Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 496 - Chương 495: Xung Đột.

Chưa xác định
Chương 495: Xung đột.

Bên trên Đoán Long Đài, vẻ mặt của Chu Nguyên vẫn còn chưa phai nét mừng rỡ, toàn thân hắn lúc này đều tràn ra một luồng ánh sáng thuần nhuận như ngọc, phối hợp với dáng người cao ráo cùng khuôn mặt thanh tú của mình thì cũng khá là thu hút sự chú ý.

Đương nhiên, Chu Nguyên cũng không quá để ý về vẻ bề ngoài của mình, hắn càng để ý tới lực lượng mạnh mẽ đang phun trào trong cơ thể mình kia.

Năm ngón tay Chu Nguyên chậm rãi nắm khép, cho dù chưa từng vận chuyển nguyên khí nhưng hắn lại có thể cảm giác được một nguồn lực lượng mạnh mẽ đang nhanh chóng ngưng tụ, mà nguồn lực lượng ấy bắt nguồn từ chính cơ thể của mình.

Trước đây, Chu Nguyên còn chưa bao giờ có cảm giác như thế này.

Dù sao hắn cũng chưa bao giờ thực sự tu luyện một môn thuật luyện thể chân chính. Đây cũng là lần thứ nhất mà hắn khai phát thành công lực lượng của thân thể.

Dựa theo dự đoán của Chu Nguyên, với sự giúp đỡ của Tiểu Huyền Thánh Thể, thì dù cho không cần sử dụng Thiên Nguyên Bút, hắn vẫn có thể đánh ngang tay với những cao thủ ở đẳng cấp như tên Dương Huyền kia.

Dù sao khi Ngọc Bì cảnh đã hoàn thành thì lực lượng của Chu Nguyên không chỉ tăng mạnh, mà lực phòng ngự cũng mạnh hơn rất nhiều. Không chút khách khí mà nói, nếu lúc này Chu Nguyên lại đối chiến một lần nữa với Dương Huyền, nếu kẻ này không dùng tới sự giúp đỡ của Thiên Nguyên binh thì sẽ rất khó có thể phá vỡ lớp phòng ngự của Chu Nguyên.

Sau một lúc, ánh sáng như ngọc quanh thân Chu Nguyên dần thu lại, hắn kiễng chân sang một cái, thân hình đã nhanh chóng bắn mạnh mẽ lên, bay về phía trên vách núi.

- Tốt lắm, chỉ dùng thời gian một tháng liền tu thành tầng thứ nhất Ngọc Bì cảnh của Tiểu Huyền Thánh Thể. -Huyền lão gật nhẹ đầu, khá hài lòng với tốc độ tu luyện của Chu Nguyên.

Nếu như là người thường thì chỉ sợ là phải mất thời gian một năm mới có thể đạt tới một bước này, với điều kiện tiên quyết là còn phải sử dụng rất nhiều tài nguyên quý giá để nuôi nấng thân thể.

- Cũng nhờ cả vào sự chỉ điểm của tiền bối. -Chu Nguyên ôm quyền cảm ơn Huyền lão, trong mắt tràn đầy sự cảm kích, nếu như không phải có sự chỉ dạy của ông thì hắn cũng sẽ không dám lựa chọn Tiểu Huyền Thánh Thể.

Mà nếu như không thể tu thành Tiểu Huyền Thánh Thể thì môn Nguyên thuật Thái Ất Thanh Mộc Ngấn mà hắn đang tu luyện cũng không có cách nào triệt để phát huy được.

Huyền lão xua tay, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi là kẻ không có nghị lực, không thể kiên trì rèn luyện ở bên trên Thủy Hỏa Đoán Long Đài thì dù cho có giúp đỡ đến mấy cũng đều vô dụng.

Huyền lão cũng rất hiểu cảm giác đau đớn khi rèn luyện ở trên Thủy Hỏa Đoán Long Đài, đặc biệt là đối với một người còn chưa bao giờ tiếp xúc với loại rèn luyện ở cấp bậc này như Chu Nguyên thì cảm giác đau lớn sẽ càng thêm mạnh mẽ, nhưng cuối cùng Chu Nguyên lại có thể kiên trì, thậm chí còn dũng cảm tăng thêm độ khó, từ đó rèn luyện thành công bước đầu tiên của Tiểu Huyền Thánh Thể, đạt tới Ngọc Bì cảnh.

- Khoảng cách cho tới khi diễn ra cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch vẫn còn có một chút thời gian, đệ tử có dự định tiếp tục tu luyện ở đây, có lẽ còn cần phải phiền phức tiền bối nhiều hơn! -Chu Nguyên cười nói, mặc dù hắn vừa mới tu thành Ngọc Bì cảnh, nhưng hiển nhiên là chí lớn vẫn còn chưa dừng lại tại đây.

Huyền lão nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc nhìn Chu Nguyên một chút, hiển nhiên cũng không ngờ tới kẻ này lại có chí khí tiếp tục khiêu chiến.

-Nếu ngươi đã có quyết tâm như vậy thì lão già ta cũng không ngại lại giúp ngươi một chút. -Huyền lão nói.

Chu Nguyên nghe vậy thì vô cùng vui mừng, dù sao nếu hắn muốn tới tu luyện ở nơi Thủy Hỏa Đoán Long Đài này thì còn cần phải có sự chỉ đường của Huyền lão, bằng không nếu chỉ có một mình thì hắn cũng không dám xâm nhập vào trong phong ấn của Chủ Phong thế này.

- Đệ tử còn có thêm một việc... Muốn xin Huyền lão giúp một chút... -Chu Nguyên gãi đầu một cái, hơi có vẻ ngượng ngùng.

- Nói đi!

- Nếu có thời gian thì liệu ngài có thể mang theo đệ tử quay trở lại chỗ của Long Lân Hòe Thụ được hay không? Trước đó thì đệ tử đã hấp thu sạch phần vẩy gỗ lấy được rồi!

Huyền lão nghe vậy thì tức giận nhìn Chu Nguyên một chút, nói:

- Lá gan của tên tiểu tử nhà ngươi cũng lớn thật đấy, chẳng lẽ thật sự coi Long Lân Hòe Thụ là cái nhà kho chứa nguyên liệu cho ngươi tu luyện đấy à?

Chu Nguyên cười với vẻ lúng túng, thực sự là với năng lực của hắn bây giờ thì rất khó có thể tìm thấy được đầy đủ các loại cổ mộc lâu năm.

Đối mặt với ánh mắt đầy vẻ trông mong của Chu Nguyên, Huyền lão chỉ có thể thở dài một hơi, cầm lấy cây chổi trúc đi trở về.

- Thôi được rồi, đã giúp thì giúp cho trót, đã bỏ nhiều công sức như vậy, cũng không mất gì để lại lên một lần. Hôm nay ngươi cứ về trước đi đã, ngày mai ta lại mang ngươi đi chặt lấy một chút vảy cây.

- Chỉ hy vọng là tên kia sẽ không nổi điên lên thôi...

Chu Nguyên nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, vội vàng đi theo, còn đỡ lấy cái chổi trong tay Huyền lão, vẻ mặt đầy nịnh nọt.

- Tiền bối quả là người tốt, để vãn bối cầm giúp ngài, ngài đừng mệt mỏi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Chu Nguyên thì Huyền lão cũng có chút dở khóc dở cười, lắc lắc đầu, mặc kệ hắn làm trò.

Hai người đi ra khu vực bị phong ấn, sau đó Chu Nguyên liền cúi chào Huyền lão rồi đạp chân lên nguyên khí phóng lên tận trời, xuyên qua dãy núi trùng điệp, cuối cùng rơi vào trước cửa động phủ của mình.

Đến tận lúc này Chu Nguyên mới cảm thấy có chút mệt mỏi, tuy rằng việc rèn luyện sẽ không tác động xấu tới thân thể, thế nhưng việc phải chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt trong một khoảng thời gian liên tục cũng khiến cho tâm thần vô cùng mỏi mệt.

Chỉ là vừa mới thở ra một hơi, Chu Nguyên đã nhìn thấy có một bóng người đang lo lắng đi tới đi lui, vừa muốn đi lên gõ cửa động phủ, nhưng sau mấy lần lại rụt tay trở về.

- Có chuyện gì vậy?

Chu Nguyên mở miệng hỏi, hắn cũng nhận ra người này, đều là đệ tử thuộc cùng một mạch với mình.

Người đệ tử kia nghe thấy âm thanh của Chu Nguyên thì vội vàng quay đầu, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng chạy tới và nói:

- Chu Nguyên sư huynh, rốt cục huynh cũng trở về rồi, mau lên, mau lên đi cứu Thẩm Vạn Kim!

- Thẩm Vạn Kim? -Chu Nguyên có chút sững sờ, sau đó liền nhăn mày lại, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tên đệ tử kia thở dài một hơi, nói:

- Chắc hẳn sư huynh cũng biết bầu không khí ở Thánh Nguyên Phong chúng ta trong khoảng thời gian gần đây cũng rất khác thường?

Chu Nguyên gật gật đầu, bởi vì cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch ngày càng tới gần thế nên bầu không khí ở trên Thánh Nguyên Phong cũng bắt đầu trở nên căng cứng, mà đầu nguồn chủ yếu nhất là xuất phát từ nhất mạch của trưởng lão Lục Hồng.

Đám đệ tử dưới tay ông ta đã coi vị trí đệ tử Thủ tịch như vật trong lòng bàn tay. Mà sau khi trở thành chủ mạch thì địa vị của bọn hắn cũng sẽ đề cao, về phần hai mạch khác chỉ trở thành mạch phụ thuộc, địa vị của hai bên sẽ không còn giống nhau. Thế nên trong suốt một tháng này, đệ tử phía bên trưởng lão Lục Hồng dần trở nên kiêu căng, vênh váo tự đắc.

Đối với sự kiêu căng lên mặt của nhất mạch trưởng lão Lục Hồng thì đệ tử thuộc hai mạch khác cũng rất không vừa mắt, thế nên trong suốt một tháng vừa qua số lần xung đột xảy ra ở trên Thánh Nguyên Phong còn vượt xa rất nhiều so với nửa đầu năm.

- Hôm nay chúng ta vốn đang tu luyện ở trên đài tu luyện, nhưng đột nhiên có một tên đệ tử nhất mạch của trưởng lão Lục Hồng bị ảnh hưởng do nguyên khí phát ra từ trận luận bàn của Thẩm Vạn Kim với một đệ tử khác. Thế là tên đệ tử thuộc về nhất mạch của trưởng lão Lục Hồng kia liền gọi tới một đám huynh đệ, xua đuổi chúng ta khỏi nơi tu luyện, đồng thời còn trực tiếp bắt lấy Thẩm Vạn Kim, dù cho bọn đệ nói thế nào cũng không chịu thả người.

- Kẻ dẫn đầu của đám người kia chính là Ngô Hải...

- Ngô Hải? -Chu Nguyên nhắm hai mắt lại. Hắn cũng đã từng nghe qua cái tên này, cũng được coi là một kẻ có danh tiếng ở trong nhất mạch của Lục Hồng. Mà kẻ này còn là một trong sáu ứng cử viên tham dự cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này của nhất mạch trưởng lão Lục Hồng.

- Chỉ là một kẻ ở cấp bậc cao thế này vậy mà đi bắt nạt một đám đệ tử bình thường?

-Thẩm Vạn Kim vốn nhát gan, bản thân hắn sẽ không chủ động đi gây chuyện phiền toái. Xem ra đám người Ngô Hải kia là hành động có chủ đích... -Chu Nguyên cười nhạt một tiếng.

Tại Thánh Nguyên Phong, người nào chẳng biết Thẩm Vạn Kim có quan hệ thân cận với Chu Nguyên. Mà những tên đệ tử nhất mạch của Trưởng lão Lục Hồng này lại không đi tìm kẻ khác, hết lần này tới lần khác lại đi gây chuyện với Thẩm Vạn Kim... Mục tiêu đã rõ ràng là nhằm vào Chu Nguyên hắn rồi.

Mà Thẩm Vạn Kim cũng chỉ là bị liên lụy mà thôi.

Tên đệ tử kia nghe vậy thì cũng cười khổ gật đầu, nói nhỏ:

- Cái tên Ngô Hải kia còn tuyên bố là phải để cho Chu Nguyên sư huynh tự mình đến nhận người, nếu như tới lúc mặt trời lặn mà vẫn chưa tới thì hắn sẽ trực tiếp ném Thẩm Vạn Kim xuống vách núi.

Chu Nguyên không nhịn được cười lên, không ngờ đám người thuộc về nhất mạch của trưởng lão Lục Hồng đã phách lối tới mức này.

- Chu Nguyên sư huynh, hay là chúng ta thông báo cho Chu Thái sư huynh một chút? -Tên đệ tử kia hỏi, có chút do dự. Hắn cũng đoán được đám người kia là muốn gây chuyện với Chu Nguyên, thế nên cũng sợ Chu Nguyên không thể chống đỡ được.

Chu Nguyên xua tay:

- Không vội, cứ đi xem trước một chút đã.

Nói đoạn, Chu Nguyên vung tay áo lên, nguyên khí dâng lên từ dưới chân nâng hắn bay lên trời.

- Ta cũng muốn nhìn một chút xem cái tên Ngô Hải này lại có năng lực gì, vậy mà dám tuyên bố vứt người của ta xuống dưới núi!

Đám người thuộc nhất mạch của Lục Hồng đã kiêu căng tới mức độ này, chẳng lẽ cho rằng bọn hắn thắng chắc cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch rồi hay sao?

Bình Luận (0)
Comment