Thánh Nguyên Phong, bên trên đài tu luyện của một ngọn núi.
Lúc này, không ít người đã tụ tập ở đây, đồng thời còn không ngừng có bóng người lướt đến từ bốn phương tám hướng và đáp xuống bốn phía xung quanh đài tu luyện.
Những bóng người lướt đến này đều phân biệt rõ ràng phân thành ba cái khu vực, mà chỗ khu vực có thanh thế mạnh nhất đều là đệ tử trong một mạch của Lục Hồng. Lúc này, trên gương mặt của tất cả bọn họ đều lộ vẻ trêu tức, bọn họ vui vẻ nhìn qua phía trước, cười đùa với nhau thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, hiển nhiên là không có coi trọng đệ tử hai mạch khác.
Một mạch của bọn họ đến từ Kiếm Lai Phong, cho nên trong suy nghĩ luôn có vài phần xem thườngđối với Thánh Nguyên Phong đang xuống dốc. Mà bây giờ cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch sắp diễn ra, chỉ cần chuyện lần này thành công, một mạch này của bọn họ sẽ trở thành chủ mạch của Thánh Nguyên Phong. Lúc đó, địa vị của bọn họ cũng sẽ vượt xa hai mạch còn lại.
Cho nên, sau khi danh ngạch tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong được công bố ra, dưới sự dung túng Lục Hồng, theo thời gian dần trôi qua, đệ tử trong một mạch này của Lục Hồng càng lúc càng kiêu ngạo.
Trong khoảng thời gian một tháng này, đại đa số chuyện tranh đấu giữa rất nhiều đệ tử ở Thánh Nguyên Phong đều do một mạch của Lục Hồng gây ra, mà một phần lớn xung đột đều kết thúc bằng chiến thắng nghiêng về phía một mạch của Lục Hồng, dù sao không chỉ số lượng mà cả chất lượng, một mạch của bọn họ đích thật là mạnh nhất trong Thánh Nguyên Phong.
Mà cái này cũng làm cho đệ tử trong một mạch của Lục Hồng càng ngày càng hung hăng, càn quấy... Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủn, trong Thánh Nguyên Phong, tiếng kêu la dậy trời.
Lúc này, đứng ở phía trước rất nhiều đệ tử trong một mạch của Lục Hồng là một thanh niên mặc áo lam, ở bên hông thanh niên này có dây lưng màu tím quấn quanh, gương mặt của người này trông có vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, hai hàng lông mày như hai thanh kiếm sắc bén, tản ra sự kiêu ngạo.
Người này tên là Ngô Hải, cũng là người có tên tuổi trong một mạch của Lục Hồng, thậm chí lần này trong sáu người tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch, ngoại trừ Viên Hồng thì hắn là người đứng thứ nhất, có thể thấy được thực lực của Ngô Hải này mạnh mẽ thế nào.
Ngô Hải đứng chắp tay, nhàn nhạt liếc về phía bên cạnh, ở chỗ đó, thân hình tròn vo của Thẩm Vạn Kim bị vài tên đệ tử đè xuống, lúc này trên mặt của Thẩm Vạn Kim còn vài vết xanh tím hiển nhiên là ăn không ít đau khổ.
- Thẩm Vạn Kim, xem ra Chu Nguyên kia cũng chỉ là kẻ hàn nhát mà thôi, thậm chí ngay cả tiểu đệ cũng không dám đến bảo vệ?
Khóe miệng của Ngô Hải nhấc lên tạo thành một nụ mỉa mai rồi hắn nói.
Thẩm Vạn Kim đau khổ, ăn nói khép nép:
- Ôi, Ngô Hải sư huynh, nhân vật như ngài cần gì phải làm khó loại tôm tép nhỏ, không có kiến thức như đệ chứ. Lúc nãy, đệ cũng đã cố gắng giải thích rồi, đệ thật sự là không có ý đụng phải sư muội cuẩ ngài, nếu không đệ bồi thường cho muội ấy chút nguyên ngọc, có được hay không?
Ngô Hải cười cười, nói:
- Bồi thường nguyên ngọc sao? Cũng tốt, vậy thì ngươi cứ lấy ra đủ mười vạn nguyên ngọc là được.
Nghe Ngô Hải nói vậy, đệ tử trong một mạch của Lục Hồng ở chung quanh cũng cười vang.
Thẩm Vạn Kim xấu hổ cười, nói:
- Ngô Hải sư huynh, đệ chỉ là một đệ tử đai đen nho nhỏ mà thôi, sao có thể có nhiều nguyên ngọc như vậy được chứ?
Nghe Thẩm Vạn Kim nói như vậy, sắc mặt của Ngô Hải lập tức trầm xuống, hắn nói:
- Đã không có, vậy thì câm miệng lại đi. Hôm nay, nếu như Chu Nguyên kia không tự mình đến lĩnh người thì lúc mặt trời lặn, ta sẽ trực tiếp ném ngươi từ nơi này xuống núi.
- Yên tâm, từ chỗ này bay xuống cũng không chết được đâu, nhiều lắm là gãy mấy cái xương thôi.
Thẩm Vạn Kim vội vàng há miệng tựa như là còn muốn nói gì nữa.
Ba!
Nhưng mà Ngô Hải kia đã nhanh chóng vung tay, một cơn gió mạnh xé rách không khí, trên gương mặt đầy mỡ của Thẩm Vạn Kim lập tức xuất hiện một cái dấu bàn tay màu đỏ tươi.
- Câm miệng.
Ngô Hải lạnh lùng nói.
Bàn tay của Thẩm Vạn Kim khẽ nắm chặt, ở chỗ sâu trong ánh mắt xẹt qua vẻ tức giận, nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm rãi cúi đầu xuống, bàn tay cũng buông lỏng.
Hắn biết Ngô Hải ở trước mắt không phải là tồn tại mà mình có thể chọc được.
Thấy thế, Ngô Hải cũng cười lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực. Hôm nay, hắn ngược lại là muốn nhìn xem Chu Nguyên kia có dám tới hay không? Nếu như không dám thì hắn có thể tuyên truyền việc này ra ngoài, ngược lại là sẽ làm cho Chu Nguyên kia mất mặt. Dù sao một cái tiểu đệ đều không bảo vệ được, người vô năng như vậy thì lại có thể có bản lãnh gì?
Ở đối diện, cách đó không xa cũng có một nhóm lớn đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên hội tụ lại. Thấy cảnh Thẩm Vạn Kim bị đánh, bọn họ cũng cực kỳ tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngô Hải.
Nhưng bọn họ cũng không dám có động tác gì, bởi vì có Ngô Hải tọa trấn tại đây, đệ tử tầm thường đâu có năng lực nhúng tay.
- Nhanh, nhanh đi tìm Chu Thái sư huynh hoặc là Trương Diễn sư huynh...
- Đã có người đi rồi.
- Vậy còn Chu Nguyên sư huynh kia thì sao?
- Còn không có hồi âm... Tựa như là không tìm được.
- Hứ. Liệu có phải là không được tiếng gió nên trốn đi hay không? Bình thường, Thẩm Vạn Kim kia vì hắn mà bôn ba, hôm nay có phiền toái mà hắn cũng mặc kệ hay sao?
- Cho dù hắn có đến thì chỉ sợ cũng không có tác dụng gì, Ngô Hải kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu...
- ...
Những đệ tử này xì xào, bàn tán với nhau, tất cả đều lộ ra sự lo lắng, nếu như hôm nay Thẩm Vạn Kim thực sự bị Ngô Hải ném từ nơi này xuống dưới, như vậy thì cũng không khác gì hung hăng tát vào mặt của một mạch bọn họ một cái.
Mà ở cách đó không xa cũng có không ít đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng trưởng lão hội tụ lại, nhưng mà lúc này chuyện trước mắt là xung đột giữa một mạch của Lục Hồng cùng một mạch của Thẩm Thái Uyên, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không tiện nhúng tay.
Hưu!
Lúc này, có mấy bóng người lướt đến rồi đáp xuống phía trước nhóm đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng trưởng lão, một bóng người xinh đẹp hiển lộ ra đến, thân thể mềm mại thon dài, hai chân nhỏ nhắn, thẳng tắp, người này đúng là Lữ Yên kia.
Hiển nhiên là nàng cũng đã biết được chuyện xảy ra ở chỗ này, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua chỗ Ngô Hải, lông mày khẽ nhíu, nàng nói:
- Chu Nguyên kia hiện thân chưa?
Bên cạnh có đệ tử trả lời:
- Còn không có.
Cặp môi đỏ mọng của Lữ Yên hơi nhếch lên, nàng nói:
- Không có xuất hiện coi như là còn chút lý trí, mục tiêu của Ngô Hải kia rõ ràng là Chu Nguyên hắn, Thẩm Vạn Kim này chỉ là một cái cớ mà thôi.
Nếu như nàng không có đoán sai thì chỉ sợ là Ngô Hải này phụng mệnh Lục Hồng đến dò xét sâu cạn của Chu Nguyên, bởi vì Lục Hồng kia rất xem trọng đối với lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, cho nên coi như là người không có khả năng chiến thắng như Chu Nguyên, Lục Hồng đều cũng không có bỏ qua, mà là định triệt để tìm hiểu nội tình cho tinh tường, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên Chu Nguyên không hiện thân ngược lại làm cho mục đích của Ngô Hải không thể thực hiện được.
Mặc dù nói như vậy nhưng mà Lữ Yên lại vẫn còn có chút thất vọng lắc đầu, nếu như chuyện này còn có thể nhịn thì thật đúng là cũng hơi mất mặt, nàng không biết là Chu Nguyên này có tâm cơ quá sâu hay là quá vô tình nữa?
Ở đây đều là người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh tự nhiên sẽ cảm thấy sự ẩn nhẫn này là có chút mềm yếu.
- Sư tỷ, chúng ta có nên ra tay hay không? Ta cảm thấy một mạch của Lục Hồng thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo.
Có đệ tử không nhịn được, căm phẫn nói.
Lữ Yên có chút trầm ngâm rồi lắc đầu nói:
- Chờ một chút đi! Cũng sắp đến lúc mặt trời lặn rồi. Nếu như cuối cùng, Chu Nguyên kia vẫn không hiện thân thì ta sẽ ra tay cứu lấy Thẩm Vạn Kim kia.
Hiện tại, một mạch này của bọn họ cùng một mạch của Thẩm Thái Uyên coi như là đã tạm thời kết thành minh hữu, cùng chống lại một mạch của Lục Hồng. Cho nên, không nhìn thấy thì thôi, chứ nếu như đã nhìn thấy thì nàng tự nhiên sẽ không ngồi nhìn một mạch của Lục Hồng càng thêm hung hăng càn quấy.
Trong khi đội ngũ của ba bên đang giằng co, thời gian cũng dần trôi qua, chẳng mấy chốc là đã đến lúc hoàng hôn.
Nhưng mà Chu Nguyên vẫn như trước chưa có dấu hiệu là sẽ xuất hiện.
Thấy thế, Ngô Hải kia không khỏi lắc đầu, khóe miệng nhấc lên tạo thành một nụ cười khinh miệt, nói với Thẩm Vạn Kim:
- Xem ra là ngươi đã bị người ta vứt bỏ rồi. Thật là một kẻ đáng thương.
Sau đó hắn lạnh lùng phất phất tay.
- Nếu như Chu Nguyên kia đã vô tình như thế thì ta cũng không cần khách khí rồi. Các huynh đệ, trực tiếp ném tên này xuống núi.
Nghe Ngô Hải nói vậy, mấy tên đệ tử đang bắt giữ Thẩm Vạn Kim lập tức nhếch miệng cười rộ lên. Sau đó, cũng mặc kệ Thẩm Vạn Kim kịch liệt giãy dụa, bọn họ lập tức nhấc hắn lên, khiêng tới vách núi rồi ném ra ngoài.
- Dừng tay!
Thấy thế, đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại nhưng không có người để ý tới.
Thân hình mập mạp của Thẩm Vạn Kim trực tiếp đã bị ném đi ra ngoài, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lữ Yên cũng thất vọng lắc đầu, xem ra Chu Nguyên kia cũng đã suy đoán được mục đích của mấy người Ngô Hải, cho nên là hạ quyết tâm không hiện thân rồi.
- Chu Nguyên này cũng quá hèn nhát rồi. Thật là một kẻ không có cốt khí.
Nàng thản nhiên nói, sau đó liền muốn ra tay, cứu lấy Thẩm Vạn Kim đang rơi xuống.
Hưu!
Nhưng mà, ngay khi nàng sắp sửa ra tay thì trong nháy mắt đó, trong thiên địa chợt có tiếng xé gió vâng lên, chỉ thấy được một vệt sáng màu đen xẹt qua từ phía chân trời, cuối cùng hung mãnh đâm ở trên vách núi đá.
Có lông tơ trắng như tuyết hóa thành tấm lụa lao ra, quấn chặt lấy Thẩm Vạn Kim và treo hắn ở giữa vách núi.
Tất cả mọi người nhìn lại và nhìn thấy một cái bút màu đen cắm ở trên vách núi đá, lông tơ trắng như tuyết vươn ra từ ngòi bút, quấn chặt lấy Thẩm Vạn Kim.
Nhìn qua cái bút màu đen quen thuộc kia, ở bốn phía lập tức có một vô số tiếng kinh hô vang lên.
- Vẫn là không nhịn được sao?
Thấy thế, Ngô Hải cũng mỉm cười. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy được từ chỗ chân trời xa xa có một đám mây bằng nguyên khí phá không bay đến. Cuối cùng ở cái nhìn soi mói của vô số người, đám mây bằng nguyên khí đã đáp xuống cái đài tu luyện này.
Phía trên đám mây bằng nguyên khí này là bóng người thon dài, ngoại trừ Chu Nguyên thì còn có thể là người phương nào.
- Chu Nguyên sư huynh!
Thấy Chu Nguyên đã đến, đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên lập tức vui mừng lên tiếng, nhưng sau đó trong mắt lại có vẻ sầu lo xuất hiện. Nếu như Chu Nguyên đã hiện thân thì chỉ sợ hôm nay đối phương sẽ quyết không chịu từ bỏ ý đồ rồi.
- Ta còn tưởng rằng sư đệ sẽ vẫn trốn vào trong cái xác rùa đen của mình nữa chứ.
Ngô Hải mỉm cười nói, chỉ là nụ cười kia không còn ôn hòa, ngược lại là có chút mỉa mai.
- Nếu như sư đệ đã chịu hiện thân, vậy thì không thể tốt hơn rồi. Người bạn này của ngươi đả thương sư muội của ta, nể mặt đồng môn nên ta cũng chỉ bắt hắn bồi thường có mười vạn nguyên ngọc mà thôi nhưng mà đáng tiếc hắn không có đủ tiền, thôi thì sư đệ tới trả giúp hắn đi.
Ngô Hải nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nhếch miệng cười nói:
- Ta nghĩ sư đệ có lẽ sẽ có đủ tiền để bồi thường phải không?
- Lục Hồng trưởng lão phái ngươi đến xò xét thực lực của ta phải không?
Chu Nguyên cười nhạt nói.
Ngô Hải nhắm hai mắt lại, cười nói:
- Sư đệ cảm thấy mình có tư cách này hay sao?
Chu Nguyên lắc đầu rồi duỗi hai ngón tay ra.
- Hai vạn thôi sao? Thế thi không đủ đâu.
Ngô Hải híp mắt lại cười nói.
Chu Nguyên thở dài một hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Ý của ta là cho ngươi hai lựa chọn...
- Hoặc là bây giờ ngươi chủ động nhảy từ nơi này xuống...
- Hoặc là ta sẽ đánh gãy chân của ngươi, sau đó vứt ngươi xuống.
- Hai chọn một, ngươi chọn cái nào?
Nghe Chu Nguyên nói vậy, dáng tươi cười trên mặt Ngô Hải lập tức cứng lại.