Bên trên đài tu luyện, sau khi thanh âm trầm thấp của Viên Hồng vừa vang vọng, một cỗ uy áp làm cho lòng người sợ hãi cũng chậm rãi phát ra từ trong cơ thể hắn.
Răng rắc!
Mặt đất dưới chân hắn xuất hiện vô số vết rách, đất đá vụn đều văng tung tóe khắp trời.
Áo bào của Viên Hồng không gió mà bay phất phới.
Ở dưới loại uy áp này, một vài người ở chung quanh không nhịn được mà lui ra phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, kiêng kị.
Đệ tử trong một mạch của Lục Hồng thì là vui sướng, hô to cổ vũ. Bọn họ hung hăng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này lại dám tùy tiện làm bừa như thế ở trước mặt Viên Hồng sư huynh, quả nhiên là tự rước lấy nhục.
Mà những đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên kia thì là lộ vẻ bất an.
- Chu Nguyên này cũng thật sự là càn quấy.
Lữ Yên cũng không nhịn được nói, đang ở trước mặt Viên Hồng mà Chu Nguyên lại dám ném Ngô Hải xuống sườn núi, đây quả thực là khiêu khích trần trụi.
Tuy nói hành vi này quả thật là khiến cho người ta hả giận, nhưng ở chỗ này chọc giận Viên Hồng hiển nhiên là cũng rất không có lý trí.
Mặc dù không biết lúc trước Chu Nguyên làm như thế nào có thể đánh cho Ngô Hải trở tay không kịp nhưng Ngô Hải cùng Viên Hồng hiển nhiên là không phải ở cùng một cấp độ.
Chu Nguyên đồng dạng là cảm nhận được uy áp phát ra từ trong cơ thể Viên Hồng. Lúc này, hắn nhắm hai mắt lại, người này có thể trở thành người có khả năng trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong nhất cũng hoàn toàn chính xác là có chút sâu không lường được.
Nhưng mà Chu Nguyên cũng không có lựa chọn nhượng bộ.
Ngày xưa, cách làm việc của hắn cũng coi như là ôn hòa, nhưng trước mắt xem ra, biểu hiện ôn hòa của hắn ngược lại bị người ta coi là mềm yếu, cho nên mấy người Ngô Hải mới dám ra tay với người quen ở bên cạnh hắn.
Hôm nay nếu như hắn đơn giản buông tha Ngô Hải kia thì chỉ sợ về sau loại chuyện này cũng sẽ không chấm dứt cho nên mặc dù là Viên Hồng đã hiện thân rồi nhưng Chu Nguyên vẫn không có ý định dàn xếp ổn thỏa, ngược lại lựa chọn thủ đoạn cứng rắn.
bên ngoài thân thể của Chu Nguyên ẩn ẩn có ánh sáng như ngọc lưu chuyển, từng viên tinh thể nguyên khí bên trong khí phủ cũng sáng lên, nguyên khí nhanh chóng tràn ra khắp toàn thân.
Cùng lúc đó, bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt, Thiên Nguyên Bút cắm ở trên vách núi đá gào thét lao tới, rơi vào trong tay của hắn.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như Viên Hồng, hiển nhiên là Chu Nguyên cũng không có ý định khinh thường mà giữ lại thực lực.
- Viên Hồng sư huynh, Ngô Hải này đã làm sai chuyện, tự nhiên là cần trả giá thật nhiều. Điểm này, ai cũng không cải biến được.
Ngòi bút của Thiên Nguyên Bút chỉ chéo nghiêng xuống mặt đất, Chu Nguyên bình tĩnh nói.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Viên Hồng nở một nụ cười mỉa mai và nói:
- Cho dù đệ tử trong một mạch chúng ta làm sai thì cũng phải do chúng ta tới quản giáo, đâu đến phiên ngươi giáo huấn?
- Mà ở trước mặt ta, coi như là Chu Thái, Trương Diễn cũng không dám làm càn như thế, ngươi lại tính toán là cái gì đó?
- Mà hiện tại đang ở trước mặt của ta, ngươi còn dám ném sư đệ của ta xuống sườn núi. Đã như vầy, ngươi cũng xuống dưới cùng sư đệ của ta đi!
Uỳnh!
Viên Hồng vừa dứt lời thì chỉ trong một cái chớp mắt, một đạo nguyên khí cực kỳ hùng hồn đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể hắn. Trong lúc mơ hồ, đạo nguyên khí này tựa như hóa thành một dấu bàn tay cực lớn, to mấy trăm trượng đập xuống chỗ Chu Nguyên.
Khí thế cuồn cuộn đủ để chém đứt núi cao.
Dấu bàn tay bằng nguyên khí phát ra áp lực vô cùng cuồng bạo, cho dù nó chưa rơi xuống nhưng mặt đất đã sụp đổ xuống tạo thành hình một bàn tay.
Viên Hồng kia vừa ra tay là đã hiển lộ ra thực lực kinh người. Nhìn thấy uy thế của một chưởng kia, sắc mặt của những đệ tử ở đây đều biến đổi.
Chu Nguyên đồng dạng là nhận thấy được một chưởng kia của Viên Hồng lăng lệ, ác liệt đến mức nào. Lúc này, ánh mắt của hắn co vào, bàn tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, hắn không dám chậm trễ chút nào, vận nguyên khí toàn lực nghênh địch.
- Dừng tay!
Nhưng mà, ngay khi Chu Nguyên muốn ra tay thì bỗng nhiên phía trên đài tu luyện này lại một lần nữa có một tiếng hét to vang lên.
Một bóng người nhanh chóng bay tới và đứng ở phía trước Chu Nguyên, người này đúng là Chu Thái.
- Cút ngay!
Nhìn thấy Chu Thái hiện thân nhưng mà Viên Hồng kia lại không hề có dấu hiệu sẽ dừng tay, ngược lại là lạnh lùng quát một tiếng, khí thế của dấu bàn tay bằng nguyên khí kia càng thêm hung hắn.
Thấy Viên Hồng càn rỡ như thế, ánh mắt của Chu Thái cũng lập tức lộ vẻ giận dữ, chỉ thấy được hắn đạp mạnh chân xuống dưới đất, nguyên khí cuồn cuộn lập tức từ đỉnh đầu của hắn phóng lên trời rồi cũng hóa thành một dấu bàn tay bằng nguyên khí va chạm với một chưởng của Viên Hồng.
Uỳnh!
Hai dấu bàn tay bằng nguyên khí hung hăng va chạm ở giữa không trung. Chỉ trong chốc lát có sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Bên trên đài tu luyện, vô số vết rạn không ngừng xuất hiện khiến cho đài tu luyện giống như là sắp vỡ tan.
Hai dấu bàn tay bằng nguyên khí chính diện va chạm, Chu Thái khẽ kêu rên một tiếng, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nguyên khí trong cơ thể không ngừng tuôn ra, bởi vì dấu bàn tay bằng nguyên khí của Viên Hồng kia đang chậm rãi ép xuống.
Hiển nhiên là trong lần va chạm này, Viên Hồng hơi chiếm thượng phong.
- Chu Thái, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể chiến đấu cùng ta hay sao? Đại đệ tử trong một mạch này của các ngươi cũng chỉ có chút năng lực ấy hay sao?
Ánh mắt của Viên Hồng âm trầm, hắn thản nhiên nói.
Chu Nguyên đứng ở phía sau Chu Thái thấy thế, liền nắm chặt Thiên Nguyên Bút, định ra tay tương trợ.
- Hừ, Viên Hồng, ngươi cũng quá kiêu ngạo đi , chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng một mạch của ta không có người nào sao?
Nhưng còn không đợi Chu Nguyên ra tay lại là có thêm một tiếng quát lạnh vang lên, chỉ thấy được một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Chu Thái.
Người vừa hiện thân đúng là Trương Diễn.
Tuy nói ngày bình thường Trương Diễn cùng Chu Thái không vừa mắt nhau, cũng hay đối nghịch, nhưng hôm nay Viên Hồng này đã có ý ức hiếp toàn bộ một mạch của bọn họ, Trương Diễn tự nhiên không thể ngồi xem Chu Thái chịu thiệt.
Uỳnh!
Hai tay áo của Trương Diễn tung bay, hai dòng nguyên khí dài trăm trượng gào thét mà ra, tựa như hai con trăn khổng lồ thét dài, vô cùng hung hãn xông tới dấu bàn tay bằng nguyên khí ở phía trên kia.
Ken két!
Trương Diễn vừa ra tay, Chu Thái lập tức lấy lại tinh thần, dồn lực phản công. Ở giữa không trung, ba đòn tấn công va chạm rồi cuối cùng đồng thời nổ tung và cùng biến mất, sóng khí cuồn cuộn tản ra xung quanh.
Viên Hồng vung tay áo lên, đánh tan luồng sóng xung kích kia. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn qua Chu Thái cùng Trương Diễn, cười mỉa mai và nói:
- Hai người các ngươi là định liên thủ hay sao?
- Ha ha ha. Cũng tốt. Để cho ta tới thử xem thực lực của hai người các ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu?
Hắn cười lớn rồi tiến lên một bước, khí thế hung hãn, đúng là không hề có vẻ như là sợ hai người Chu Thái, Trương Diễn liên thủ.
Đối mặt với Viên Hồng hùng hổ lao đến, sắc mặt của hai người Chu Thái cùng Trương Diễn cũng trở nên ngưng trọng. Ở quanh người, nguyên khí hùng hồn bốc lên.
Chung quanh đài tu luyện, Nhìn qua cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử đều cảm thấy chấn động. Chẳng lẽ là còn chưa chờ đến khi cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này bắt đầu, đệ tử cao cấp nhất của hai mạch muốn trực tiếp chiến đấu sao?
Ba bóng người giằng co, ba đạo nguyên khí càng lúc càng cường hãn bắt đầu tuôn ra.
- Này, người của Chấp Pháp Đường đã sắp tới rồi, các ngươi còn muốn tiếp tục đánh hay sao?
Nhưng mà, ngay khi ba người còn đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói thanh thúy vang lên. Cả ba người đồng thời quay sang và chỉ thấy được ở cách đó không xa Lữ Yên chính là người đã mở miệng nói chuyện.
Sau đó, ba người ngẩng đầu nhìn qua phía xa xa, quả nhiên là nhìn thấy mấy bóng người đang nhanh chóng lao đến.
Viên Hồng cau mày rồi thu liễm nguyên khí lại.
Thấy thế, Chu Thái, Trương Diễn cũng thở dài một hơi, nguyên khí cũng lùi về trong cơ thể.
- Lần này, vận khí của hai người các ngươi cũng không phải là kém lắm đâu. Vốn dĩ ta đã định trực tiếp đánh hai người các ngươi thành tàn phế, như vậy một tháng sau, một mạch của các ngươi cũng không cần lại tham dự lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này nữa. Nhưng đáng tiếc người của Chấp Pháp Đường đến nhanh quá.
Viên Hồng mặt không biểu tình nói.
Trương Diễn tức giận cười nói:
- Thật cuồng!
Chu Thái thì nói:
- Viên Hồng, chờ đến khi cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch diễn ra, chúng ta sẽ lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi.
Viên Hồng cười nhạt một tiếng rồi không để ý đến hai người Chu Thái, Trương Diễn nữa. Hai mắt hung hãn giống như sư hổ kia nhìn về phía Chu Nguyên rồi hắn duỗi ngón tay ra, chỉ xuống chỗ vách núi.
- Chu Nguyên, nếu như bây giờ ngươi còn có lý trí thì nên chủ động áp chế nguyên khí rồi nhảy xuống núi, như vậy chuyện hôm nay đến đây là kết thúc.
- Nếu không ... Ngươi tránh được lần này nhưng lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa đâu.
- Nếu như ở trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, ngươi gặp phải ta ... Có lẽ khi đó sẽ trễ.
Ngữ khí của hắn cực kỳ bình thản, không mang theo sự giận dữ tựa như là chỉ đang nói về một chuyện không có ý nghĩa mà thôi, hiển nhiên là từ đầu đến cuối, hắn cũng không từng thật sự để Chu Nguyên vào trong mắt.
Ở chung quanh, nghe được câu nói này của Viên Hồng, mọi người đều đưa mắt nhìn qua Chu Nguyên, dùng thân phận cùng với thực lực của Viên Hồng thì những lời này hiển nhiên là thật sự làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Nghe Viên Hồng nói vậy, Chu Nguyên cũng không nhịn được cười cười, sau đó thu liễm nụ cười, gằn giọng nói rõ từng chữ:
- Viên Hồng sư huynh, ta cũng rất mong đợi rằng chúng ta có thể gặp nhau trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này.
Viên Hồng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên nhưng không nói gì. Một lát sau, hắn nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia không làm cho người ta sợ hãi đến rùng mình.
- Chu Thái, Trương Diễn, xem ra một mạch này của các ngươi đã thu nhận một cái xương cứng đó ...
- Nhưng mà ta cũng thực sự rất hi vọng khi chúng ta gặp mặt ở trog lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, xương cốt của hắn còn có thể cứng như vậy ...
Hắn hờ hững thu hồi ánh mắt, không liếc nhìn Chu Nguyên nữa, chỉ phất phất tay.
- Đi.
Sau đó, Viên Hồng phóng lên trời, những đệ tử khác trong một mạch của Lục Hồng cũng lập tức đi theo sát hắn.
Sau khi một mạch của Lục Hồng rời đi, bầu không khí khẩn trương ở trên đài tu luyện cũng theo thời gian dần trôi qua mà tán đi.
Nhìn qua phương hướng mà Viên Hồng rời đi, Chu Thái cùng Trương Diễn liếc nhìn nhau và đều nhìn thấy một tia ngưng trọng ở trong mắt đối phương. Mặc dù trận chiến đấu này cực kỳ ngắn ngủi, nhưng bọn họ lại có thể cảm giác được Viên Hồng mang đến áp lực thật lớn.
Xem ra lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, một trận ác chiến không thể tránh được.
- Chu Nguyên sư đệ, đệ không có sao chứ?
Chu Thái xoay đầu lại, nhìn về phía Chu Nguyên, hỏi.
Chu Nguyên cười lắc đầu.
Trương Diễn thì hừ lạnh một tiếng, nói:
- Năng lực không lớn nhưng tính tình cũng không nhỏ, Viên Hồng này cũng là người mà ngươi có thể trêu vào hay sao?
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp quay người bỏ đi. Dù sao quan hệ giữa hắn và Chu Nguyên cũng không thể coi là hữu hảo, lúc trước hắn ra tay hoàn toàn là vì Viên Hồng miệt thị một mạch này của bọn họ mà thôi.
Chu Nguyên thấy thế, chỉ là cười cười, không so đo cùng hắn.
Chu Thái thì là vỗ vỗ bả vai của Chu Nguyên, an ủi hắn một lúc rồi mới rời đi. Mặc dù Chu Thái nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng mà Chu Nguyên vẫn có thể nhìn ra một ít sầu lo ở trong mắt của hắn, hiển nhiên là hôm nay, trận chiến đấu cùng Viên Hồng cũng làm cho Chu Thái cảm thấy áp lực.
Chu Nguyên nhìn qua phương hướng Viên Hồng kia rời đi, nhắm hai mắt lại và thoáng trầm tư.
Viên Hồng này đích thật là một kình địch.
Hắn nắm chặt năm ngón tay, cúi đầu nhìn làn da có ánh sáng như ngọc nhàn nhạt lưu chuyển.
Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng này, hắn còn cần cố gắng tu luyện nhiều hơn.