Vút!
Thân hình Chu Nguyên bay thẳng về phía cây Long Lân Hòe Thụ kia, lúc lướt qua nhẹ tới mức lá khô trên mặt đất đều nằm yên không lay động.
Chỉ qua mấy giây thì hắn đã tiếp cận khu vực bán kính 100 trượng xung quanh Long Lân Hòe Thụ.
Đến tận đây thì mọi thứ vẫn yên tĩnh như cũ.
Nhưng mà Chu Nguyên lại càng đề phòng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chặp vào cây Long Lân Hòe Thụ kia, phòng bị hết thảy phản ứng của nó.
Uy áp được phát tán ra từ trong thân thể của Long Lân Hòe Thụ khiến cho Chu Nguyên hiểu rõ thực lực của nó mạnh mẽ tới nhường nào. Thế nên đối với thứ có sức mạnh kinh khủng như vậy thì Chu Nguyên cũng không dám lơ là chủ quan.
Cũng may chính là khi Chu Nguyên tiếp cận thì cây Long Lân Hòe Thụ kia vẫn không có phản ứng.
Thấy vậy, Chu Nguyên có chút vui mừng, xem ra so với thực lực hiện nay của Long Lân Hòe Thụ Thì hắn chỉ tựa như loài sâu kiến, thế nên khi đến gần thì cây cổ thụ cũng chẳng thèm phản ứng.
“Gần rồi...gần rồi... Chỉ cần chặt xuống được mấy khối vảy gỗ thì đã coi như là thành công rồi!”
Trái tim Chu Nguyên đập thình thịch, ánh mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng.
Bành!
Chỉ là ngay lúc này, thần hồn nơi mi tâm của Chu Nguyên đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang lan tới gần, thế là Chu Nguyên lập tức dừng lại, nghiêng người né sang một bên.
Ngay trong nháy mắt khi thân hình Chu Nguyên nghiêng sang một phía khác thì một vật màu tối đen cực kỳ sắc bén lao tới, ngay cả không khí đều bị xé nát, lướt nhẹ qua thân thể của hắn.
Phốc!
Vật kia cắm vào mặt đất, sâu không thấy đáy. Chu Nguyên cẩn thận nhìn lại, sống lưng lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh, bởi vì vật xám đen kia lại là một đoạn dây mây màu đen, chỉ là ở phía trên thân dây mây đang có từng luồng sáng lấp lóe.
Đó là dây mây của Long Lân Hòe Thụ!
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở trên đỉnh đầu đang có vô số dây mây màu đen treo lơ lửng giữa không trung, mỗi cây tựa như một con mãng xà đang vặn vẹo, toả ra từng tia sáng sắc bén, khóa chặt vị trí của Chu Nguyên.
Những dây mây này đều tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
- Vẫn là bị phát hiện... -Chu Nguyên thở dài một hơi, vốn nghĩ rằng có thể dựa vào Hóa Hư thuật để lặng lẽ tới gần, lấy xuống dài miếng vảy liền chuồn đi, bây giờ xem ra là không thể được rồi.
Bành!
Ngay khi Chu Nguyên còn đang thở ngắn than dài, vô số cây dây mây đột nhiên gào thét lao xuống, mang theo từng luồng sáng sắc bén nhằm thẳng về phía Chu Nguyên.
Huyền Mãng Đại Kim Chung!
Chu Nguyên dẫm bàn chân một cái, nguyên khí màu vàng óng bộc phát mà lên, nhanh chóng hóa thành một chiếc chuông lớn bao phủ quanh thân.
Mặc dù những cây dây mây này đều là do Long Lân Hòe Thụ công kích theo bản năng, thế nhưng đối với Chu Nguyên mà nói chỉ chừng ấy thôi đã là cực kỳ nguy hiểm rồi, thế nên hắn không chút do dự sử dụng chiêu phòng ngự mạnh nhất của mình.
Keng! Keng!
Vô số cây dây mây đâm trúng Kim Chung khiến cho từng tiếng chuông vang liên tiếp vang lên. Mà bề mặt của chiếc chuông cũng dần dần lộ ra từng vết nứt.
Chu Nguyên thấy vậy thì khuôn mặt càng thêm ngưng trọng. Phải biết chiêu Huyền Mãng Đại Kim Chung này có lực phòng ngự mạnh như vậy, thế mà chống đỡ chưa được bao lâu lại có dấu hiệu bị phá vỡ, từ đó cũng có thể thế được lực tấn công cực kỳ kinh người của dây mây của Long Lân Hòe Thụ.
Ầm!
Số vết nứt của chiếc chuông càng ngày càng lớn, cuối cùng không chịu được nổ tung lên, mà trong khoảnh khắc đó thì thân hình của Chu Nguyên cũng bắn mạnh mà ra, lao thẳng về phía thân cây Long Lân Hòe Thụ.
Giữa không trung, vô số cây dây mây cũng lập tức cuốn tới, muốn hình thành một cái lồng giam Chu Nguyên ở bên trong.
Thiên Dương Hỏa!
Chu Nguyên há miệng, phun ra một luồng Thiên Dương Hỏa.
Dây mây gặp phải Thiên Dương Hỏa thì tạm thời rút lui, thế nhưng rất nhanh, trên một ít cây dây mây nổi lên một tầng vảy bao phủ toàn thân, từng đợt nguyên khí hùng hồn chạy xuôi khắp xung quanh.
Xèo xèo!
Thế là, được bao bọc bởi lớp nguyên khí màu xanh, các dây mây không còn sợ Thiên Dương Hỏa nữa, lập tức tụ tập lại xé rách luồng Thiên Dương Hỏa kia, cuối cùng bắn mạnh về phía Chu Nguyên.
Thế tiến công của vô số dây mây quá mức mạnh mẽ, thế nên Chu Nguyên bị buộc không thể không lùi về phía sau.
Cây Long Lân Hòe Thụ kia nhìn như gần trong gang tấc thế nhưng lại xa tựa chân trời, khó có thể tới gần.
Ở bên ngoài, Huyền Lão nhìn thấy Chu Nguyên chật vật như vậy thì thản nhiên nói:
- Càng kéo dài thời gian thì số lượng dây mây thức tỉnh sẽ càng nhiều, đến một mức độ nào đó thì chính bản thân Long Lân Hòe Thụ sẽ thức tỉnh đấy!
- Thế nên thời gian càng lâu thì cơ hội của ngươi lại càng nhỏ xuống.
m thanh của huyền lão rơi vào trong tai cũng khiến cho sắc mặt của Chu Nguyên không nhịn được biến đổi. Phải nói cây Long Lân Hòe Thụ này quả là quá đáng sợ, nếu để cho nó tỉnh lại thì dù cho có là cường giả cảnh giới Thiên Dương cũng không thể chống đỡ được, chứ nói chi là một kẻ chỉ mới ở mức độ Thái Sơ tứ trọng thiên như hắn?
Thế nhưng dù đã cố gắng hết sức thì Chu Nguyên cũng không thể tới gần cây Long Lân Hòe Thụ mảy may.
Hắn cắn răng một cái, lấy Thiên Nguyên Bút ra, ngòi bút hóa thành một mũi thương sắc bén ngăn cản lại những cây dây mây đang đâm tới kia. Chỉ có điều bước chân Chu Nguyên cũng đang không ngừng bị đẩy lùi về phía sau.
Toàn bộ cánh tay cũng bị phản chấn đau nhức gần như tê liệt.
Cảm giác đau đớn truyền tới từ lòng bàn tay khiến cho cơn tức giận trong lòng Chu Nguyên càng ngày càng mạnh. Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ hung ác, trong nháy mắt kế tiếp, một viên Thánh Văn đầy cổ xưa hiện lên trong đồng tử của hắn, chậm rãi xoay tròn.
Phá Chướng Thánh Văn
Ngay khi Thánh Văn vừa xuất hiện thì vô số những cây mây vốn đang lao tới kia lại hơi dừng lại, mà trong tầm mắt Chu Nguyên, chỉ thấy trên từng cây dây mây này có từng dòng nguyên khí chảy xuôi, mà đầu nguồn phát ra dòng nguyên khí này là bắt nguồn từ cây Long Lân Hòe Thụ kia.
“Nếu có thể chặn lại dòng vận chuyển của nguyên khí trong thân dây mây thì những cây mây này sẽ bị tạm dừng lại.”
Ánh mắt Chu Nguyên lấp lóe, mượn nhờ sự giúp đỡ của Phá Chướng Thánh Văn thì hắn có thể phát hiện được quỹ tích vận chuyển của dòng nguyên khí kia.
Xèo xèo!
Chỉ qua chớp mắt dừng lại, vô số cây mây lại lập tức lao về phía Chu Nguyên với thế công cực kỳ đáng sợ.
Chỉ là lần này Chu Nguyên lại không còn tiếp tục phòng ngự như lúc trước, ngược lại biến thành chủ động tấn công, giẫm mạnh chân một cái, thân hình lao lên, xông về phía những dây mây leo kia.
Bành! Bành!
Chỉ thấy Thiên Nguyên Bút chấn động, hóa thành vôi số ảo ảnh, mỗi ảo ảnh lại điểm đúng vào một vị trí nào đó trên từng thân dây mây.
Điểm đó chính là chỗ vận chuyển nguyên khí của Long Lân Hòe Thụ cho các cây dây mây. dòng vận chuyển vừa bị điểm trúng liền xuất hiện tình trạng đình trệ ngừng vận chuyển.
Thân hình Chu Nguyên rơi xuống đất.
Vô số cây dây mây lao tới, thế nhưng thân ảnh của hắn lại chẳng nhúc nhích tí nào, phảng phất như xem chúng như không.
Ngay trong chớp mắt khi những cây dây mây này chuẩn bị đâm trúng thân thể của Chu Nguyên thì chúng bỗng nhiên cứng ngắc lại, cuối cùng tưởng như đã mất đi nguồn động lực, lao nhao rơi xuống từ trên trời, rụng đầy trên mặt đất.
Xung quanh lại trở lại yên tĩnh.
Ở phía ngoài, Huyền lão vẫn luôn nhìn chăm chú từng động tác của Chu Nguyên. Khi thấy cảnh tượng này thì nét mặt già nua của ông cũng hơi run rẩy một chút. Ông ngẩng đầu, hít sâu một hơi, trong đôi mắt đục ngầu cũng hiện lên một cảm xúc khó tả.
Chu Nguyên nhìn những cây mây ngã xuống kia, âm thầm thở dài một hơi. Thánh Văn trong mắt cũng dần dần lui đi. Sau đó hắn cấp tốc tiến lên, xuất hiện ở bên cạnh thân cây của Long Lân Hòe Thụ.
Bàn tay nắm chặt cây rìu bổ củi mạnh mẽ chém xuống...
Mỗi nhát rìu rơi xuống lại có từng mảnh từng mảnh gỗ vụn lớn chừng bàn tay bị tróc ra, trên đó có ánh sáng lưu chuyển tựa như một viên Ngọc Thạch, vô cùng lộng lẫy.
Ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy vẻ lửa nóng, hăng say chém mạnh đến quên cả trời đất. Chỉ qua một hồi ngắn ngủi mà hắn đã chém được mười mấy miếng vảy cây. Chỉ là ngay sau đó hắn lập tức cảm nhận được cây Long Lân Hòe Thụ này bắt đầu tản ra quang mang.
Một luồng dao động cực kỳ khủng bố chậm rãi xuất hiện, tưởng như có một thứ gì đó đang thức tỉnh.
- Tên tiểu tử tham lam kia, nếu còn không mau chạy thì cứ xác định là ở lại nơi này làm phân bón đi! - m thanh tức giận của Huyền lão cũng lập tức vang lên.
Trong lòng Chu Nguyên phát lạnh, thế mới biết đây là dấu hiệu khi Long Lân Hòe Thụ sắp sửa thức tỉnh.
Thế là Chu Nguyên không chút do dự, vội vàng nhặt mười mấy miếng vảy cây lên rồi co cẳng chạy.
Rống!
Ngay trong chớp mắt khi hắn quay đầu chạy trốn thì một luồng nguyên khí cực kỳ kinh khủng đột nhiên bộc phát ra từ phía sau lưng, hất bay Chu Nguyên ra phía ngoài. Ngay sau đó, vô số những cây dây mây bị rơi rụng đầy đất lập tức sống lại, lao thẳng về phía Chu Nguyên.
Huyền Lão nhìn thấy cảnh này thì chỉ có thể lắc đầu đầy bất đắc dĩ, há mồm phun ra một ngụm sương mù.
Sương mù vừa tuôn ra liền trực tiếp cuốn cây rìu bổ củi màu đen trong tay Chu Nguyên lên, bay nhanh xoay tròn trước mặt Chu Nguyên, thế là vô số những cây dây mây đang lao tới kia lập tức bị chém đứt đoạn rơi xuống dưới.
Ầm!
Thân thể Chu Nguyên bắn mạnh và rơi xuống dưới chân Huyền lão. Hắn xuýt xoa một tiếng, vội vàng bò người lên, sau đó nhìn về phía sau, chỉ thấy vô số những cây mây đang vung vẩy tại trong không trung tựa như một bầy mãng xà đang ngửa mặt gào thét, chỉ là bị cây rìu ngăn chặn ở phía trước nên không thể tiến thêm chút nào.
- Thôi được rồi, cũng chỉ là vài miếng vảy mà thôi, làm gì mà keo kiệt như thế! -Huyền lão nhìn về phía cây Long Lân Hòe Thụ kia, chậm rãi nói.
Long Lân Hòe Thụ vẫn không phản ứng, chỉ là nguyên khí trong thiên địa lại tưởng như đang không ngừng chấn động, từng đợt uy áp cũng tản mát ra xung quanh khiến cho Chu Nguyên bị dọa tới mức kinh hồn táng đảm.
Cũng may là cuối cùng Long Lân Hòe Thụ cũng từ từ thu hồi nguyên khí kinh khủng, theo thời gian dần trôi qua thì cũng quay trở lại trạng thái an tĩnh.
Huyền lão cười cười, lườm Chu Nguyên một chút, sau đó quay đầu rời đi.
Chu Nguyên thấy vậy thì vội vàng theo sau.
Hai người trở về theo lối cũ, cuối cùng ra khỏi đại sơn.
- Ngươi có thể đi về được rồi. Chờ đến lúc ngươi triệt để hoàn thiện Thái Ất Văn thì hãy tìm đến đây, ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp để tu luyện Tiểu Huyền Thánh Thể. -Huyền lão đứng ở chân núi, trầm ngâm một lúc, từ từ nói.
Chu Nguyên nghe vậy thì vui vô cùng, chỉ là cảm thấy hình như là cảm xúc của Huyền lão hơi khác thường, thế nên cũng không dám hỏi nhiều, sau khi cúi đầu chào liền đặt chân lên nguyên khí bay lên không.
Huyền lão vẫn đứng yên ở nơi đó, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía thân ảnh đang ngày càng nhạt nhoà của Chu Nguyên, chợt thở dài một hơi như trút được gánh nặng, một âm thanh trầm thấp cũng vang lên trong dãy núi lượn lờ:
- Quả nhiên là thế...