Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 503: Nói Chuyện

Chưa xác định
Chương 503: Nói chuyện

Trên đường núi nhỏ, hai bóng người một trước một sau chậm rãi di chuyển, Thôn Thôn đi ở chính giữa, thỉnh thoảng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên giống như có chút hả hê, hiển nhiên là ngay cả nó đều cảm thấy Yêu Yêu đang tức giận.

Chu Nguyên trừng mắt với nó sau đó ánh mắt nhìn về bóng hình xinh đẹp, yểu điệu ở phía trước. Hắn gãi gãi đầu, hiển nhiên là không nghĩ tới người xưa nay vốn thờ ơ đối với bất luận chuyện gì là Yêu Yêu vậy mà sẽ có lúc nổi giận.

Yêu Yêu không nói lời nào, Chu Nguyên cũng không dám khơi mào câu chuyện, vì vậy hai người liền giữ nguyên bầu không khí có chút nặng nề như thế này, một đường về tới động phủ.

Trở về động phủ, Yêu Yêu thản nhiên nói:

- Ngươi đi tắm rửa qua đã.

Nghe Yêu Yêu nói vậy thì Chu Nguyên mới để ý đến mùi mồ hôi khó chịu toát ra từ cơ thể mình, hắn cười khan một tiếng rồi ngoan ngoãn đi rửa sạch.

Yêu Yêu thì ngồi xuống trong đình viện, lấy bình ngọc ra, rót đầy một chén rượu, bàn tay ngọc nắm lấy, một con ngươi không linh dừng những đám mây bay trên bầu trời.

Sau một lúc lâu, cảm thấy mình đã rửa ráy sạch sẽ, Chu Nguyên mới đi ra, ngồi xuống ở phía đối diện với Yêu Yêu.

Yêu Yêu vẫn như trước không có để ý đến hắn, chỉ là ngẩn người, nhìn chằm chằm đám mây ở bên ngoài.

Sau một hồi lâu, nàng mới thu hồi ánh mắt, dung nhan tuyệt mỹ không mang theo chút cảm xúc nào nhìn về phía Chu Nguyên rồi nàng thản nhiên nói:

- Ngươi ...

- Ta sai rồi.

Nhưng mà nàng vừa mở miệng, Chu Nguyên đã không chút do dự nói.

Yêu Yêu khẽ giật mình, cau mày lại:

- Sai ...

- Yêu Yêu tỷ nói đúng!

Chu Nguyên lập tức nói, thái độ cực kỳ đoan chính.

- Cái ...

- Về sau, ta sẽ không làm như thế nữa!

Yêu Yêu mỗi lần vừa nói được một từ, Chu Nguyên đã lập tức tỏ vẻ chịu thua, tư thái khiêm tốn, giống như là đang nói muốn đánh muốn mắng tùy ngươi.

Đăng!

Bị cắt đứt mấy lần, Yêu Yêu lập tức đặt mạnh chén ngọc trong tay lên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, đôi mắt dễ thương lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Nguyên:

- Câm miệng!

Chu Nguyên lập tức mím chặt miệng lại.

Ở một bên xem kịch vui, Thôn Thôn tắc thì liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt xem thường, thằng này quả thực là làm mất mặt phái nam!

Yêu Yêu trừng mắt với Chu Nguyên, vốn là trong lòng còn một chút tức giận, bị người sau vô sỉ quấy rầy như vậy, ngược lại là đã suy yếu đi, lúc này có chút tức giận uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Nhìn thấy sắc mặt của Yêu Yêu đã bớt tức giận, Chu Nguyên mới buông lỏng một hơi, vội vàng muốn cầm bình ngọc rót rượu cho Yêu Yêu.

Nhưng mà cũng bị Yêu Yêu thò tay đẩy bàn tay của hắn ra, chính cô cầm lấy bình ngọc, tự rót và uống một mình.

Nàng uống liền vài chén rồi mới chậm rãi nói:

- Chu Nguyên, ngươi quá nóng vội rồi.

Nghe Yêu Yêu nói vậy, Chu Nguyên cũng khẽ thở dài một hơi, nói:

- Yêu Yêu tỷ, ta không có lý do để buông lỏng. Tỷ cũng biết đấy, tình huống của ta không giống với Sở Thanh sư huynh, huynh ấy làm việc chỉ thích ra ba, bốn phần lực, mà ta ... lại luôn luôn phải ra tay toàn lực.

- Đại Chu Vương Triều vẫn còn phải chịu uy hiếp từ Đại Võ Vương Triều. Ai cũng không biết Đại Võ lúc nào sẽ ra tay, mà một khi ra tay, Đại Chu tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thật lớn.

- Đại Chu hiện tại còn không có cách nào để chống lại Đại Võ, mà ta là hi vọng duy nhất của Đại Chu.

Yêu Yêu nhìn qua Chu Nguyên ở trước mắt, chỉ mới qua mấy năm, thiếu niên tay trói gà không chặt lúc trước theo thời gian trôi qua đã dần lột xác, mà ở trên vai của hắn hiển nhiên là cũng đang thừa nhận áp lực cực lớn.

Mặc dù ngày bình thường hắn chưa từng biểu lộ ra nhưng Yêu Yêu sao không biết chứ.

Yêu Yêu xoay chén rượu trong tay, nói khẽ:

- Ngươi cũng biết mình là hy vọng duy nhất của Đại Chu, vậy một khi ngươi gặp chuyện không may thì Đại Chu làm sao bây giờ?

Nàng nhìn chằm chằm rượu trong chén, thấp giọng nói:

- Mà khi đó, ta lại nên đi nơi nào?

Ở bên trong lời nói của nàng có một chút cảm xúc hoang mang, không biết giải quyết thế nào, thân thế của nàng cực kỳ thần bí, ngay cả bản thân nàng đều không rõ ràng. Dĩ vãng, nàng chỉ có một người thân, đó chính là Thương Uyên.

Mà Thương Uyên phó thác nàng cho Chu Nguyên, những năm này ở chung khiến cho trong nội tâm cô lạnh của nàng cũng theo thời gian trôi qua mà coi Chu Nguyên là thân nhân. Nàng không có cách nào để tưởng tượng, nếu như Chu Nguyên cũng xảy ra chuyện, nàng sẽ phải làm gì.

Nàng cũng không có bất kỳ lưu luyến gì với đối với Thương Huyền Tông này, chỉ là bởi vì Chu Nguyên ở chỗ này, cho nên nàng mới có thể ở tại chỗ này.

Còn nếu như Chu Nguyên mất, nàng tự nhiên cũng không có lý do lưu lại.

Khi đó, trời đất bao la nhưng thật sự là không có chỗ nào để nàng đi cả.

Thậm chí ngay cả cha mẹ của mình là ai, nàng cũng không biết được, mặc dù trong lòng của nàng cũng không có bất kỳ cảm giác gì đối với hai người gọi là cha mẹ kia ...

Nhìn thấy trong con ngươi của Yêu Yêu cực kỳ hiếm thấy toát ra cảm xúc hoang mang cùng bất lực, trái tim của Chu Nguyên cũng hơi hơi co rút, đau đớn. Hắn xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh buốt như ngọc của Yêu Yêu.

Chu Nguyên nhẹ nhàng nói:

- Yêu Yêu tỷ, ta biết được sau lưng tỷ có lẽ sẽ ẩn chứa bí mật thật lớn, dù sao ngay cả nhưng tồn tại như Thương Uyên sư phụ cùng Thương Huyền lão tổ đều có liên quan với tỷ, so sánh với hai người bọn họ, lúc này ta đây chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến.

- Trong những năm gần đây, mỗi lần gặp phải nguy hiểm thì đều là tỷ đứng ra, che chở, ngăn cản cho ta.

- Nhưng mà ta đã đáp ứng với Thương Uyên sư phụ phải bảo vệ tỷ, ta không muốn cuối cùng ngay cả cái hứa hẹn này đều không làm được ...

Chu Nguyên nhìn qua gương mặt hoàn mỹ, không tỳ vết ở trước mắt, cười cười, nói:

- Yêu Yêu tỷ, ta dốc sức liều mạng tu luyện như vậy là có hai mục đích chính ... Một là vì thủ hộ cho Đại Chu, hai chính là vì một ngày kia khi tỷ gặp phải nguy hiểm, ta có thể có được đủ tư cách và thực lưc để tranh thủ cho tỷ một đường sinh cơ.

- Dù là, chuyện này phải trả một cái giá lớn là tánh mạng của ta.

Hắn nụ cười tiêu sái, nhưng mà trong hai mắt nhìn chằm chằm Yêu Yêu lại cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc này của Chu Nguyên, Yêu Yêu có chút ngơ ngẩn, trong đôi mắt xưa nay luôn thờ ơ đối với vạn vật của nàng tựa hồ là vào lúc này có một loại dấu hiệu giống như là đã hòa tan.

Cho nên, mặc dù đã nhìn thấy Chu Nguyên đang cầm chặt bàn tay nhỏ bé của mình nhưng Yêu Yêu cũng không có đẩy ra hắn, mà năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng khép lại, nắm chặt bàn tay của Chu Nguyên, nói khẽ:

- Nếu quả thật có ngày nào đó, ta hi vọng ngươi ... Hảo hảo còn sống.

Lúc này bên ngoài đình viện có ánh mặt trời phá vỡ tầng mây, ánh sáng chiếu rọi xuống giống như là bao phủ cả đình viện bằng đá và hai người ở bên trong. Lúc này, ở bên trong những tia nắng có bụi bậm bay múa.

Mà nội tâm của Chu Nguyên cũng bị lời nói nhỏ nhẹ kia của Yêu Yêu làm cho xúc động.

Hắn nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ ở trước mắt, trong lòng có một loại rung động. Thế là, hắn đứng dậy, bốn mắt đối mặt, hắn không nhịn được chậm rãi đưa mặt tới gần.

Trong đôi mắt sáng của Yêu Yêu phản chiếu khuôn mặt của Chu Nguyên, nàng tựa hồ cũng hơi bất ngờ vì hành động của Chu Nguyên, thân hình cứng ngắc lại.

Hai người càng ngày càng gần, hơi thở giống như là đã phả lên trên mặt của đối phương.

Rống! Rống!

Nhưng mà, ngay khi hai đôi môi muốn chạm vào nhau thì bỗng nhiên có một tiếng thú rống vang lên, Yêu Yêu lập tức tỉnh táo lại, trong con ngươi hiếm thấy xuất hiện thần sắc bối rối, như một phản xạ có điều kiện, nàng lập tức giội chén rượu trong tay lên trên mặt của Chu Nguyên.

khuôn mặt của Chu Nguyên lập tức trở nên cứng ngắc, nước rượu tí tách rơi xuống.

Gương mặt của Yêu Yêu lập tức có xuất hiện một vòng hồng nhuận phơn phớt, nàng trừng mắt với Chu Nguyên rồi vội vàng quay người tiến vào trong tiểu lâu, chỉ nghe phịch một tiếng, cửa phòng đã bị đóng chặt lại.

Chu Nguyên sửng sốt, thân hình cứng ngắc giống như một pho tượng.

Sau một hồi khá lâu, hắn mới chậm rãi lau nước rượu trên mặt, khuôn mặt trở nên âm trầm, hắn xoay người, nhìn về phía Thôn Thôn ở một bên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hỗn đản, ta hôm nay muốn ăn hết thịt của ngươi!

Hắn lập tức hung ác chụp một cái.

Đồ bạch nhãn lang (Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn) này đã ăn hết của hắn bao nhiêu đồ ăn, vậy mà lại dám phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Bầu không khí lúc trước thế nhưng mà có thể nói là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ngày mai, khi Yêu Yêu khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày thì một một lần nữa cho Chu Nguyên thêm một cái lá gan, hắn cũng không dám làm chuyện tương tự, mà bây giờ cơ hội này lại bị Thôn Thôn phá hủy.

Một người một thú lập tức xông vào, vật lộn với nhau.

Một lát sau.

Chu Nguyên nằm trên mặt đất, trên người đầy vết cào, ở bên cạnh hắn, Thôn Thôn đắc ý quay trở ra, phát ra tiếng kêu giống như giễu cợt, hiển nhiên là trận tranh đấu này cuối cùng dùng Chu Nguyên thất bại mà chấm dứt.

Chu Nguyên bi phẫn thở dài một hơi, thậm chí ngay cả một con tiểu súc sinh đều đánh không lại ...

Mà mang theo bi phẫn như vậy, hai mắt của hắn lại theo thời gian trôi qua mà dần rủ xuống, lại trực tiếp ngủ say ở trên mặt đất.

Thôn Thôn nhìn thấy Chu Vân trực tiếp nằm ngủ trên mặt đất, đôi mắt thú chớp chớp, sau đó lén lút chạy đến trên đầu của hắn, nhếch chân lên, đúng là định tiểu lên đầu Chu Nguyên một bãi.

Nhưng mà chân của nó vừa mới nhếch lên, lỗ tai đã bị một bàn tay ngọc hung hăng nắm lấy, sau đó trực tiếp xách lên.

Thôn Thôn giãy dụa lấy. Đợi đến khi nhìn thấy con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt nước của Yêu Yêu, thân hình nó lập tức cứng ngắc, trong đôi mắt thú lộ ra thần sắc nịnh nọt giống như là đang cầu xin nàng tha thứ.

- Đưa hắn trở về phòng đi.

Yêu Yêu liếc nhìn Chu Nguyên đang nằm trên mặt đất và thản nhiên nói.

Thôn Thôn bị ném xuống, chỉ có thể biến lớn thân hình, ném Chu Nguyên lên trên lưng, sau đó thành thành thật thật đưa hắn về trong lầu nhỏ.

...

Ngày hôm sau, khi Chu Nguyên tỉnh lại thì hắn phát hiện mình đang nằm ở trên giường nệm mềm mại. Hắn nhìn qua chỗ nóc giường, huyết khí dồi dào phát ra từ trong cơ thể làm cho hắn nhanh chóng khôi phục tới được đỉnh phong.

Keng!

Có tiếng chuông thanh thúy, cổ xưa bỗng nhiên vang vọng ở giữa trời đất.

Nghe được tiếng chuông này, đôi mắt của Chu Nguyên cũng sáng lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt tràn ngập chiến ý.

Cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch rốt cục cũng đã bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment