Sau khi trở lại động phủ, việc đầu tiên mà Chu Nguyên làm chính là lấy mấy mảnh vỏ cây mà mình vừa chặt xuống từ trên Long Lân Hòe Thụ kia ra.
Hắn xếp bằng ở trên bệ đá, nóng bỏng nhìn qua đống vỏ cây trước mắt, đống vỏ cây này tổng cộng có mười một mảnh, toàn thân tối tăm khô héo nhưng ở mặt ngoai có hào quang như ẩn như hiện, tựa như là tạo thành đường vân cổ xưa.
Mặc dù chưa dò xét cẩn thận nhưng Chu Nguyên vẫn như cũ là có thể cảm giác được rõ ràng Ất Mộc chi khí nồng đậm phát ra từ trong những mảnh vỏ cây này.
Hơn nữa, ở đây, trình độ nồng hậu, dày đặc cùng với tinh thuần của Ất Mộc chi khí còn mãnh liệt hơn vòng tay Cổ Mộc mà hắn lấy được từ chỗ Tô Đoán một ít.
- Đã có những mảnh vỏ cây này, Thái Ất văn tất nhiên có thể triệt để hoàn thiện rồi.
Chu Nguyên không kìm được mà vui mừng nói, hiển nhiên lần thu hoạch này cũng có chút vượt quá dự liệu của hắn, không chỉ đổi được Tiểu Huyền Thánh Thể từ chỗ Huyền lão mà lại còn được ông chỉ điểm để lấy được những mảnh vỏ cây này.
Mà tất cả đều vì hắn hoàn thành ước định đúng hạn, hơn nữa nộp thêm một đạo Thiên công cho Huyền lão.
Chu Nguyên lại lần nữa thầm hô may mắn trong lòng vì lựa chọn của mình.
Sau đó, hắn nhấc tay, nguyên khí bao vây lấy một miếng vỏ cây rồi chậm rãi nâng nó lên trước mặt, lơ lửng giữa hai bàn tay.
- Tiếp thoe ta cũng nên bắt đầu hoàn thiện Thái Ất văn rồi.
Chu Nguyên nhanh chóng nhắm hai mắt lại, tập trung tu luyện. Lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này sẽ diễn ra vào cuối năm, hiện tại, thời gian cũng chỉ còn vẻn vẹn có hai tháng. Cho nên hắn phải nắm chặt thời gian tu luyện để tăng thêm thực lực, gia tăng cơ hội chiến thắng. Dựa theo lời của Huyền lão, chỉ khi nào Thái Ất Thanh Mộc Ngân được sơ bộ tu luyện thành công thì nhục thể của hắn mới có thể có đủ huyết khí để bắt đầu tu luyện Tiểu Huyền Thánh Thể .
Sau khi hai mắt của Chu Nguyên nhắm lại, chỉ thấy được mảnh vỏ cây ở giữa hai lòng bàn tay cũng chậm rãi xoay tròn, từng sợi khí lưu màu xanh ngọc bích tinh thuần chậm rãi chui ra, cuối cùng chui vào hai bàn tay của Chu Nguyên và liên tục không ngừng dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
Ất Mộc chi khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, Hơi Thở Sinh Mệnh phát ra, làm cho máu thịt trong cơ thể Chu Nguyên đều chấn động và phát ra cảm giác khát vọng.
Hơi Thở Sinh Mệnh chậm rãi dung nhập vào trong máu thịt, cốt cách. Cuối cùng ở dưới sự điều khiển của Chu Nguyên, nó bắt đầu hình thành những điểm sáng màu xanh ngọc bích rất nhỏ, hoàn thiện Thái Ất văn đã hình thành một nửa kia.
Đây là một cái công trình to lớn với tiến độ chậm chạp.
Cho nên, liên tục trong trọn vẹn năm ngày tiếp theo, Chu Nguyên đều chưa từng đi ra khỏi động phủ, mà là hết sức chuyên chú luyện hóa những mảnh vỏ cây của Long Lân Hòe Thụ, hấp thu Ất Mộc chi khí ở trong đó, hoàn thiện Thái Ất văn.
Mà ở dưới việc tu luyện gần như là mất ăn mất ngủ này của Chu Nguyên, Thái Ất văn trong cơ thể hắn cũng càng ngày càng được hoàn thiện. Thẳng đến mảnh vỏ cây thứ tám cũng bị Chu Nguyên luyện hóa hấp thu, Thái Ất văn rốt cục triệt để thành hình.
Trong động phủ.
Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên bệ đá, toàn thân tản ra ánh sáng màu xanh ngọc bích, hào quang này giống như là từ trong máu thịt phát ra, làm cho làn da đều hiện ra ánh huỳnh quang (Sự phát huỳnh quang là một đặc tính làm cho một số loại kim cương đổi màu khi tiếp xúc với tia tử ngoại trong ánh nắng mặt trời và ánh sáng từ đèn huỳnh quang).
từ trong cơ thể của Chu Nguyên, Hơi Thở Sinh Mệnh đậm đặc phát ra, làm cho dây leo ở xung quanh bệ đá trở nên xanh biếc, tốc độ sinh trưởng bắt đầu nhanh hơn.
Nếu như có người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trên thân thể Chu Nguyên hào quang màu xanh ngọc bích, tựa như là tạo thành một đạo Quang Văn trải rộng thân thể hắn, Quang Văn cực kỳ tối nghĩa, phức tạp, ẩn ẩn tản ra một loại cảm giác huyền diệu.
Rốt cuộc, sau năm ngày tu luyện, hai mắt đang đóng chặt của Chu Nguyên cũng chậm rãi mở ra, hắn cúi đầu nhìn qua trong máu thịt cái Quang Văn cổ xưa kia như ẩn như hiện. Không giấu được sự mừng rỡ, Chu Nguyên lẩm bẩm nói.
- Thái Ất văn rốt cục thành hình!
Trải qua quá trình khổ tu dài đến hơn hai tháng, cuối cùng hắn đã hoàn thành bước đầu tiên, đồng thời cũng là một bước trọng yếu nhất của Thái Ất Thanh Mộc Ngân.
Chỉ có khi Thái Ất văn thành hình, hắn mới có thể tiếp tục dung nhập vào trong Ất Mộc chi khí máu thịt, cuối cùng thành tựu cái gọi là Bất Tử Chi Thân .
Lúc này, Chu Nguyên nhắm mắt cảm ứng, trong cơ thể của hắn, khí huyết cuồn cuộn, giống như là sông lớn gặp bão vậy, tràn đầy sinh cơ. Loại cảm giác này tựa như là bất luận bị thương nặng cỡ nào, hắn cũng có thể khôi phục trong thời gian cực ngắn.
- Tiểu Nguyên ca!
Mà khi Chu Nguyên còn chưa kịp vui mừng vì Thái Ất văn thành hình thì ở ngoài động phủ, bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Thẩm Vạn Kim.
Chu Nguyên khẽ giật mình, sau đó hắn lập tức thu hồi ba mảnh vỏ cây còn lại rồi nhanh chóng đi tới chỗ cửa động phủ. Nhìn thấy Thẩm Vạn Kim đang đứng chờ ở bên ngoài động phủ, Chu Nguyên cười nói:
- Làm sao vậy?
Thẩm Vạn Kim kích động nói:
- Tiểu Nguyên ca, Yêu Yêu đại tỷ đầu trở lại rồi! Hiện tại tỷ ấy đang ở Nhiệm Vụ Đường đó!
Nghe Thẩm Vạn Kim nói vậy, Chu Nguyên lập tức vui sướng, cảm giác lo lắng thời khắc đều tồn tại trong nội tâm kia cuối cùng là cũng chậm rãi chìm xuống.
- Trở lại là tốt rồi.
Chu Nguyên thở phào nhẹ nhỏm, hắn lại thầm quyết định sau này nếu như Yêu Yêu lại muốn ra bên ngoài làm nhiệm vụ giống như bây giờ thì phải bảo nàng cho hắn đi theo mới được.
- Đi thôi, chúng ta đi đón nàng.
Chu Nguyên cười nói với Thẩm Vạn Kim.
Thẩm Vạn Kim gật gật đầu, đột nhiên hắn đi tới gần, thần thần bí bí nói nhỏ với Chu Nguyên:
- Tiểu Nguyên ca, huynh biết lần này ngoại trừ Diệp Ca, còn có ai trở lại cùng Yêu Yêu đại tỷ đầu hay không?
- Ai vậy?
Chu Nguyên khẽ giật mình rồi hỏi theo bản năng.
Thẩm Vạn Kim chép miệng chậc lưỡi, thấp giọng nói:
- Sở Thanh!
Nghe được cái tên này, con ngươi của Chu Nguyên đột nhiên co vào. Kể từ sau khi đi vào trong Thương Huyền Tông, hắn cũng có thể xem như là không hề xa lạ gì đối với cái tên này rồi, Sở Thanh này chính là nhân tài kiệt xuất nhất bên trong thế hệ trẻ hiện nay của Thương Huyền Tông, người đứng đầu trong mười đại Thánh Tử, nhân khí ở trong Thương Huyền Tông không người nào có thể so sánh.
Chỉ có điều Chu Nguyên tiến vào Thương Huyền Tông đến bây giờ cũng đã gần một năm rồi, lại chỉ nghe thấy kỳ danh mà chưa thấy mặt, không ngờ lần này cuối cùng là có thể gặp được.
Hiển nhiên là trong nội tâm của Chu Nguyên cũng có chút tò mò đối với nhân vật được gọi là người đứng đầu trong mười đại Thánh Tử này.
- Tiểu Nguyên ca, huynh cũng phải cẩn thận. Sở Thanh kia có thể trở thành người đứng đầu trong mười đại Thánh Tử của Thương Huyền Tông chúng ta, sợ không phải người đơn giản, đại tỷ đầu lại xuất sắc như vậy, mị lực phi phàm, vạn nhất tiểu tử kia cũng nổi tâm tư gì đó với đại tỷ đầu thì huynh sợ là sẽ có thêm một đại tình địch.
Thẩm Vạn Kim nói lời thấm thía.
Nghe Thẩm Vạn Kim nói vậy, khóe miệng của Chu Nguyên khẽ giật giật. Sau đó, hắn trừng mắt với Thẩm Vạn Kim rồi cũng không có nói thêm cái gì. Nguyên khí bốc lên rồi lập tức chở hai người bay lên không, nhanh chóng bay về phía Nhiệm Vụ Đường.
Mà khi hai người tới Nhiệm Vụ Đường thì tại đây sớm đã là cực kỳ tấp nập, không ngừng có đệ tử chạy đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa một phần lớn lại là nữ đệ tử. Xem ánh mắt tràn đầy hưng phấn của các nàng là Chu Nguyên biết bọn họ tới đây là vì Sở Thanh kia.
- Mị lực của Sở Thanh này lớn như vậy hay sao?
Thấy cảnh này, Thẩm Vạn Kim không khỏi chua chát nói.
Chu Nguyên cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mà hắn lại không có nói thêm cái gì, nhanh chóng đáp xuống rồi bước vào trong Nhiệm Vụ Đường kia.
Lúc này, trong Nhiệm Vụ Đường, người người đông nghịt, Chu Nguyên nhanh chóng nhìn về phía trung ương và không ngoài dự kiến là lập tức thấy được bóng hình xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của người ngoài kia.
Bóng hình xinh đẹp này tự nhiên chính là Yêu Yêu.
Lúc này nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc đen vén lên, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra, ngũ quan tinh xảo được giống như Tiên Tử ở trong một bức tranh, con ngươi không linh làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Mờ mịt như tiên nữ.
Nàng chỉ thản nhiên đứng ở bên trong nhưng cũng đã có thể trở thành tiêu điểm của vô số ánh mắt trong Nhiệm Vụ Đường.
Lúc này, ở bên cạnh Yêu Yêu còn có một bóng người quen thuộc, đó là Diệp Ca của Linh Văn Phong, chỉ có điều lúc này khuôn mặt anh tuấn của hắn có chút tái nhợt, tựa như là bị thương.
Ánh mắt của Chu Nguyên nhìn lướt qua Diệp Ca, cuối cùng ngừng lại một bên, chỉ thấy được chỗ đó cũng có một bóng người thu hút ánh mắt của người ngoài. Mà khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ, Chu Nguyên cũng không nhịn được sợ hãi, lên tiếng thán phục.
Bởi vì khuôn mặt của người này cực kỳ tuấn lãng, ngũ quan như điêu khắc đi ra vậy, đẹp trai đến bức người.
Nhưng mà hai đầu lông mày của hắn luôn khiến cho người khác có cảm giác rằng hắn là một kẻ lười biếng, yếu đuối không có khí lực gì. Nhưng mà khí chất này kết hợp với khuôn mặt anh tuấn kia lại làm cho Sở Thanh có thêm một loại mị lực cực kỳ đặc biệt.
- Người kia chính là Sở Thanh sao?
Chu Nguyên đưa tay sờ lên cằm, khẽ gật đầu, người này quả thật là rất tuấn tú... Chỉ là...
Hắn cùng với Thẩm Vạn Kim liếc nhìn nhau, cuối cùng đều hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên đầu vị Sở Thanh sư huynh kia và lâm vào trầm tư.
Bởi vì trên đầu của vị Sở Thanh sư huynh này trơn bóng tựa như hòa thượng vậy, không hề có nửa cọng tóc nào, cái đầu này phản xạ ánh sáng trong đại điện làm cho Chu Nguyên cùng Thẩm Vạn Kim cảm thấy chói mắt.
Vì cái gì... mà Sở Thanh sư huynh này lại là một người đầu trọc?
Hơn nữa, nếu như nhìn kỹ, hai hàng lông mày của Sở Thanh sư huynh này cũng có chút thô ráp, dĩ nhiên là vẽ lên!
Đầu trọc, không lông mày,…
Phong cách này làm cho Chu Nguyên đều không nhịn được mà khóe miệng khẽ run rẩy.
- Ta nghe nói Sở Thanh sư huynh này bởi vì tu luyện công pháp đặc thù khiến cho … trên người không mọc lông, tóc.
Thẩm Vạn Kim nhanh chóng nghe ngóng một phen, sau đó lặng lẽ nói với Chu Nguyên.
- Trên người không mọc lông, tóc?
Chu Nguyên cùng Thẩm Vạn Kim liếc nhìn nhau rồi cả hai không hẹn mà cùng trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn Sở Thanh một lần từ trên xuống dưới, cuối cùng xẹt qua dưới háng và lại dùng tốc độ như tia chớp thu trở lại.
Tựa như là nghĩ đến điều gì đó, cả Chu Nguyên cùng Thẩm Vạn Kim đều rùng mình một cái.
Vị Thánh Tử danh chấn Thương Huyền Tông tựa như là một người... có cá tính phi thường thú vị.