Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 497: Một Quyền

Chưa xác định
Chương 497: Một quyền

Trên đài tu luyện, gió núi gào thét.

Mọi người nhìn qua bóng người trẻ tuổi vừa mới đáp xuống kia, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là đều bị lời nói lúc trước Chu Nguyên dọa sợ.

Ai cũng không ngờ, đối mặt với Ngô Hải rõ ràng là tới tìm phiền toái, Chu Nguyên lại không hề có dấu hiệu muốn chịu thua, ngược lại là dùng tư thái càng thêm cường ngạnh để phản kích trở về.

Phải biết rằng, đây chính là Ngô Hải, một trong những đệ tử mạnh nhất trong một mạch của Lục Hồng!

Những đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên kia cũng liếc nhìn nhau và cùng cảm thấy kỳ lạ. Ngày bình thường, Chu Nguyên kỳ thật cũng coi như là ôn hòa, nhưng bây giờ, bọn họ lại hoàn toàn không hề cảm thấy Chu Nguyên giống với một người ôn hòa.

Chỉ là... Loại cường ngạnh này tuy sẽ giúp người ta hả giận, nhưng... Ngược lại sẽ càng chọc giận Ngô Hải.

- Lá gan của … thằng này thật đúng là không nhỏ.

Nhìn qua cảnh tượng này, Lữ Yên cũng có chút ít kinh ngạc, chợt nàng không nhịn được mà cảm thán một tiếng vì cảm thấy lúc trước mình nói sai rồi, Chu Nguyên này căn bản cũng không biết cái gì là sợ.

- Đáng tiếc! Mặc dù có dũng khí nhưng chỉ dựa vào dũng khí lại không giải quyết được chuyện này, bởi vì câu nói này, sợ là Ngô Hải sẽ nhất định không chịu từ bỏ ý đồ rồi.

Những đệ tử khác ở bên cạnh Lữ Yên cũng gật gật đầu, nói:

- Chu Nguyên này thật đúng là người không biết chịu chịu thiệt.

- Sư tỷ, vậy lát nữa tỷ còn ra tay không?

Lữ Yên nghĩ nghĩ một lúc rồi hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói với vẻ trêu tức:

- Dũng khí của thằng này để cho ta ngoài ý muốn, cho nên nếu như lát nữa mà hắn chịu thiệt, ta sẽ ra tay trợ giúp.

Chu Nguyên có thể không sợ hãi Ngô Hải mà hiện thân thật ra khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn, cho nên nàng cũng không ngại thuận tay trợ giúp hắn một lần.

Đương nhiên, trước hết cũng phải để cho Chu Nguyên ăn chút đau khổ đã. Thằng này mặc dù có thiên phú, nhưng mà đích thật là hơi quá kiêu ngạo. Bây giờ, cứ để cho Ngô Hải kia giúp hắn hiểu được chỉ dựa vào mồm mép sẽ không cải biến được cái gì đã, tất cả mọi thứ phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

Ở trong rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, vào lúc này, dáng tươi cười trên mặt Ngô Hải kia cũng dần thu liễm, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, bàn tay đưa lên sờ cằm giống như đang nghiền ngẫm.

Sau đó hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía rất nhiều đệ tử trong một mạch của Lục Hồng đang đứng ở sau lưng mình và cười nói:

- Các huynh đệ, mọi người nghe thấy hắn vừa nói cái gì sao?

Nghe Ngô Hải nói với vẻ trêu tức, những đệ tử khác lập tức cười vang.

- Xem ra thằng này bị Ngô Hải sư huynh dọa đến điên rồi...

- Hắn cho rằng Ngô Hải sư huynh là những đối thủ mà hắn đã từng chiến đấu kia sao?

- Nhưng mà ta cũng phải công nhận thằng này vẫn còn có chút dũng khí, mặc dù hơi ngu xuẩn một chút.

- ...

Những đệ tử trong một mạch của Lục Hồng kia đều cười đùa, trêu tức, bởi vì không có một người nào thật sự để Chu Nguyên vào trong mắt, nguyên nhân chính là do bây giờ đang đứng trước mặt bọn họ là Ngô Hải, một trong những người mạnh nhất ở bên trong một mạch của bọn họ.

Mặc kệ những cười vang kia, thần sắc trên mặt Chu Nguyên ngược lại là không có biến đổi gì, hắn cong ngón tay rồi búng ra, chỉ thấy được Thẩm Vạn Kim được lông tơ trắng như tuyết xoáy lên, đưa đến phía sau của hắn.

- Vạn Kim ,đệ không sao chứ?

Chu Nguyên nhìn hắn một cái.

Thẩm Vạn Kim gãi gãi đầu, lúng túng nói:

- Tiểu Nguyên ca, đệ không có chuyện gì, nếu không chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi thôi.

Đột nhiên, ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở dấu bàn tay đỏ tươi thủ ấn trên mặt của Thẩm vạn Kim, hắn không nói thêm gì, nhưng ánh mắt kia lại trở nên lạnh hơn rất nhiều. Sau đó, hắn phất phất tay và nói với Thẩm Vạn Kim.

- Vạn Kim, giờ đệ hãy lui về sau đã, chuyện này cứ để ta giải quyết.

Nghe thấy Chu Nguyên nói thế, Thẩm Vạn Kim cười khổ một tiếng, hắn muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chỉ biết nuốt những lời định nói xuống, chỉ là trong ánh mắt có một tia cảm động.

Hắn như thế nào không biết Chu Nguyên đã hạ quyết tâm muốn ra mặt đòi lại công bằng cho hắn.

Tuy rằng Thẩm Vạn Kim vẫn tự xưng là người có da mặt dày, những nhục nhã này của đối phương căn bản không bị hắn để ở trong mắt, nhưng lúc này nhìn đến bóng lưng của Chu Nguyên lại làm cho mũi của hắn hơi chua chua.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ngô Hải rồi cười cười:

- Ngươi nghĩ xong chưa?

Ngô Hải cũng cười cười, duỗi ra ngón tay, chỉ vào Chu Nguyên:

- Tiểu tử ngươi ... cũng thật là có chút ý tứ.

Oanh!

Nhưng mà sau một khắc, nguyên khí hùng hồn, giống như bão táp, đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể Ngô Hải, rất nhiều đệ tử ở chung quanh bị chấn động và liên tiếp lui về phía sau.

Một uy áp của nguyên khí xuất hiện.

Uy áp này không hề yếu hơn Dương Huyền mà Chu Nguyên gặp ở Hắc Viêm Châu, thậm chí, còn mạnh hơn một phần.

Vào lúc này, sắc mặt của Ngô Hải cũng trầm xuống, chỗ khóe miệng xuất hiện một nụ cười khinh miệt:

- Đúng là kẻ không biết tốt xấu!

Vừa dứt lời, hắn xóa bàn tay ra sau đó năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.

Chỉ thấy được nguyên khí hùng hồn phóng lên trời, trực tiếp là biến thành mấy trăm đạo hư ảnh hình kiếm, kiếm khí lăng lệ, ác liệt phát ra, làm cho tất cả mọi người là cảm thấy lạnh sống lưng.

Hưu! Hưu!

Mấy trăm đạo hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí mãnh liệt bắn ra, giống như vô số tia chớp, dùng tốc độ cực nhanh, hung mãnh đâm về phía những chỗ hiểm trên người Chu Nguyên.

Mỗi một đạo hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí kia đều có uy lực đủ để khiến cho một cường giả Thái sơ Cảnh Lục trọng thiên sợ hãi, mà mấy trăm đạo như thế hội tụ cùng một chỗ, coi như là Thái sơ Cảnh Thất trọng thiên chỉ sợ cũng không dám có chút khinh thường.

- Ngô Hải sư huynh vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu, xem ra cũng bị Chu Nguyên làm cho tức giận rồi.

Thấy thế, những đệ tử trong một mạch của Lục Hồng kia không khỏi cười ra tiếng.

Mà ở cách đó không xa, trên mặt các đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên đều lộ vẻ lo lắng.

Bá! Bá!

Từng đạo hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí gào thét lao qua, mà thân hình Chu Nguyên cũng vào lúc này bắt đầu chuyển động, chỉ thấy được thân hình của hắn nhanh chóng hư hóa, tựa như một đám khói xanh, nhanh chóng bay ra.

Xuy xuy!

Hư ảnh hình kiếm xẹt qua khói xanh, để lại những vết kiếm sâu không thấy đáy ở trên mặt đất cứng rắn.

Chu Nguyên cũng không bị động tiếp đòn, thân hình biến ảo và nhanh chóng tránh thoát toàn bộ những hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí kia.

Ngô Hải thấy thế, sắc mặt cũng không khỏi ngưng trọng hơn, rồi hắn khẽ động đầu ngón tay.

Càng nhiều hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí hơn nữa xuất hiện, chúng ùn ùn kéo đến, nhanh chóng bao phủ, đuổi giết Chu Nguyên.

- Sư tỷ, Chu Nguyên có thể chống đỡ nổi sao?

Ở bên cạnhLữ Yên, có đệ tử nhìn xem trận chiến ở trước mặt và hỏi.

Lữ Yên thản nhiên nói:

- Nếu như không có cái Thiên Nguyên Binh kia trợ giúp thì Chu Nguyên chỉ sợ không phải là đối thủ của Ngô Hải. Mặc dù hiện tại hắn có thể né tránh nhưng điều này hiển nhiên là không phải là kế lâu dài.

- Một khi hắn xuất hiện sơ hở, đòn tấn công của Ngô Hải sẽ giống như là mưa to bao phủ hắn.

- Cuối cùng vẫn là do tu vi nguyên khí của hắn quá thấp rồi... Đây chính là nhược điểm trí mạng của hắn.

Nói đến chỗ này, nàng cũng phải tiếc nuối lắc đầu, nếu như hiện tại tu vi nguyên khí của Chu Nguyên có thể cao hơn 3,4 trong thiên thì có lẽ trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, hắn thực sự sẽ trở thành một con ngựa đen.

Nhưng đáng tiếc chính là hiện tại, hắn còn chưa có đủ thực lực.

Phốc xuy phốc xuy!

Vô số đạo hư ảnh hình kiếm nhanh chóng lướt qua, một đám khói xanh có hình dáng giống như người biến đổi vị trí một cách quỷ dị, phía trước mặt đất lập tức bị những đạo hư ảnh hình kiếm xuyên thủng xé rách.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua nụ cười mỉa mai trên mặt Ngô Hải ở cách đó không xa. Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, làn da bên ngoài cơ thể ẩn ẩn có ánh sáng như ngọc hiển hiện.

Phanh!

Hắn giẫm mạnh bàn chân xuống đất, cú đạp này khiến cho đất đá văng tung tóe, thân hình nhanh chóng lao về phía Ngô Hải.

Tốc độ đột nhiên nhanh hơn!

Từng đạo hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí hung mãnh đâm xuống nhưng lại không có cách nào đuổi kịp tốc độ Chu Nguyên.

- A! Tốc độ tăng lên sao?

Thấy thế, Ngô Hải lập tức cười lạnh, hai tay đột nhiên khép lại.

Nguyên khí hùng hồn hội tụ mà đến, cuối cùng tạo thành một thanh kiếm màu xanh dài khoảng ba thước ở trước mặt của hắn, trên thân kiếm này giống như là có thêm sấm sét quấn quanh, mơ hồ có tiếng nổ vang truyền ra.

- Huyền Lôi Kiếm Ảnh!

Ngô Hải hét to một tiếng rồi đẩy chưởng ra.

Bá một tiếng.

Huyền Lôi Kiếm Ảnh kia mãnh liệt bắn ra, mang theo tiếng nổ vang, kiếm khí lăng lệ, ác liệt mà cuồng bạo.

Ở trong ánh mắt của Chu Nguyên, Huyền Lôi Kiếm Ảnh kia nhanh chóng biến lớn, nhưng mà hắn lại không hề giống như là sẽ né tránh, ngược lại là sắc mặt bình tĩnh, thò tay ra, trực tiếp chộp tới Huyền Lôi Kiếm Ảnh kia.

- Muốn chết!

Thấy thế, Ngô Hải lập tức nhe răng cười.

- Lỗ mãng!

Lữ Yên cũng không nhịn được mà lên tiếng, sắc mặt khẽ biến đổi, nàng không ngờ Chu Nguyên có Thiên Nguyên Binh mà không dùng, lại dám dùng tay không để đón đỡ Nguyên thuật công kích của Ngô Hải.

Xoẹt!

Ở bên trong rất nhiều tiếng kinh hô, cuối cùng, bàn tay của Chu Nguyên cũng sắp va chạm cùng Huyền Lôi Kiếm Ảnh kia, năm ngón tay duỗi ra, chộp thẳng vào mũi kiếm.

Không ít đệ tử không nhịn được mà nhắm mắt lại, trong đầu bọn họ đang tưởng tượng sau nháy mắt, cả bàn tay của Chu Nguyên chỉ sợ đều bị gọt sạch.

Xoẹt!

Cuối cùng, bàn tay thon dài của Chu Nguyên đã bắt được Huyền Lôi Kiếm Ảnh, nhất thời hoa lửa văng khắp nơi. Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, nụ cười dữ tợn trên mặt Ngô Hải kia bỗng nhiên cứng lại.

Con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại.

Bởi vì hắn cũng không có nhìn thấy cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe, bàn tay của Chu Nguyên vững vàng bắt lấy mũi kiếm của Huyền Lôi Kiếm Ảnh, tựa như là kiếm khí sắc bén ẩn chứa bên trên Kiếm Ảnh không hề có tác dụng gì.

Xèo xèo!

Mặc dù Huyền Lôi Kiếm Ảnh có giãy dụa như thế nào nhưng cũng đều thì không có cách nào thoát ly khỏi lòng bàn tay của Chu Nguyên.

- Chuyện này … là như thế nào vậy?

Chung quanh đài tu luyện lập tức vang lên rất nhiều tiếng kinh hô hoảng sợ.

Lữ Yên cũng khẽ giật mình, trên gương mặt xinh đẹp cũng xuất hiện thần sắc không thể tưởng tượng được.

Nàng không thể tin được, ở dưới tình huống không có Thiên Nguyên Binh tăng phúc, Chu Nguyên vậy mà có thể dùng tay không để tiếp được một đòn lăng lệ, ác liệt như vậy của Ngô Hải.

- Răng rắc!

Mà lúc này, ở trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, thần sắc trên mặt Chu Nguyên lại không có gì thay đổi, bàn tay đột nhiên nắm chặt, không ngờ lại có thể bóp nát Huyền Lôi Kiếm Ảnh kia.

Bá!

Sau nháy mắt, Chu Nguyên đã xuất hiện ở trước mặt Ngô Hải.

Hắn mặt không biểu tình, năm ngón tay nắm chặt rồi đánh ra một quyền.

Cả cánh tay sáng lên màu ngọc, đồng thời nguyên khí trong cơ thể cũng giống như là nước lũ bắt đầu khởi động.

Một sức mạnh đáng sợ giống như núi lửa đột nhiên phun trào.

Một quyền đánh ra, không gian đều ẩn ẩn phát ra tiếng vỡ vụn.

Tóc gáy trên toàn thân Ngô Hải đột nhiên dựng ngược, hai tay vội vàng kết ấn, lập tức nguyên khí nhanh chóng tạo thành vô số lớp phòng ngự ở trước người.

Phanh!

Nhưng mà đối mặt với nắm đấm tỏa ra ánh sáng như ngọc kia Chu Nguyên, những lớp phòng ngự kia cơ hồ là trong khoảnh khắc đã nứt ra.

Chỉ không đến một hơi, tất cả các lớp phòng ngự vỡ vụn.

Oanh!

Ngay sau đó, nắm đấm của Chu Nguyên mang theo tiếng gió rít, nhanh chóng rơi vào trên lồng ngực của Ngô Hải.

Lusc này, sắc mặt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Mà trong mắt của Ngô Hải có xuất hiện sự sợ hãi.

Bành!

Mắt thường có thể thấy được vào lúc này sóng xung kích bộc phát ra đến kinh khủng đến thế nào. Tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy Ngô Hải phun ra một búng máu tươi, thân thể giống như là đạn pháo bắn ngược đi ra ngoài.

Phanh! Phanh! Phanh!

Mặt đất bị xé nứt.

Cuối cùng Ngô Hải hung hăng đâm vào trên vách đá, khiến cho cả vách núi đều rạn nứt, sụp đổ, những tảng đá to lăn xuống, đè lên người hắn.

Khắp trời đát đều cực kỳ yên tĩnh.

Theo thời gian dần trôi qua, ánh sáng như ngọc trên thân thể Chu Nguyên cũng bắt đầu thu liễm. Hắn ngẩng đầu, nhìn qua vách núi bị sụp đổ kia rồi mở miệng, giống như là đang lẩm bẩm nhưng mọi người đều nghe rõ.

- Ngu xuẩn...

- Ta đã nói chính ngươi tự mình nhảy xuống đi cơ mà ...

- Lãng phí thời gian của ta.

Bình Luận (0)
Comment