Yêu Yêu bình tĩnh đứng ở trong đại điện. Mặc kệ người người bàn luận ở xung quanh, dung nhan tuyệt mỹ không hề có chút chấn động. Nàng ôm Thôn Thôn trong ngực, làm như không thấy rất nhiều ánh mắt kinh diễm đang không ngừng nhìn qua kia.
Nàng cúi đầu trêu đùa Thôn Thôn ở trong ngực, trong lòng ngược lại là có chút nhớ mong cái động phủ nhỏ kia, cũng không biết người kia đã trở lại hay chưa...
Khục Khục.
Ở một bên có tiếng ho nhẹ vang lên, Diệp Ca nhìn qua Yêu Yêu, cười nói:
- Lần này may mắn mà có Yêu Yêu sư muội, bằng không thì chúng ta sợ là không có biện pháp thoát khỏi Thánh Cung còn có Thánh Tử của Thiên Quỷ Phủ vây quét...
- Diệp Ca, đệ là bị đánh thấy ngu hả...
Ở bên cạnh Diệp Ca, thanh niên có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng đầu lại trơn bóng giống như hòa thượng kia trừng mắt với Diệp Ca, sau đó hắn lại nhìn về phía Yêu Yêu, nói với thanh âm hữu khí vô lực:
- Nếu như không phải nàng lợi dụng lúc chúng ta giằng co cùng Thánh Tử của Thánh Cung và Thiên Quỷ Phủ, vụng trộm lấy bảo bối rồi bỏ chạy, chúng ta làm sao bị mấy tên kia nhằm vào như vậy.
- Vốn dĩ là chúng ta có thể hảo hảo thương lượng với những người kia một chút, kết quả cuối cùng lại là trưc tiếp đánh nhau.
- Hazz. Dốc sức liều mạng mệt mỏi biết bao cơ chứ, mọi người ngồi xuống tâm sự rồi phân chia bảo bối không phải là tốt hơn sao?
Hắn sờ lên cái đầu trơn bóng của mình, đau khổ nói:
- Thật là phiền phức.
- Nếu như bọn họ nguyện ý phân bảo bối với huynh thì huynh chắc chắn cũng không phát thư cầu cứu rồi. Dùng tính lười này của huynh, có thể bớt việc thì huynh tuyệt đối sẽ không chịu làm thêm.
Diệp Ca cười cười, nói:
- Yêu Yêu sư muội chỉ là tạm thời ly khai để âm thầm bố trí Nguyên văn kết giới mà thôi, hơn nữa cuối cùng không phải là chúng ta đều thuận lợi trở về rồi sao.
Sở Thanh đồng tình vỗ vỗ bả vai Diệp Ca, nói:
- Bản thân thiếu chút nữa bị mấy tên kia giết rồi mà đệ cũng dám nói là thuận lợi à? Nàng kia thuần túy là muốn biến chúng ta thành mồi nhử mà thôi!
- Làm chuyện gì tóm lại sẽ có nguy hiểm, không phải sao?
Diệp Ca nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Ánh mắt khi nhìn Diệp Ca của Sở Thanh càng thêm thương cảm, hắn nói:
- Diệp Ca, đệ đã xong rồi. Ta đã nói với đệ, nữ nhân này tuyệt đối là một nữ ma đầu vô tình! Đệ không hàng phục được đâu! Thậm chí, ta còn tin tưởng rằng trên đời này không có ai hàng phục được nàng đâu!
Ở một bên, mặc dù nghe Sở Thanh nói không tốt về mình nhưng khuôn mặt của Yêu Yêu vẫn thủy chung là bình thản như nước, căn bản không có để ý tới hai người. Nhiệm vụ lần này đích thật là có vài phần hung hiểm, bởi vì bọn họ phải đối mặt với rất nhiều Thánh Tử của Thánh Cung cùng với Thiên Quỷ Phủ thậm chí còn có một vài tán tu tâm ngoan thủ lạt ở Thánh Châu đại lục.
Vì giải quyết hết những phiền toái này, Yêu Yêu âm thầm bố trí một tòa kết giới, biến hai người Sở Thanh, Diệp Ca thành mồi nhử, cuối cùng đẩy lui những người hung ác đang nhìn chằm chằm kia giúp cho ba người toàn thân trở ra.
Đương nhiên một cái giá lớn là Sở Thanh cùng Diệp Ca phải trải qua một trận đại chiến thảm thiết, Diệp Ca còn bị thương không nhẹ.
Mà Yêu Yêu thì là không hề có cảm giác áy náy gì đối với chuyện này, tính tình của nàng vốn dĩ là khá đạm mạc, nếu thật là đã đến thời khắc tất yếu, nàng cũng không phải là không dám bỏ mặc hai người Diệp Ca ở lại để bảo toàn bản thân.
Mặt khác, nàng có thể phát giác được thực lực của Sở Thanh hoàn toàn chính xác là rất mạnh nhưng hắn quá mức lười biếng, luôn không muốn dốc hết toàn lực để đánh nhau cùng người khác, cho nên dụ hắn làm mồi nhử, trong lòng của Yêu Yêu ngược lại là không có gánh nặng gì.
Nhưng mà Yêu Yêu ngược lại là cảm thấy Sở Thanh nói nàng là nữ ma đầu vô tình quả là một đánh giá đúng trọng tâm.
Tuy đang nói chuyện với Diệp Ca nhưng Sở Thanh cũng chú ý đến Yêu Yêu đang thờ ơ, trong nội tâm thì đang nghi hoặc, tính ra mới có hơn nửa năm không có quay về tông môn, như thế nào ở bên trong Thương Huyền Tông lại xuất hiện một nữ ma đầu như nàng vậy?
Không chỉ có thực lực kinh người mà còn lạnh lùng đến kinh người!
Quả thực là còn lạnh lùng hơn cả Lý Khanh Thiền.
Sở Thanh biết mặc dù vẻ ngoài Lý Khanh Thiền lạnh như băng nhưng mà thật là nàng là người trong nóng ngoài lạnh, nhưng Yêu Yêu ở trước mắt thì khác. Mặc dù trong lời nói của nàng không có ý lạnh nhưng lại luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng xem vạn vật giống như là cọng rơm cái rác.
Mà sự lạnh lùng này tựa như là có nguồn gốc từ linh hồn cùng huyết mạch.
Cô bé này đích thật là xinh đẹp đến mức không tưởng tượng được, nhưng mà quá lạnh rồi. Ở bên trong lần nhiệm vụ này, mặc dù đã cùng đồng hành tới một, hai tháng nhưng Sở Thanh còn chưa từng nhìn thấy nàng cười bao giờ.
- Khả năng là nàng không biết cười?
Sở Thanh nghĩ như vậy.
Nhưng mà chính ngay khi ý niệm này xuất hiện ở trong lòng của hắn thì Sở Thanh lập tức nhìn thấy, sự bình tĩnh trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Yêu Yêu đã biến mất, trong đôi mắt vốn dĩ không hề có gợn sóng tức thì sáng lên.
Cặp môi đỏ mọng giống như cũng nhẹ vểnh lên, tạo thành một đường cong rất nhỏ.
Trong nháy mắt đó, ngay cả Sở Thanh đều cảm thấy kinh diễm.
Sở Thanh có chút khiếp sợ, nhìn theo ánh mắt của Yêu Yêu, sau đó hắn lập tức nhìn thấy một thiếu niên đi ra từ trong đám người và phất phất tay với Yêu Yêu.
Mà thần sắc của Yêu Yêu biến hóa hiển nhiên cũng bởi vì thiếu niên kia.
Thiếu niên kia tự nhiên chính là Chu Nguyên.
Vừa nhìn thấy Chu Nguyên, sự bình tĩnh trên gương mặt của Yêu Yêu lập tức biến mất. Sau đó, nàng cũng không có để ý tới Sở Thanh cùng Diệp Ca ở bên cạnh mà nhanh chóng ôm Thôn Thôn đi về phía Chu Nguyên.
Khi hai người Chu Nguyên đi đến cùng một chỗ, Sở Thanh liền thấy được con thú con thủy chung lười biếng trong ngực Yêu Yêu kia cũng nhảy lên trên bả vai Chu Nguyên, hiển nhiên là có chút thân mật.
- Người kia là ai vậy? Lại có thể làm cho nữ ma đầu này cười lên?
Sở Thanh khiếp sợ nói.
Nhìn qua cảnh tượng này, Diệp Ca nói với thần sắc phức tạp:
- Cậu ta chính là người mà đệ đã nói qua với huynh, chính là người đệ tử mới gọi là Chu Nguyên kia... Chỉ chưa đến một năm, cậu ta đã trở thành đệ tử đai tím, tốc độ này còn nhanh hơn cả huynh năm đó.
Sở Thanh sờ lên cái đầu trọc, trơn bóng của mình và lẩm bẩm:
- Lợi hại đó.
Diệp Ca gật gật đầu, nói:
- Thiên phú như vậy hoàn toàn chính xác là rất tốt, đợi thêm một thời gian nữa, sợ là cậu ta có thể vượt qua huynh.
Sở Thanh nói:
- Ý của ta là cậu ta có thể hàng phục nữ ma đầu kia, thật là lợi hại!
Trong lời nói của Sở Thanh thật đúng là có thể hiện sự bội phục, bởi vì theo suy nghĩ của hắn, Yêu Yêu hẳn là một ma nữ kinh khủng mà không người nào có thể hàng phục, nhưng sao có thể ngờ ở trước mắt lại có một người có thể làm cho nàng không còn lộ ra thần sắc lạnh lùng như cũ nữa.
Diệp Ca hơi ngây ngẩn sau đó tức giận nói:
- Ngươi dầu gì cũng đệ nhất Thánh Tử của Thương Huyền Tông chúng ta, sao cứ phải nhằm vào nàng như vậy?
Sở Thanh vân vê cái cằm, nói:
- Bởi vì qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn là người đầu tiên biến ta thành mồi nhử. Diệp Ca, đệ phải biết ta ghét nhất là bị người khác buộc chiến đấu!
Diệp Ca bất đắc dĩ cười cười, xem ra Sở Thanh có oán niệm rất sâu đối với chuyện Yêu Yêu đã làm.
Mà ở bên kia, sau khi gặp mặt cùng Yêu Yêu, Chu Nguyên cũng nhìn qua chỗ bọn họ sau đó gật đầu cười với Diệp Ca.
Nhưng mà chuyện làm cho Chu Nguyên có chút ngoài ý muốn chính là Sở Thanh ở bên cạnh Diệp Ca cũng quay đầu, cười cười với hắn, nụ cười này ngược lại là có chút hiền hoà, không có ngạo nghễ như Khổng Thánh, Triệu Chúc.
Hơn nữa làm cho Chu Nguyên hơi cảm thấy nghi hoặc chính là trong nụ cười kia của Sở Thanh tựa như là lộ ra thần sắc bội phục, giống như là đang nói huynh đệ thật là lợi hại.
Nhưng mà Chu Nguyên còn không kịp đi lên chào hỏi thì Yêu Yêu đã quay người rời đi.
- Đi thôi, chúng ta về động phủ.
Vì vậy, Chu Nguyên liền ôm Thôn Thôn, vội vàng đi theo.
Nhìn thấy hai người Chu Nguyên đã rời đi, Sở Thanh nhún nhún vai, nói với Diệp Ca:
- Ta cảm thấy đệ không có hy vọng gì với nàng rồi.
- Nếu không thì đừng vọng tưởng nữa ... chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi. Đệ xem ta đây này, bây giờ không có cảm giác gì đối với nữ nhân xinh đẹp nữa, tâm như mặt nước phẳng lặng.
Sở Thanh cười híp mắt nói.
Diệp Ca nhẹ a một tiếng, rồi nghiêng người liếc mắt nhìn Sở Thanh, thản nhiên nói:
- Huynh cho rằng ta không biết nguyên nhân thực sự là gì sao?
Nghe Diệp Ca nói vậy, Sở Thanh lập tức cười khan một tiếng, chột dạ sờ lên cái đầu trọc, trơn bóng của mình.
Nhìn thấy Yêu Yêu đã đi mất, Diệp Ca cũng lặng lẽ thu hồi ánh mắt, có chút buồn vô cớ mà nói:
- Đệ phải đi về dưỡng thương đây, huynh cũng về Thương Huyền Phong trước đi. Huynh đã mất tích quanh năm rồi, lần này trở lại chắc hẳn chưởng môn sẽ không cho huynh quả ngon để ăn đâu.
Nói xong, hắn khoát khoát tay, quay người mà đi.
Nghe Diệp Ca nói vậy, khuôn mặt anh tuấn của Sở Thanh lập tức nhăn lại, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Thật là quá phiền phức!