Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, thoáng chốc đã qua một tháng.
Cùng với đó là thời gian diễn ra cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch ngày càng rút ngắn lại.
Mà không khí bên trong nội sơn cũng bắt đầu trở nên sôi trào, cơ hồ ở nơi đâu cũng có thể nghe thấy những tiếng bàn luận về cuộc chiến sắp tới này.
Thậm chí còn có đệ tử có tài lực mở ra bàn đặt cược, khiến cho rất nhiều đệ tử chen chúc bỏ tiền đánh cược, trải qua đủ loại đánh giá thì danh sách ứng cử viên cho vị trí Thủ tịch của tất cả các ngọn núi đều đã xuất hiện.
Mà không thể nghi ngờ là đệ tử thuộc về một mạch của Lục Hồng -Viên Hồng, chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong.
Về phần hai mạch khác của Thánh Nguyên Phong, với ứng cử viên tương ứng là Chu Thái và Lữ Yên, thì đều không được mọi ngươi đánh giá cao.
Ngay cả Lữ Yên cùng Chu Thái đều như vậy thì đừng nói chi là Chu Nguyên.
Căn bản là hắn không thể xuất hiện trong danh sách các đệ tử tiềm năng cho cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch vào cuối năm nay. Thậm chí, tỷ lệ so kèo cá cược của Chu Nguyên còn cao đến mức vượt kỷ lục của mọi năm. Có thể hiểu là thê thảm tới mức nào.
Mà loại tỉ lệ đặt cược này cũng trở thành một chuyện tiếu lâm ở bên trong tông môn. Có người nói nếu như đặt cược ở cửa Chu Nguyên 1000 Nguyên Ngọc, mà hắn có thể vượt ra khỏi trùng vây, trở thành người xuất sắc nhất, vậy chẳng phải là kiếm lời lớn rồi!
Nhưng cuối cùng vẫn không có mấy người thật làm như vậy, bởi vì bọn họ cho rằng làm như thế là biếu không Nguyên Ngọc cho nhà cái mà thôi.
Oanh!
Hai luồng thủy hỏa mạnh như dòng lũng, phun ra từ trong miệng Thạch Long, hội tụ tại trên bệ đá, ngay khi vừa va trạm liền có một màn hơi nước dâng lên.
Ngay tại chỗ trên bệ đá nơi hai luồng thủy hỏa tiếp xúc có một bóng người đang ngồi xếp bằng.
Bóng người ấy chính là Chu Nguyên.
Trải qua một tháng thời gian rèn luyện, Chu Nguyên đã cứng cáp hơn rất nhiều, không còn yếu đuối tới mức vừa mới tiếp xúc với hai luồng thủy hỏa thì lại kêu lên thảm thiết như lúc trước nữa.
Tuy rằng cảm giác đau đớn vẫn rất mạnh thế nhưng nói chung là vẫn có thể chịu được.
Hai luồng khí thủy hỏa với sức mạnh vô biên không ngừng trôi vào trong thân thể của hắn, hội tụ ở dưới da, không ngừng xâm nhập và rèn luyện...
Lúc này, hai mắt Chu Nguyên vẫn đang nhắm hờ, chỉ thấy phần thân trần trụi phía trên góc cạnh rõ ràng, mặc dù không có vai u thịt bắp, thế nhưng mỗi khi chuyển động lại thể hiện ra một loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Đặc biệt là làn da lúc này của Chu Nguyên hiện ra một vầng ánh sáng màu xanh ngọc nhàn nhạt, nếu có người có thần hồn cường đại nhìn thấy thì sẽ có thể cảm ứng được làn da bóng loáng như ngọc này cứng cỏi tới mức nào.
Chỉ tiếc là nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện dưới làn da óng ánh như ngọc kia của Chu Nguyên vẫn còn có một vài chỗ không được hoàn mỹ, đây là dấu hiệu khi công pháp vẫn còn chưa triệt để hoàn thành.
Cũng may là dưới sự rèn luyện của hai luồng khí thủy hỏa thì những chỗ còn chưa được hoàn mỹ này đang dần dần bị thay thế, trở nên hoàn thiện.
Hai mắt vốn đóng chặt của Chu Nguyên đột nhiên mở ra.
Hắn nhìn thoáng qua làn da toàn thân, hơi cau mày lại, trải qua thời gian một tháng rèn luyện thì cấp độ Tiểu Huyền Thánh Thể của hắn đã sắp đạt tới cảnh giới thứ nhất- Ngọc Bì cảnh.
Nhưng một vài tạp chất còn sót lại này tựa như cũng thích ứng sự xông phá của hai luồng khí thủy hỏa, thế nên dù cho có sự rèn luyện của hai luồng khí thì những phần tạp chất còn lại này vẫn khó mà bị đánh tan.
Đương nhiên, nếu như cho Chu Nguyên đầy đủ thời gian thì hắn tự tin là có thể loại bỏ hết tất cả những tạp chất này. Thế nhưng cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch đã gần ngay trước mắt, mà thứ mà Chu Nguyên đang chiếu nhất cũng chính là thời gian.
“Nhất định phải tăng cường cường độ của hai luồng khí thủy hỏa...”
Trong mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ kiên quyết, Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Huyền lão đang ngồi ở một bên, lớn tiếng nói:
- Tiền bối, có thể tăng tốc độ của hai luồng khí thủy hỏa lên thêm một cấp được hay không?
Trên đầu của con Thạch Long kia có tổng cộng 18 viên thạch lân, cứ mỗi thắp sáng một viên thì liền có thể tăng cấp bậc của hai luồng khí thủy hỏa lên thêm một bậc. Trước đó Huyền lão cũng đã từng nói, năm xưa thì từng có một đoạn thời gian mà Thương Huyền lão tổ liên tục ngồi rèn luyện dưới cấp độ mạnh nhất của hai luồng khí thủy hỏa.
Mà lại chỉ sợ là dù cho đẳng cấp rèn luyện cao nhất này cũng chỉ khiến cho Thương Huyền lão tổ cảm thấy hơi thoải mái dễ chịu mà thôi.
Đương nhiên đối với cao thủ đẳng cấp như Thương Huyền lão tổ thì mức độ đó là chuyện bình thường, nhưng với một kẻ yếu ớt như Chu Nguyên mà nói thì việc muốn khiêu chiến mức độ càng cao hơn đòi hỏi dũng khí không nhỏ.
Thế nên khi Huyền lão nghe được âm thanh của Chu Nguyên thì cũng có chút giật mình, nhìn qua thân ảnh Chu Nguyên và nói:
- Tiểu gia hoả, ngươi chắc chắn chứ? Nên nhớ hai luồng khí thủy hỏa ở cấp độ thứ hai còn mạnh hơn mấy lần so với cấp thứ nhất này.
- Cùng với đó thì cảm giác đau đớn khi hai luồng khí thủy hỏa rèn luyện thân thể sẽ càng thêm đáng sợ.
Chu Nguyên không trả lời, nhưng vẻ kiên trì trong đôi mắt hắn lại không dao động chút nào đã cho Huyền lão biết đáp án của hắn. Thế là trong con mắt của ông hiền không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng.
- Ngươi có nghị lực cùng dũng khí như vậy, quả thật là đáng khen.
- Nếu ngươi đã có can đảm khiêu chiến thì đương nhiên là lão phu sẽ tạo cơ hội cho ngươi. -Huyền lão cầm cây chổi trúc quét qua một cái, một đợt dao động tản ra. Ngay sau đó, chỉ thấy viên thạch lân thứ hai trên đầu Thạch Long vốn đang mờ nhạt lại trần dần trở nên sáng tỏ.
Ầm ầm!
Lúc này cả vùng núi đều trở nên run rẩy, Chu Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng rằng có hai luồng nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ đang dần dần truyển tới từ bên trong hai ngọn núi do Thạch Long quấn quanh kia.
- Cẩn thận, tới rồi đấy, nếu không thể kiên trì thì mau chóng rời khỏi! -Huyền lão nhắc nhở.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, không dám chủ quan, toàn thân đều căng cứng lên, vầng sáng nhạt màu bích ngọc xung quanh thân thể cũng dần dần hiển hiện.
Oanh!
Ngay lúc đó, từ trong hai cái miệng lớn của hai con Thạch Long phun ra hai dòng lũ nguyên khí cực kỳ khổng lồ, chỉ vừa mới xuất hiện liền khiến cho khắp một vùng đất trời trở nên một nửa nóng bỏng, một nửa lạnh lẽo.
Mức độ mạnh mẽ thế này đã vượt xa so với trước đó.
Ầm ầm!
Hai luồng khí thủy hỏa lao nhanh xuống dưới, cuối cùng va chạm vào nhau ở bên trên Đoán Long Đài, đồng thời cũng dần dần vây quanh bao phủ thân hình Chu Nguyên vào bên trong.
- Aaaaa...!
Một cảm giác đau đớn tới mức không cách nào hình dung đột nhiên ập tới khiến cho Chu Nguyên không nhịn được kêu lên thành tiếng. Mà thân thể của hắn cũng cảm giác như một nửa bên bị đốt cháy, một nửa bên bị đóng băng.
Chu Nguyên không dám chần chờ, lập tức vận chuyển Tiểu Huyền Thánh Thể.
Hai luồng khí thủy hỏa cuốn quanh, xuyên thấu qua làn da, đại bộ phận lại chạy dọc theo từng phần da thịt bên ngoài.
Chỉ thấy hai luồng khí thủy hỏa như ẩn như hiện ở dưới làn da của Chu Nguyên, không ngừng xoay tròn, ăn mòn xung quanh, tưởng như muốn trực tiếp hòa tan da thịt của hắn.
Trong nước lửa, thân hình Chu Nguyên đang run rẩy đến mức kịch liệt.
Huyền lão nhìn vậy thì ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưng trọng, chuẩn bị tùy thời ra tay cứu giúp...
Cũng may là trong cảm ứng của mình thì ông cũng phát hiện bóng người đằng kia dù đang run rẩy kịch liệt, nhưng sinh cơ lại không hề yếu bớt, thậm chí còn đang tăng thêm mạnh mẽ.
Thời gian thủy hỏa cuốn quanh kéo dài đến tận một nén nhang.
Mãi đến một lúc nào đó, nguyên khí trong thiên địa bỗng nhiên chập trùng, co lại giống như một vòng xoáy, mà trung tâm của vòng xóay ấy chính là Chu Nguyên.
Hai luồng khí thủy hỏa vốn vẫn cuốn quanh thân hắn cũng dần dần biến mất, để lộ ra phần thân trên để trần.
Mà nguyên phí giữa thiên địa cũng đang điên cuồng vọt tới, cuối cùng bị làn da của Chu Nguyên hấp thu nuốt chửng...
Tưởng như toàn bộ thiên địa đều lâm vào yên tĩnh trong một cái chớp mắt.
Sau một khắc.
Đôi mắt luôn đóng chặt của Chu Nguyên đột nhiên mở ra, mà trên bề mặt bên ngoài thân thể của hắn cũng tỏa ra ánh sáng màu ngọc bích, óng ánh sáng long lanh.
Nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện một vài điểm tạp chất trước kia cũng đã bị rửa trôi mất. Lúc này toàn thân Chu Nguyên tựa như một viên ngọc hoàn mỹ không chút tì vết.
Chu Nguyên cúi đầu, nhìn làn da óng ánh như ngọc của mình, trong mắt không giấu nổi vẻ kích động. Hai tay hắn chậm rãi nắm lại, dù rằng không vận chuyển nguyên khí thế nhưng trong cơ thể lại có một luồng lực lượng đáng sợ đang ngưng tụ.
Trải qua hơn một tháng khổ tu, rốt cuộc thì Chu Nguyên đã tu thành cảnh giới Ngọc Bì cảnh của Tiểu Huyền Thánh Thể rồi...