Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 499 - Chương 498: Chu Nguyên Cường Ngạnh

Chưa xác định
Chương 498: Chu Nguyên cường ngạnh

Bên trên đài tu luyện, một vết cắt thật sâu khiến cho bệ đá cơ hồ bị vỡ ra làm hai, mà ở một đầu của vết cắt là vách núi không ngừng sụp đổ, đá lớn lăn xuống.

Mà lúc này, xung quanh đài tu luyện đều hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều gần như ngây ngốc khi nhìn qua vách núi không ngừng sụp đổ, đá lớn lăn xuống kia.

Những đệ tử trong một mạch của Lục Hồng kia lúc trước vẫn còn cười vang, nhưng mà lúc này, nụ cười ở trên mặt đã cứng lại, trông cực kỳ buồn cười.

Đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên vốn dĩ còn đang hoảng sợ khi nhìn thấy Chu Nguyên dùng tay không bắt lấy đạo Huyền Lôi Kiếm Ảnh kia của Ngô Hải nhưng sau một khắc... Bọn họ liền thấy được Ngô Hải chật vật bay rớt ra ngoài.

Những đệ tử ở bên cạnh Lữ Yên kia cũng đồng dạng là rơi vào trong trầm mặc. Tất cả mọi người tính cả Lữ Yên đều hơi thất thần khi nhìn qua bóng người trẻ tuổi vẫn đang bảo trì tư thế đánh ra một quyền kia.

Tất cả mọi người đều không ngờ đòn phản kích của Chu Nguyên lại hung hãn đến loại trình độ này.

- Làm sao có thể cơ chứ?

Lữ Yên lẩm bẩm.

Trong mắt của nàng tràn đầy vẻ kinh hãi và nghi hoặc, bởi vì ở bên trong cảm giác của nàng, nguyên khí chấn động của Chu Nguyên cũng không có khác biệt quá lớn với lúc trước nhưng vì sao, một quyền phản kích kia lại có thể bộc phát ra uy năng đáng sợ như thế được?

Tuy nói rằng ở thời khắc cuối cùng Ngô Hải kia cũng bởi vì Chu Nguyên đột nhiên bộc phát mà trở tay không kịp, nhưng bao nhiêu lớp nguyên khí phòng ngự kia vẫn như cũ là có thể đơn giản chống cự lại bất cứ đòn tấn công nào có uy lực dưới Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên.

Nhưng cuối cùng, ở dưới một quyền của Chu Nguyên, những lớp phòng ngự kia lại yếu ớt như tờ giấy.

Hơn nữa, rõ ràng là Chu Nguyên cũng không có sử dụng Thiên Nguyên Binh, bởi vì cái bút màu đen kia vẫn còn cắm trên vách núi mà ...

Từ những chi tiết của nhiệm vụ ở Hắc Viêm Châu mà Nhiệm Vụ Đường công bố ra lúc trước thì rõ ràng Chu Nguyên có thể chiến đấu cùng, thậm chí chiến thắng Dương Huyền của Thánh Cung kia hoàn toàn là bởi vì trong tay hắn có Thiên Nguyên Binh tăng cường, bằng không thì hắn không có khả năng đối kháng cùng người đã đạp nửa chân vào cảnh giới Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên như Dương Huyền được.

Nhưng mà trước mắt...

Chu Nguyên cũng không dùng Thiên Nguyên Binh mà.

Lữ Yên nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nàng ẩn ẩn cảm giác được, mặc dù lúc này nguyên khí chấn động tỏa ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên vẫn giống như trước, nhưng lại có điểm gì đó khiến cho người ta cảm giác thấy có chút khác biệt.

Ở trong ánh mắt rung động của mọi người, Chu Nguyên cũng chậm rãi thu hồi nắm đấm, làn da tản ra ánh sáng như ngọc theo thời gian dần trôi qua cũng khôi phục lại bình thường.

Chu Nguyên cúi đầu, nhìn nắm đấm của mình, trong mắt cũng có chút sợ hãi, thán phục. Tiểu Huyền Thánh Thể này quả nhiên là vô cùng bá đạo, mặc dù trước mắt hắn chỉ vừa mới tu thành Ngọc Bì cảnh , nhưng sức lực cũng đã được tăng cường đến một mức độ cực kỳ kinh người.

Được Ngọc Bì tăng cường, hơn nữa còn có nguyên khí của bản thân hắn, cả hai chồng chất vào khác với chuyện một cộng một bằng hai rồi, loại trình độ này đã đủ để giúp cho hắn có thể chính diện chống lại Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên sơ kỳ rồi.

Mà Ngô Hải này e rằng cũng chỉ vừa mới đột phá Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi.

Dưới sự khinh thường, thằng này vậy mà dám cho hắn đến gần người để phát động ra một quyền hội tụ đủ sức mạnh của cả nguyên khí lẫn thân thể, cũng đáng đời bị một quyền của hắn trực tiếp đánh bay.

Dù sao, khi chiến đấu với người tu luyện thân thể thì người tu luyện thuật pháp phải nhớ rằng cần kéo dãn khoảng cách, dùng đòn tấn công tầm xa để ứng đối, dù sao một khi bị gần người, người tu luyện thân thể sẽ có thể phát huy ra ưu thế thân thể mạnh mẽ.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua chỗ vách núi đã sụp đổ xuống kia. Sau đó, thân hình khẽ động và lập tức xuất hiện ở chỗ đống đá, hắn vung tay áo lên, nguyên khí cuốn những tảng đá kia bay sang một bên.

Sau khi những tảng đá này bị dọn sạch, bóng người bị chôn ở phía dưới cũng hiện ra.

Ngô Hải kia người đầy máu tươi, nhìn trông cực kỳ chật vật, nhưng mà lúc này hắn lại vẫn như cũ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Hắn muốn đứng dậy đánh tiếp nhưng bởi vì một quyền hung hãn lúc trước của Chu Nguyên làm cho nguyên khí trong cơ thể có chút trì trệ, không có cách nào vận chuyển.

Chu Nguyên hờ hững nhìn qua hắn, sau đó nói:

- Dấu bàn tay trên mặt Thẩm Vạn Kim lúc trước là do ngươi đánh phải không?

Ngô Hải lạnh lùng nói:

- Chu Nguyên, ngươi chớ đắc ý! Vừa rồi chỉ là do ta bị bất ngờ nên trở tay không kịp mà thôi!

Nhưng mà Chu Nguyên không để ý đến, hắn xòe bàn tay ra rồi vung lên.

Ba!

Một dấu bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trên mặt của Ngô Hải, tiếng vang thanh thúy truyền ra.

Một dấu bàn tay đỏ như máu xuất hiện ở trên mặt Ngô Hải.

Ngô Hải tựa như là bị một cái tát này của Chu Nguyên làm cho ngây ngốc, mãi một lát sau, hắn mới phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt đều trở nên dữ tợn, hắn rít gào:

- Sao mà ngươi dám tát ta?

Ở trong một mạch của Lục Hồng, ngày bình thường. hắn cũng coi như là cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh nịnh hót. Hắn không ngờ, Chu Nguyên này cũng dám tát hắn ở trước mặt mọi người!

- Ba!

Nhưng mà, trả lời hắn lại là một cái tát.

- Chu Nguyên, ta muốn giết chết ngươi!

- Ba!

- Vương bát đản, ngươi nhất định phải chết!

- Ba!

- Ba!

Tới lúc sau, hắn chỉ mới mở miệng, còn chưa kịp gào thành tiếng thì Chu Nguyên đã lại là tát thêm một cái, vì vậy tiếng vang thanh thúy vang lên một cách liên miên bất tận.

Chung quanh đài tu luyện, nhìn qua cảnh tượng này, đệ tử của ba mạch đều trợn mắt há hốc mồm.

Đánh người không vẽ mặt.

Chu Nguyên rõ ràng là định khiến cho Ngô Hải mất hết mặt mũi.

Nhìn thấy con ngươi lạnh lẽo kia của Chu Nguyên, trong lòng một vài người cũng hiểu được, xem ra lúc trước mấy người Ngô Hải nhục nhã Thẩm Vạn Kim cũng làm cho Chu Nguyên thực sự tức giận rồi.

Sắc mặt của nhưng đệ tử trong một mạch của Lục Hồng không ngừng thay đổi giữa hai màu xanh trắng. Bọn họ muốn đi lên ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Chu Nguyên, tất cả lại không có gan này, chỉ có thể vội vàng nói với nhau:

- Nhanh. Chúng ta nhanh đi gọi người tới thôi!

Mà ở bên này, do tác dụng của mấy chục cái tát, khuôn mặt của Ngô Hải kia đã sưng vù lên, giống như là đầu một con lợn vậy, nguyên khí ngưng tụ trong cơ thể cũng bị Chu Nguyên đánh tan, không có cách nào phản kháng.

- Ngừng! Ngừng!

Sự đau nhức kịch liệt ở trên mặt làm cho Ngô Hải đã có chút cháng váng đầu hoa mắt. Rốt cục, hắn không nhịn được nữa, thanh âm đều thay đổi:

- Ta đã không nói chuyện nữa rồi mà!

Bàn tay của Chu Nguyên dừng một chút, sau đó hắn thản nhiên nói:

- Thật xin lỗi! Ta không nghe thấy.

Sau đó, Chu Nguyên lại tiếp tục nâng bàn tay lên.

Thấy thế, trong lòng Ngô Hải phát lạnh, hắn vội vàng nói:

- Đừng đánh nữa, ta nói xin lỗi!

Đối mặt với những cái tát không hề lưu tình chút nào của Chu Nguyên, rốt cục Ngô Hải cũng đã chịu thua. Bởi vì hắn biết, nếu như cứ để Chu Nguyên tiếp tục đánh nữa thì chỉ sợ mặt của cũng đều bị đánh nát.

Chu Nguyên cụp mắt xuống rồi nói:

- Xin lỗi là đủ rồi hay sao?

- Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Chu Nguyên nghĩ nghĩ, nói:

- Bồi nguyên ngọc đi, chỉ cần mười vạn nguyên ngọc mà thôi.

Ngô Hải suýt nữa phun tiếp ra một búng máu. Lúc trước hắn còn dùng mười vạn nguyên ngọc đến để trêu đùa Thẩm Vạn Kim, không ngờ chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã thay đổi. Lúc này hắn lại bị Chu Nguyên bức ép. Biết mình không phải là đối thủ của Chu Nguyên cho nên Ngô Hải chỉ đành chịu đựng biệt khuất ở trong lòng rồi nói:

- Ta cũng không có mười vạn nguyên ngọc.

Chu Nguyên mặt không biểu tình nâng bàn tay lên.

Ngô Hải vội vàng nói:

- Đừng! Đừng! Tuy rằng không có mười vạn, nhưng quỹ đen của ta có ba vạn nguyên ngọc.

Hắn vỗ Túi Càn Khôn, lập tức có nguyên ngọc gào thét bay ra, rơi đầy đất.

Thấy thế, bàn tay của Chu Nguyên lúc này mới biến chậm lại, tay áo run lên, một đạo nguyên khí cuốn những nguyên ngọc này đến chỗ hắn. Sau đó, hắn nhìn về phía Thẩm Vạn Kim và nói:

- Đều thu lấy.

Nhìn thấy Chu Nguyên đưa cho mình nhiều nguyên ngọc như vậy, Thẩm Vạn Kim cũng ngẩn người, sau đó con mắt sáng lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn quay người đi rồi nói:

- Tiểu Nguyên ca, hay là huynh cứ cầm đi.

- Là ngươi bị đánh chứ không phải là ta, số nguyên ngọc này cũng có thể coi như là một khoản tiền đền bù tổn thất.

Chu Nguyên tức giận nói.

Thẩm Vạn Kim nuốt nước bọt rồi nói:

- Bị đánh một lần được ba vạn nguyên ngọc sao?

Như là nghĩ đến điều gì đó, mắt Thẩm Vạn Kim đột nhiên sáng lên rồi hắn nhìn qua Ngô Hải và nói:

- Nếu không... Ngô Hải sư huynh lại đánh ta một trận nữa đi?

Nghe được lời nói vô xỉ của Thẩm Vạn Kim, Ngô Hải cũng không nhịn được mà khiến cho khóe miệng khẽ co giật.

Chu Nguyên cũng trừng mắt nhìn Thẩm Vạn Kim, da mặt của thằng này thật là dày đến mức vượt xa sự tưởn tượng của mọi người... Lúc trước hắn còn lo lắng chuyện mấy người Ngô Hải làm sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Thẩm Vạn Kim nhưng hiện tại xem ra, năng lực thừa nhận của Thẩm Vạn Kim hơn xa sự tưởng tượng của hắn.

Chu Nguyên thầm cảm thán một tiếng, sau đó chỉ xuống chỗ vách núi và nói với Ngô Hải:

- Chính ngươi nhảy xuống …

Ngô Hải sắc mặt cứng đờ, nói:

- Ta đã bồi thường rồi mà ngươi còn bắt nhảy sao?

Chu Nguyên mặt không biểu tình, nói:

- Hoặc là ta vứt ngươi xuống đây?

Ngô Hải không nhịn được cắn răng nói:

- Chu Nguyên, ngươi không nên quá phận rồi!

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, bàn tay lại một lần nữa chậm rãi nâng lên.

Nhưng mà vào lúc này, trong thiên địa chợt có tiếng xé gió vang lên, mấy bóng người từ trên trời đáp xuống cách chỗ Chu Nguyên không xa, nhất thời có nguyên khí cường hãn bộc phát ra, bao phủ mọi người.

- Chu Nguyên, thả người ra.

Một tiếng nói lạnh như băng, nhàn nhạt vang lên, trong đó cũng không có bất kỳ ý thương lượng, giống như là mệnh lệnh mang theo tư thái từ trên cao nhìn xuống.

Chung quanh đài tu luyện, rất nhiều đệ tử nhìn lại và đều khẽ biến sắc mặt.

Mà những đệ tử trong một mạch của Lục Hồng thì là vui sướng hét lên.

- Viên Hồng sư huynh!

Chu Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy được ở cách đó không xa, mấy bóng người đứng sừng sững, tại vị trí đầu lĩnh kia là một bóng người cường tráng giống như là vượn, uy áp nguyên khí như có như không phát ra từ trong cơ thể hắn, làm cho không ít đệ tử ở chung quanh đều sợ hãi.

Người này đúng là đại đệ tử trong một mạch của Lục Hồng, Viên Hồng.

- Viên Hồng vậy mà đều đến rồi!

Nhìn qua Viên Hồng, khuôn mặt của Lữ Yên cũng khẽ biến, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.

Ở trong rất nhiều ánh mắt kính sợ, Viên Hồng đứng chắp tay, hai mắt hờ hững kia nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi nói:

- Ngươi chơi cũng chơi chán rồi, thả người ra rồi lại giao trả nguyên ngọc, chuyện hôm nay ta sẽ xem như chưa từng phát sinh.

Ở phía sau Chu Nguyên, sắc mặt của Thẩm Vạn Kim cũng cứng đờ, bàn tay đã đưa ra nhưng không dám thu nguyên ngọc lại.

Dù sao ở bên trong Thánh Nguyên Phong, uy danh của Viên Hồng vẫn khá đáng sợ.

Vô số ánh mắt đều nhìn qua Chu Nguyên, tất cả mọi người đều muốn biết đối mặt với người có khả năng cao nhất sẽ trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong là Viên Hồng, liệu Chu Nguyên có dám ngạnh kháng nữa hay không?

Nhưng mà, khi bọn họ còn đang suy tư, Chu Nguyên lại thu hồi ánh mắt từ trên người Viên Hồng và nhìn về phía Ngô Hải.

Ngô Hải cười lạnh, nói:

- Hiện tại ngươi đã hối hận rồi chứ? Ta cho ngươi biết, muộn...

Nhưng mà, nụ cười trên mặt hắn vừa mới hiển hiện thì hắn đã nhìn thấy Chu Nguyên tiến lên một bước, một quyền hung hăng đánh lên trên bụng hắn, nguyên khí cuồng bạo dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, đánh tan số nguyên khí mà hắn vừa ngưng tụ.

Tiếp theo, Chu Nguyên lãnh đạm nắm lấy tóc của Ngô Hải rồi nhanh chóng hất lên, sau đó Ngô Hải kia đã bay đi ra ngoài, rơi xuống vách núi. Lúc này, tiếng kêu gào thê thảm của Ngô Hải mới vọng lên từ dưới vách núi.

Mà Chu Nguyên thì phủi tay, lẩm bẩm:

- Đã bảo ngươi tự nhảy đi, hết lần này tới lần khác lại nói nhảm nhiều như vậy.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Viên Hồng, khẽ cười nói:

- Viên Hồng sư huynh, lúc trước ngươi vừa nói cái gì vậy?

Chung quanh đài tu luyện hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người kể cả lấy Lữ Yên đều trợn mắt há hốc mồm khi nhìn qua Chu Nguyên. Ai cũng không ngờ, sau khi Viên Hồng đã hiện thân mà Chu Nguyên vẫn không hề có ý định dàn xếp ổn thỏa, ngược lại là ở trước mặt Viên Hồng còn trực tiếp ném Ngô Hải xuống dưới ...

Việc này không khác gì tát vào mặt Viên Hồng một cái.

Chỉ có điều cái tát này cũng quá mạnh rồi!

Vô số ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Viên Hồng, quả nhiên là nhìn thấy, sắc mặt hờ hững của Viên Hồng đã trở nên âm trầm, một đôi mắt giống như sư hổ nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, một uy áp hung hãn chậm rãi phát ra từ trong cơ thể của hắn.

- Chu Nguyên, ngươi đang gây hấn với ta sao?

Rất nhiều đệ tử đều cảm thấy sợ hãi, Viên Hồng quả nhiên là đã nổi giận!

Bình Luận (0)
Comment