Chu Nguyên không nhịn được hỏi, trong mắt cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Huyền lão lắc đầu và nói:
- Phong ấn của Chủ Phong là do chính tay chủ nhân tự bố trí, ta lại làm sao có thể khống chế được? Chỉ là vì sống ở đây quá nhiều năm rồi, cũng miễn cưỡng có thể tránh đi một chút nguy hiểm mà thôi.
Chu Nguyên nghe vậy thì hơi thất vọng, nếu như Huyền lão thật có thể điều khiển phong ấn ở nơi này thì mọi việc chẳng phải đã trở nên quá dễ dàng rồi hay sao?
- Thứ mà ngươi mong muốn đang ở ngay phía trước kia! -Huyền lão chỉ chỉ phía trước, nói.
Chu Nguyên nghe vậy thì vội vàng nhìn lại, chỉ thấy mặt đất ở phía trước có màu đen sẫm, tựa như một vũng bùn rộng lớn, mà tại vị trí trung tâm của vũng bùn này là một gốc cổ thụ to lớn che rợp cả bầu trời.
Cây cổ thụ mang theo dấu vết của thời gian chảy dài, đứng sừng sững, lành lặn ở nơi đó, trên thân cây tràn đầy những vết khắc, tự thân còn đang tán phát ra một luồng uy áp.
Cành lá của cổ thụ rất tốt tươi, mở rộng ra xung quanh, che phủ nguyên một khu vực bầu trời.
Nhìn thấy cây cổ thụ này, Chu Nguyên lập tức cảm nhận được Thái Ất Văn vốn đã được ngưng tụ một nửa trong thân thể đang chấn động kịch liệt, tỏa ra cảm xúc cực kỳ khát vọng.
Cảm giác này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc nhìn thấy cái vòng đeo tay của Tô Đoán.
- Tiền bối, đây là cây gì? -Chu Nguyên hỏi với giọng đầy kích động. Hiển nhiên, cây cổ thụ trước mắt này chứa đựng lượng Ất Mộc tinh khí cực kỳ khổng lồ.
- Đây là Long Lân Hòe Thụ, cũng là một loại cổ mộc mà chủ nhân từng cấy ghép gieo trồng. Có thể được coi là một loại cổ thụ cực kỳ trân quý. Nếu như ngươi có thể lấy được một phần nhỏ Ất Mộc tinh khí từ thân nó ra thì việc hoàn thiện Thái Ất Văn chỉ là chuyện nhỏ. -Huyền lão cười và nói.
Chu Nguyên nghe vậy thì vui mừng vô cùng.
Thế nhưng còn chưa vui được bao lâu thì Huyền lão đã nói tiếp:
- Thế nhưng ta nhắc nhở ngươi, cây Long Lân Hòe Thụ này đã sống rất lâu đời rồi, đã sớm sinh ra linh trí, hơn nữa tính cách lại cực kỳ cuồng bạo. Lúc này nó còn đang ở trong trạng thái ngủ say, cũng là cơ hội duy nhất của ngươi.
- Nếu không đợi đến lúc mà nó tỉnh lại, đừng nói là ngươi, dù cho có là trưởng lão cảnh giới Thiên Dương đến đây gặp nó thì cũng phải lập tức tránh xa.
Chu Nguyên nghe vậy thì biến sắc mặt, khi lại một lần nữa nhìn về phía cây cổ thụ an tĩnh trước mặt thì trong ánh mắt đã tràn đầy vẻ kiêng kỵ. Hắn không nghĩ tới cây cổ thụ này lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy.
- Nếu nó đã đang ngủ say thì hẳn là không có nguy hiểm gì chứ? -Chu Nguyên cẩn thận hỏi.
Huyền lão nói:
- Tuy nói nó đang ngủ say, thế nhưng với thực lực của nó thì luôn có thể cảm ứng được nguy hiểm. Khi có kẻ địch đến gần, nó cũng lập tức tỉnh lại. Chỉ có điều may mắn là thực lực của ngươi quá yếu, không đạt tới mức khiến cho nó coi như kẻ địch mà phải tỉnh lại.
Chu Nguyên nghe vậy chỉ có chút xấu hổ, hóa ra thực lực quá yếu cũng là chuyện tốt?
- Đương nhiên, dù cho nó không thực sự thức tỉnh, thế nhưng chỉ cần có sinh linh tiếp cận thì nó sẽ phản kích theo bản năng... Mà việc của ngươi là phải chống cự lại được loại phản kích bản năng này, đào được một mảnh vẩy trên thân của nó xuống.
Huyền lão ôm cây chổi trúc, ngồi xuống ở một bên, nói:
- Có thể thành công hay không đều phụ thuộc vào năng lực của ngươi. Dù sao lão phu đưa ngươi tới đây cũng là hết tình hết nghĩa. Về phần không thể thành công thì cũng là do ngươi không có duyên phận được hưởng phúc này.
Chu Nguyên nhìn cây Long Lân Hòe Thụ to lớn kia, cảm nhận được từng đợt uy áp như có như không, cười khổ lắc đầu, dù cơ duyên có đang ở trước mắt nhưng cũng chẳng dễ cầm như tưởng tượng.
- Thế nào? Có dám hay không? Nếu không có lòng tin thì phải mau mau trở về? Bằng không đến lúc trời tối thì rất dễ đi lạc đường.
Huyền lão móc vài mảnh lá của cây thuốc lá từ trong ngực ra, cuộn lại, nhóm lửa sau đó hít một hơi, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Chu Nguyên.
Phù!
Trong cái nhìn soi mói của Huyền lão, Chu Nguyên thở dài một hơi, trong con mắt hiện lên vẻ quyết tâm. Nếu cơ duyên đã xuất hiện ở trước mắt thì không thể từ bỏ được.
- Nếu đã mất công đi tới nơi này thì sao có thể tay không mà về?! -Chu Nguyên đáp.
Huyền lão cười cười, nếp nhăn trên khuôn mặt che đi cảm xúc, sau đó ông vung lên tay áo, một bóng đen lập tức bay về phía Chu Nguyên.
- Nếu đã có lòng tin thì hãy thử một chút đi. Chứ chỉ dựa vào mồm mép thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Chu Nguyên đưa tay tiếp nhận, nhìn lại thì hơi hơi ngẩn ngươi, bởi vì trong tay hắn đang cầm một cây rìu bổ củi đen kịt. Cây rìu đã rất cũ, cũng không có vẻ gì là sắc bén, trên đó còn tựa hồ mang theo vài vết máu.
- Với thực lực của ngươi thì dù cho Long Lân Hòe Thụ đứng yên để cho ngươi chặt, thì ngươi cũng chẳng thể chặt xuống một mảnh vảy nào... Cho ngươi mượn một chút cây rìu này. Còn nhớ năm đó ta đã dùng nó chặt xuống không biết bao nhiêu mảnh gỗ, lấy xuống để pha trà cho chủ nhân, cũng coi như là có chút tác dụng khắc chế với Long Lân Hòe Thụ. -Huyền lão gõ điếu thuốc, nói.
Chu Nguyên gật đầu, giắt cây rìu ở bên hông, sau đó ánh mắt khóa chặt vào vị trí của Long Lân Hòe Thụ.
Mặc kệ cây Long Lân Hòe Thụ này đáng sợ đến mức nào, hôm nay hắn cũng quyết phải thử một lần.
Bằng không thì hắn cũng không còn cách nào hoàn thiện Thái Ất Văn được nữa, mà khi đó thì Chu Nguyên cũng không thể tu luyện Tiểu Huyền Thánh Thể được. Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới trận chiến tranh đoạt vị trí thủ tịch diễn ra vào cuối năm.
Có đôi khi, nếu cơ duyên xuất hiện ở trước mắt thì phải dốc hết sức lực nắm bắt lấy nó, dù cho có là đánh cược cả tính mạng mình!
Bành!
Thế là, trong nháy mắt tiếp theo, con mắt Chu Nguyên trở nên lạnh lẽo, giẫm mạnh chân một cái, thân hình của hắn cũng hư hóa thành một làn khói mù, trực tiếp bắn mạnh về phía cây Long Lân Hòe Thụ kia.