Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 504: Bắt Đầu.

Chưa xác định
Chương 504: Bắt đầu.

Keng!

Tiếng chuông xa xưa vang lên tại mỗi một nơi của Thương Huyền tông. Mà trong nháy mắt khi tiếng chuông vang lên thì bầu không khí vốn yên tĩnh lại đột nhiên biến đổi, chợt như một chảo dầu nóng bị đổ nước lạnh, trở nên sôi trào chỉ trong nháy mắt.

Vô số bóng người bay lên không trung, sau đó tụ tập về một mình núi nào đó.

Trong không khí tràn ngập ý chí chiến đấu sục sôi.

Chu Nguyên đi ra căn lầu nhỏ, bước tới cửa vào động phủ, liền thấy có một bóng hình xinh đẹp, khí chất tuyệt trần đang đứng ở nơi đó. Người đó chính là Yêu Yêu.

- Nghỉ ngơi tốt chưa? -Nàng xoay người lại, tia nắng ban mai chiếu lên trên thân nàng khiến cho cả người Yêu Yêu như tỏa ra ánh sáng, khiến cho người ta không rời nổi mắt. Chỉ tiếc là gương mặt xinh đẹp của nàng đã khôi phục sự lạnh lùng xa cách như trước, khiến cho người ta không nhìn ra được cảm xúc ở sâu bên trong nội tâm.

Chu Nguyên cười gật đầu, trong lòng thì tràn đầy tiếc nuối. Nghĩ tới đây lại quay đầu dùng ánh mắt giết người nhìn qua Thôn Thôn đang ngồi ở bên cạnh. Con quỷ nhỏ này, Chu Nguyên ta nhớ kỹ món nợ này rồi!

- Nhìn cái gì đấy? -Yêu Yêu phát hiện ánh mắt của Chu Nguyên, thế là tức giận trừng hắn một cái.

Chu Nguyên chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

- Chuẩn bị lên đường thôi... Vì ngày hôm nay, cậu đã phải chịu rất nhiều đau khổ rồi, vậy hãy khiến cho tất cả mọi người được chứng kiến thành quả của mình đi! -Yêu Yêu nói.

Chu Nguyên gật đầu, trong mắt dâng trào chiến ý, không thấy sợ hãi chút nào. Hôm nay, mặc kệ đối thủ là ai, Chu Nguyên hắn nhất định phải giành lấy vị trí đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong này!

Chu Nguyên dẫm chân một cái, nguyên khí dâng lên nâng hắn cùng Yêu Yêu, Thôn Thôn bay lên không trung, nhanh chóng hướng về vị trí một ngọn núi mà bay đi.

Khi hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu tới nơi thì đã thấy đệ tử cùng mạch với mình đã tụ tập đông đủ, người dẫn đầu là Thẩm Thái Uyên, theo sát phía sau chính là đám người Chu Thái cùng Trương Diễn.

Chu Nguyên bay lên phía trước, ôm quyền hành lễ với Thẩm Thái Uyên.

Thẩm Thái Uyên nhìn thấy Chu Nguyên thì khẽ gật đầu, nhìn lướt qua mọi người rồi nói:

- Nếu đã tụ tập đông đủ vậy bắt đầu xuất phát thôi!

Nói đoạn, ông vung tay áo lên một cái, một luồng nguyên khí mạnh mẽ gào thét lao ra, trực tiếp cuốn lên tất cả mọi người bay đi, cứ bay như vậy qua thời gian ước chừng một nén nhang liền rơi xuống trên một khu vực Thạch đài to lớn.

Ở phía trước của tòa Thạch đài to lớn này chính là một ngọn núi cao chót vót, đỉnh núi được bao phủ trong màn mây mù thể hiện ra sự nguy nga của nó.

- Đây là Thủ tịch phong, cũng là chiến trường chủ yếu của cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này. Trong Thương Huyền tông chúng ta có tổng cộng 7 ngọn Thủ tịch phong. Mà ngọn núi này là thuộc về Thánh Nguyên Phong chúng ta. -Thẩm Thái Uyên chỉ về phía ngọn núi cao lớn phía trước, nói với vẻ trang nghiêm.

- Cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong chúng ta cũng sẽ được tiến hành ở nơi đây.

“Xem ra cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch của mỗi ngọn núi được tiến hành một cách độc lập, chỉ sợ là ở chỗ của sáu ngọn núi khác cũng đã tụ tập rất đông ngươi xem.” Chu Nguyên nghĩ thầm.

Vút!

Lúc này, một tiếng gió rít truyền tới từ trên bầu trời, chỉ thấy một đám mây nguyên khí to lớn giáng xuống, rơi vào một toà bệ đá ở cách đó không xa, để lộ ra rất nhiều bóng người.

Người đứng phía trước nhất là trưởng lão Lữ Tùng, đứng ngay đằng sau ông chính là Lữ Yên.

Nhất mạch của Trưởng lão Lữ Tùng cũng đã tới đây.

Ngay sau khi nhóm người của Trưởng lão Lữ Tùng Xuất hiện thì lại có thêm một tiếng gió rít truyền tới, nhất mạch của tên trưởng lão Lục Hồng kia cũng xuất hiện, khí thế thật lớn, bất kể là nhân số hay khí thế đều hơn xa hai mạch còn lại.

Lục Hồng đứng ở phía trước của rất nhiều đệ tử, hai tay thả ở phía sau, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đảo qua hai mạch khác. Ánh mắt của lão ta chỉ nhìn lướt qua Chu Thái, Trương Diễn cùng Lữ Yên một chút, riêng đối với Chu Nguyên thì hơi dừng lâu hơn. Nhưng cũng chỉ liếc một lúc liền nhanh chóng thu hồi, hiển nhiên cũng không coi Chu Nguyên như một kẻ có khả năng cạnh tranh cho vị trí đệ tử thủ tịch này.

Sáu tên đệ tử dưới sự dẫn đầu của Viên Hồng đứng ngay sau lưng hắn cũng hết sức hung hãn, có thể nói binh cường mã tráng.

Ngay khi nhóm người Lục Hồng hiện thân thì hai mạch khác cũng có chút xao động, đại đa số các đệ tử đều lộ ra vẻ mặt cẩn thận, hiển nhiên là cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.

Ba ứng cử viên sáng giá cho vị trí đệ tử Thủ tịch là Chu Thái, Lữ Yên cùng Trương Diễn đều nhìn về phía Viên Hồng với vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè sâu đậm.

Đây chính là kẻ khiến cho ba người bọn họ cảm nhận được cảm giác nguy hiểm lớn nhất.

Ngoại trừ đệ tử của Thánh Nguyên Phong thì còn có đệ tử đến từ các ngọn núi khác cũng chạy đến đây quan sát, sau khi nhìn thấy đội hình của ba mạch thì những ngươi này cũng không nhận được xì xào bàn tán.

- Xem ra cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này của Thánh Nguyên Phong sẽ chẳng có gì hấp dẫn...

- Đúng đấy, nhóm người của Trưởng lão Lục Hồng quá mạnh, vượt xa hơn nhiều so với hai mạch còn lại...

- Xem ra vị trí đệ tử Thủ tịch đã thuộc về quyền sở hữu của nhóm người trưởng lão Lục Hồng rồi...

- ...

Những âm thanh này cũng truyền vào trong tai của hai trưởng lão Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng cùng rất nhiều đệ tử, khiến cho rất nhiều người không khỏi sầu lo.

Mà đệ tử nhất mạch của Lục Hồng nghe vậy thì lộ ra vẻ tươi cười, vẻ mặt ai nấy càng thêm kiêu căng, khi nhìn về phía đệ tử của hai mạch khác cũng tràn đầy khinh thường.

Hai trưởng lão Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng nhìn thấy vậy thì liếc nhìn nhau, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Thái Uyên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía ba người Chu Thái, Trương Diễn cùng Chu Nguyên đang đứng phía trước, âm thanh được bao phủ bởi nguyên khí cũng truyền vào trong tai của ba người họ:

- Trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này, nhất mạch của Lục Hồng có ưu thế rất lớn, nếu chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta thì chỉ sợ là rất khó chống lại.

- Ý của Thẩm sư là...? -Chu Thái hơi giật mình, hỏi.

Thẩm Thái Uyên thản nhiên nói:

- Ta đã thảo luận cùng trưởng lão Lữ Tùng, quyết định sau khi các ngươi tiến vào Thủ tịch phong, Chu Thái cùng Trương Diễn phải liên thủ cùng với Lữ Yên, đánh lén Viên Hồng, nhất định phải đánh tan đội hình của bọn hắn.

Chu Thái cùng Trương Diễn liếc nhìn nhau, cũng không ngờ là hai mạch lại dự định liên thủ. Bởi vì theo một góc độ nào đó mà nói thì hai mạch bọn họ cũng vẫn là đối thủ cạnh tranh.

Chỉ là cuối cùng bọn họ vẫn gật đầu, bởi vì nếu như phải đơn độc đối đầu với Viên Hồng thì trong ba người bọn họ, không ai có nắm chắc có thể chiến thắng. Nếu như có thể liên thủ đánh bại Viên Hồng thì đã là tình huống tốt nhất rồi.

- Ba người chúng con phối hợp đối phó Viên Hồng, vậy những tên đệ tử còn lại của mạch Trưởng lão Lục Hồng thì sao? -Trương Diễn hỏi.

Thẩm Thái Uyên nhìn Chu Nguyên và nói:

- Chu Nguyên, ngươi hãy liên thủ cùng với hai vị đệ tử còn lại của Trưởng lão Lữ Tùng, ngăn cản năm trên đệ tử còn lại của Lục Hồng. Bởi vì nhân số phía bên các ngươi ít hơn kẻ địch, có lẽ sẽ phải gánh chịu áp lực không nhỏ, thế nên ta không yêu cầu các ngươi phải sử dụng toàn lực, chỉ cần có thể kéo dài thời gian không cho bọn chúng rời đi là được. Nếu thực sự không chịu được thì có thể nhận thua rút lui.

- Chỉ cần các ngươi có thể kiên trì đến lúc đám người Chu Thái liên thủ và đánh bại Viên Hồng thì đã coi như là thành công.

Hiển nhiên, ở trong mắt Thẩm Thái Uyên, chủ lực tranh đoạt vị trí đệ tử Thủ tịch lần này là ba người Chu Thái, Trương Diễn cùng Lữ Yên. Thế nên ông cũng không đặt hy vọng quá lớn vào Chu Nguyên, chỉ hy vọng hắn có thể hết sức kéo dài thời gian.

Theo Thẩm Thái Uyên, sở dĩ để cho Chu Nguyên được tham dự cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này là để hắn có thể tích lũy kinh nghiệm chuẩn bị cho các cuộc thi lần sau.

Chu Nguyên trầm mặc một chút, cũng không phản đối, chỉ hỏi:

- Vậy nếu sau khi ba người sư huynh Chu Thái đánh bại Viên Hồng thì bọn đệ tử phải làm sao?

- Chỉ cần có thể đánh lén thành công đám đệ tử của Lục Hồng là được, còn về sau thì dựa cả vào năng lực của mỗi mạch để tranh đoạt vị trí đệ tử Thủ tịch. -Thẩm Thái Uyên nói.

Chu Nguyên nghe vậy thì gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ cần cho hắn có cơ hội được đi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch là được rồi.

- Nếu như con có thể liên thủ cùng với Chu Thái cùng Trương Diễn, thì việc đối phó với Viên Hồng cũng không khó. -Ở một bên khác, Lữ Yên cũng được Lữ Tùng cho biết về việc hai mạch chuẩn bị liên thủ.

- Chỉ có điều... Ánh mắt của nàng ta nhìn liếc về phía Chu Nguyên ở nơi xa, hai đầu lông mày hơi nhăn lại, nói:

- Người xác định là cái tên Chu Nguyên kia cùng với hai đệ tử còn lại bên này của chúng ta có thể ngăn cản năm tên đệ tử nhất mạch của Trưởng lão Lục Hồng, để cho chúng con có đầy đủ thời gian ư?

Nàng lắc đầu, giọng nói mang theo vẻ khó chịu:

- Con cảm thấy là không được... Thẩm trưởng lão cũng thật là... Muốn rèn luyện kinh nghiệm thì ở đâu chả được, sao lại để cho người không liên quan được tham gia vào loại sự kiện quan trọng như thế này cơ chứ?

Lữ Tùng cười với vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Việc đã đến nước này, có nói nhiều thêm nữa cũng vô dụng. Chỉ cần ba người các con có thể liên thủ nhanh chóng đánh bại Viên Hồng thì cục diện sẽ luôn nắm chắc trong tay chúng ta.

Lữ Yên lầm bầm một tiếng, nói:

- Cũng chỉ mong là cái tên kia sẽ không trở thành gánh nặng cho chúng ta...

- Bằng không, chính con cũng sẽ không tha cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment