Khi bầu không khí ở trên các ngọn Thủ tịch phong càng ngày càng trở nên náo nhiệt thì bên trên không trung của Thương Huyền tông đột nhiên tung ra từng đợt nguyên khí mênh mông. Một số đệ tử ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy từng đoàn nguyên khí hội tụ, cuối cùng hóa thành sáu toà đài sen tỏa ra hào quang sáng chói.
Ngồi ở trên sáu tòa đài sen này là sáu bóng người, từng người đều tỏa ra khí thế cực kỳ to lớn, mênh mông như biển rộng, tưởng như kéo dài mãi tới vĩnh hằng, khiến cho lòng người sinh ra sự kính sợ vô bờ.
Sáu người này chính là Chưởng giáo Thanh Dương cùng năm vị Phong chủ.
Ngay khi sáu người xuất hiện thì toàn bộ đệ tử cùng các trưởng lão của Thương Huyền tông đều cúi ngươi hành lễ.
- Cung nghênh Chưởng giáo, Phong chủ!
Chưởng giáo Thanh Dương ngồi ở vị trí trung ương gật nhẹ đầu, ánh mắt ôn hòa mà sâu thẳm, tạo cho người đối diện một cảm giác yên ổn tựa như dù có trời sập cũng không hề sợ hãi.
- Trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này, ta hi vọng các đệ tử có thể dốc hết toàn lực, thể hiện ra thực lực của bản thân, từ đó làm gương cho các đệ tử của khác Thương Huyền tông chúng ta. - m thanh ôn hòa mà hùng vĩ của Chưởng giáo Thanh Dương vang vọng bên tai mỗi ngươi.
- Tuân mệnh! -Tất cả đệ tử đồng thanh đáp.
Sau khi sáu vị đứng đầu xuất hiện thì chỉ thấy có mười tòa đài sen với kích thước nhỏ hơn xuất hiện ở sau lưng bọn họ. Không lâu sau có mười bóng người lướt không mà đến, ngồi xuống trên mười tòa đài sen này.
Ngay khi mười bóng người này vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho các đệ tử ở phía dưới ồn ào náo động, vô số người hướng mắt nhìn tới.
Bởi vì mười người này chính là mười đại Thánh tử của Thương Huyền tông!
Ngày thường, mười người này đều bận tu hành hoặc đi làm nhiệm vụ, rất khó được gặp. Cũng chỉ vào dịp lễ lớn như cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch thế này thì mười vị Thánh tử mới tụ tập đông đủ.
So với sáu vị đứng đầu ở tít trên cao, khó có thể với tới, thì mười vị Thánh tử lại càng gần gũi với các đệ tử hơn một chút. Thế nên rất nhiều đệ tử đều lấy bọn họ làm tấm gương cùng mục tiêu phấn đấu.
Cho nên khi mười vị Thánh tử xuất hiện thì mới khiến cho các đệ tử ở dưới ồn ào như vậy.
-Mười vị Thánh tử đều hiện thân... -Chu Nguyên thấy cảnh tượng này thì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên. Tính ra thì hắn đã gia nhập Thương Huyền tông hơn một năm rồi, thế nhưng chỉ đến lần này thì mới là lần đầu tiên được nhìn thấy đầy đủ cả mười người bọn họ.
Quan sát mười người này, Chu Nguyên không thể không chú ý tới một cái đầu sáng loáng tới mức tựa như có thể phản xạ ánh mặt trời của một người ngồi ở chính giữa.
Người đó chính là Sở Thanh, người đứng đầu của mười đại Thánh tử.
Nhìn Sở Thanh, Chu Nguyên lại quay đầu nhìn liếc qua Lữ Yên một chút. Quả nhiên phát hiện cô gái này đang dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái cùng mê say mà nhìn vị thần tượng của mình, chẳng còn có chút nào là kiêu ngạo cùng lạnh lùng thường ngày.
Ngồi hai bên của Sở Thanh chính là Khổng Thánh cùng Lý Khanh Thiền. Tiếp đó là những Thánh tử còn lại.
Sở Thanh ngồi xếp bằng ở trên đài sen, ngáp một cái, sau đó vừa quay đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khổng Thánh đang bắn về phía mình, thế là không khỏi sờ lên cái đầu trần trùng trục, nở ra một nụ cười sáng lạn, nói:
- Ồ, Khổng Thánh sư đệ, đã lâu không gặp rồi!
Ánh mắt của Khổng Thánh sắc bén như kiếm, hắn nhìn về phía Sở Thanh và nói với giọng cực kỳ lạnh lùng:
- Sở Thanh, ta đã phát mười tám tờ chiến thư cho ngươi, vậy tại sao ngươi đều bỏ qua không đáp lại?
Sở Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Mười tám tờ? Ôi trời, sao ta lại chẳng nhận được một tờ nào nhỉ... Chắc chắn là có người vụng trộm lấy đi rồi. Để lúc về ta sẽ điều tra xem ai có lá gan lớn như vậy!
Khổng Thánh cười lạnh, mặc kệ Sở Thanh tiếp tục diễn xuất.
Hắn vung tay áo một cái, một tờ chiến thư lại xuất hiện ở trong tay, sau đó trực tiếp bay về phía Sở Thanh:
- Mặc kệ trước đó ngươi có nhận được hay không, nhưng lần này thì chắc chắn là ngươi đã nhận được rồi!
Tờ chiến thư bay thẳng về phía Sở Thanh, nhưng hắn lại không nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, mặc cho tờ chiến thư bay qua mặt, cuối cùng bay mất khỏi trong tầm mắt.
Khổng Thánh:
- ...
Lý Khanh Thiền:
- ...
Các Thánh tử khác cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.
Trên trán Khổng Thánh nổi lên từng đường gân xanh, hiển nhiên cũng không ngờ tới là dù đưa chiến thư lên tận mặt mà Sở Thanh vẫn có thể mặt dạn mày dày làm như không nhìn thấy, người này còn có thể vô sỉ tới mức nào nữa đây?
Sở Thanh quay đầu nhìn về phía Lý Khanh Thiền, cười nói:
- Khanh Thiền sư muội, chúng ta đổi chỗ đi!
Lý Khanh Thiền liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý.
Không nhận được đáp lại, Sở Thanh đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay về phía Khổng Thánh đang bị tức giận tới xanh cả mặt ở bên kia và nói:
- Khổng Thánh sư đệ, đừng hấp tấp như vậy, động một chút lại đưa chiến thư, quá tổn thương tình cảm đồng môn sư huynh đệ chúng ta rồi!
- Nếu đệ đã muốn so đấu thì chúng ta có thể đổi bằng một số phương pháp khác!
- Phương pháp gì? -Khổng Thánh hỏi.
- À... -Sở Thanh cười nói:
- Chúng ta có thể đánh cược xem đệ tử Thủ tịch lần này, ừm... của Thánh Nguyên Phong đi, liệu sẽ là ai?
- Ai đoán sai thì sẽ phải bị phạt mười vạn Nguyên Ngọc!
Khổng Thánh nhắm hai mắt lại và nói:
- Cộng thêm việc phải tiếp nhận chiến thư!
Sở Thanh hết cách, chỉ đành phải gật đầu.
Lúc này Khổng Thánh mới cười lạnh một tiếng và nói:
- Có cái gì mà khó đoán, vị trí đệ tử Thủ tịch chắc chắn sẽ rơi vào trong tay của Viên Hồng.
Nhất mạch của trưởng lão Lục Hồng bắt nguồn từ Kiếm Lai phong bọn hắn, thế nên Khổng Thánh hiểu rất rõ vấn đề chênh lệch thực lực trong số ba mạch của Thánh Nguyên Phong, nói tóm lại là không có ai có thể đánh bại được Viên Hồng.
Sở Thanh nghe vậy thì cười híp cả mắt:
- Ta lại không nghĩ như vậy đâu!
Khổng Thánh cười với vẻ chế giễu:
- Ồ? Vậy ngươi cho là ai sẽ đạt được vị trí này, Chu Thái, Trương Diễn hay là Lữ Yên?
- Ta cảm thấy vị trí Thủ tịch sẽ rơi vào trong tay cái cậu Chu Nguyên kia! -Sở Thanh nghĩ nghĩ, nói.
Sở Thanh vừa nói xong thì không chỉ là Khổng Thánh cười ra tiếng, mà các Thánh tử khác cũng đều trố mắt. Mặc dù bọn họ cũng đã từng nghe nói về chiến tích của Chu Nguyên, nhưng dù thế nào thì đây cũng chỉ là một ngươi đệ tử mới nhà thôi.
Đem So sánh Chu Nguyên với Viên Hồng thì quả là nực cười.
Cho nên Chu Nguyên làm sao có cơ hội với vị trí Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong cho được?
Liền ngay cả người rất quen thuộc với Chu Nguyên như Lý Khanh Thiền cũng nhăn mày lại, cảm thấy khả năng không lớn. Mặc dù Chu Nguyên từng đánh bại Dương Huyền, thế nhưng trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch này, chỉ sợ bất kỳ một ứng cử viên nào cũng không hề yếu hơn so với Dương Huyền.
Huống chi là Viên Hồng...
- Không ngờ là ngươi lại coi trọng hắn như vậy. -Khổng Thánh thản nhiên nói.
Sở Thanh cảm thán một tiếng:
- Dù sao cũng là người có thể thu phục nữ ma đầu Chu Tiểu Yêu kia thì làm sao có thể là kẻ tầm thường cho được...
Nghe được lời giải thích này, khóe miệng của tất cả mọi người đều không nhịn được giật giật, chỉ vì thế mà Sở Thanh lại cho rằng Chu Nguyên có thể đạt được vị trí đứng đầu?
Sở Thanh nhìn thấy sắc mặt khác lạ của các Thánh tử khác thì vội giải thích:
- Đó là do các ngươi còn chưa phải hứng chịu thủ đoạn của nữ ma đầu Chu Tiểu Yêu kia, đúng là ác độc tới cực điểm, dám bán đồng đội mà không nháy mắt chút nào. Nếu như không phải Diệp ca chắc chắn rằng nữ ma đầu này là đệ tử của Thương Huyền tông chúng ta thì ta cũng hoài nghi đây là nội gián do Thánh Cung phái tới rồi!
Trong giọng nói của Sở Thanh còn tràn đầy u oán, hiển nhiên là vẫn còn canh cánh trong lòng vụ bị Yêu Yêu hố hố làm nhiệm vụ Thiên cấp. Đã không biết bao nhiêu năm rồi, đây còn là lần đầu tiên Sở Thanh hắn bị người khác bức cho phải đánh toàn lực.
Khổng Thánh cười lạnh một tiếng, nói:
- Mặc kệ cái lý do vớ vẩn của ngươi, nếu ngươi đã chọn tên Chu Nguyên kia thì cứ rửa mắt mà đợi đi. Chỉ hi vọng sau khi thua cuộc thì ngươi hãy thành thật tiếp nhận chiến thư của ta!
Nói xong, Khổng Thánh quay đầu nhìn về phía Thủ tịch phong của Thánh Nguyên Phong, sau đó liếc nhìn một người thanh niên trẻ tuổi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Chỉ bằng kẻ này cũng dám nghĩ tới việc tranh đoạt vị trí đệ tử Thủ tịch từ tay Viên Hồng?
Đúng là kẻ si nói mộng!