Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 507 - Chương 506: Tranh Đoạt Vị Trí Đệ Tử Thủ Tịch Bắt Đầu

Chưa xác định
Chương 506: Tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch bắt đầu

Sau khi mười đại Thánh Tử hiện thân thì cũng có được rất nhiều trưởng lão lần lượt hiện thân ở trên bầu trời, quy mô của đội hình lần này ngược lại là cực kỳ xa hoa, việc này càng cho thấy cao tầng của Thương Huyền Tông coi trọng lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này như thế nào.

Theo thời gian dần trôi qua, mặt trời đã treo cao ở trên bầu trời.

Thanh Dương chưởng môn nhìn thoáng qua sắc trời rồi khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vung tay áo lên.

Đông!

Tiếng chuông to rõ, vang vọng khắp Thương Huyền Tông.

Giờ khắc này, toàn bộ Thương Huyền Tông đều xôn xao, nhốn nháo, ầm ĩ, bởi vì mọi người biết được, tiếng chuông này là đại biểu cho lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này chính thức được bắt đầu.

- Lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này đã bắt đầu tiến hành, tất cả đệ tử nghe cho rõ, hãy biểu diễn thành quả khổ tu trong một năm này của mọi người cho những người khác xem và thán phục đi!

Thanh âm hùng hồn, to lớn kia của Thanh Dương chưởng môn quanh quẩn ở bên tai mỗi người.

Ngay sau đó, vô số tiếng hoan hô cũng vang lên, vọng khắp Thương Huyền Tông.

- Trịnh Thạch sư huynh, cố gắng lên!

- Tô Vân sư tỷ, ngươi nhất định sẽ thành công!

- ...

Vào lúc này, vô số đệ tử đều hò hét trợ uy cho những người mà mình ủng hộ, thanh thế kinh người.

Ở bên phía Thánh Nguyên Phong đồng dạng cũng có tình huống giống như vậy diễn ra, nhưng mà như một mạch của Thẩm Thái Uyên, cơ hồ tất cả mọi người đều hò hét, cổ vũ cho Chu Thái cùng Trương Diễn. Dù sao trong suy nghĩ của mọi người, hai người bọn họ mới được xem như là chủ lực chính thức của một mạch bọn họ.

- Tiểu Nguyên ca cố gắng lên. Đệ đã đặt hai vạn nguyên ngọc vào cửa huynh trở thành đệ tử thủ tịch đó!

Đột nhiên có người khàn giọng hô, mọi người nhìn qua và thấy đó là Thẩm Vạn Kim.

Có người bị món tiền này của Thẩm Vạn Kim làm cho hoảng sợ, không nhịn được nói:

- Thẩm Vạn Kim, ngươi điên rồi phải không? Ngươi vậy mà mua đến hai vạn nguyên ngọc, còn đặt vào cửa của Chu Nguyên nữa chứ? Có tiền còn không bằng mời chúng ta đi Bách Hương Lâu!

Đối với một phần lớn đệ tử đai tím, hai vạn nguyên ngọc cũng là một khoản tiền rất lớn. Thẩm Vạn Kim có thể lấy ra được số nguyên ngọc này là nhờ vào trước đó Chu Nguyên đã vì hắn mà bắt Ngô Hải bồi thường ba vạn nguyên ngọc.

Ai cũng không ngờ, Thẩm Vạn Kim vậy mà lại dùng nguyên ngọc để đi đặt cược, hơn nữa còn là cược rằng Chu Nguyên sẽ trở thành đệ tử thủ tịch.

Nhưng mà trong suy nghĩ của bọn họ, đây không thể nghi ngờ là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn. Nhiều nguyên ngọc như vậy cho dù ném xuống biển cũng có thể tạo nên mấy cơn sóng lớn nhưng mà đặt cược cho Chu Nguyên thì quả thực là sẽ không có bất kỳ tiếng vang gì!

Thẩm Vạn Kim lại không có để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình giống như một kẻ đần kia, dù sao những nguyên ngọc này đều là do Chu Nguyên tặng cho hắn, coi như thua thì cũng không sao cả rồi.

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, thân là đàn em trung thành nhất của Chu Nguyên thì ở thời điểm này sao có thể không ủng hộ đại ca đâu?

Chu Nguyên cũng bị thủ bút này của Thẩm Vạn Kim làm cho kinh ngạc. Sau đó, hắn không nhịn được mà lắc đầu cười rồi cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là quay về phía Thẩm Vạn Kim vẫy vẫy tay.

- Chúng ta chuẩn bị khởi hành thôi.

Thẩm Thái Uyên cũng quay sang nói với ba người Chu Nguyên, Chu Thái, Trương Diễn.

Nghe ông nói vậy, ba người đều gật đầu nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất ngưng trọng.

Hưu!

Sau một khắc, ba người cơ hồ là cùng phóng lên trời, chân đạp nguyên khí, bay lên tòa Thủ Tịch Phong ở phía trước này.

Cùng lúc đó, từ chỗ một mạch của Lục Hồng, một mạch của Lữ Tùng cũng có mấy bóng người nhanh chóng lao ra ở trong tiếng hoan hô của mọi người.

Tổng cộng mười hai người bay lên, nhanh chóng tiếp cận Thủ Tịch Phong.

Mà sau khi bay đến gần Thủ Tịch Phong trong một phạm vi nhất định, Chu Nguyên lập tức cảm giác được có sự áp bách phát ra từ trong Thủ Tịch Phong này. Ở dưới sự áp bách này, nguyên khí lưu động trong thiên địa tựa như là đều trở nên chậm chạp.

Hơn nữa, tựa như là càng tiếp cận đỉnh núi, cảm giác áp bách này lại càng mạnh mẽ.

Nhưng mà Chu Nguyên ngược lại là cũng không có cảm giác kinh hoảng đối với chuyện này, bởi vì lúc trước Thẩm Thái Uyên đã nói qua, trong Thủ Tịch Phong có khắc một số loại Nguyên văn đặc thù, có loại làm cho nguyên khí trong thiên địa trở nên trầm trọng, nặng nề, người đứng ở trong đó sẽ có cảm giác giống như là trên người đang cõng một ngọn núi cao, càng tiếp cận đỉnh núi thì áp lực này lại càng mạnh mẽ.

Ở dưới loại hoàn cảnh này, đi đường cũng cực kỳ tốn sức còn nếu như là chiến đấu thì hiển nhiên nguyên khí cũng sẽ tiêu hao càng nhiều thêm.

Đây cũng là một loại khảo nghiệm, nếu như là đệ tử không có đủ thực lực thì căn bản cũng không có tư cách đi lên tham gia tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch.

Ở giữa ngọn núi khổng lồ bị sương mù lượn lờ che phủ, có từng cái bệ đá xuất hiện, chúng tựa như là những thềm đá cực lớn uốn lượn đi lên, chạy thẳng đến đỉnh núi bị sương mù che lấp.

Mà khi mười hai bóng người xâm nhập trong phạm vi Nguyên văn áp bách, tất cả mọi người đều nhìn thấy thân hình của bọn họ mãnh liệt trầm xuống, phải vận dụng nguyên khí trong cơ thể thì mới có thể đứng vững được.

Thân hình vừa ổn định thì tất cả đều bay vụt lên, hướng về từng cái bệ đá kia, sau đó mượn những bệ đá này để không ngừng leo lên phía trên.

Mà ở bên trong mười hai bóng người, không ngoài dự kiến của mọi người thì chính Viên Hồng là một mình một người đi đầu, theo sát phía sau là ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên, mà tiếp sau đó là mấy người Chu Nguyên.

Lúc ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên tiếp cận, bọn họ nhìn nhau, cuối cùng đều tập trung vào Viên Hồng ở phía trước nhất, sau đó khẽ gật đầu.

Bá!

Tốc độ của ba người bọn họ đột nhiên tăng vọt. Chỉ trong một cái chớp mắt sau đó, bọn họ đồng thời ra tay, ba dòng nước lũ bằng nguyên khí gào thét lao ra, đánh thẳng về phía Viên Hồng.

Xoạt!

Cử động này của ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên lập tức khiến cho vô số đệ tử ở bên ngoài Thủ Tịch Phong xôn xao, bàn tán. Hiển nhiên là mọi người cùng không ngờ người của hai mạch lại liên thủ đối phó Viên Hồng sớm như vậy.

Nguyên khí cuồng bạo gào thét lao đến từ sau lưng cũng khiến cho Viên Hồng chú ý, nhưng mà hắn cũng không kinh hoảng, nguyên khí gào thét lao ra tựa như một con trăn khổng lồ dài đến cả ngàn trượng xoay quanh người hắn.

Rầm rầm!

Ba dòng nước lũ bằng nguyên khí gào thét tới va chạm với con trăn lớn bằng nguyên khí kia rồi có sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Ở phía sau, thấy thế, năm người tham gia khác của một mạch Lục Hồng đều khẽ biến sắc mặt, bọn họ tăng thêm tốc độ, ý đồ trợ giúp.

Nhưng mà Chu Nguyên cùng hai đệ tử khác trong một mạch của Lữ Tùng trưởng lão đã đứng chắn phía trước.

- Viên Hồng sư huynh, có vấn đề gì hay không?

Ngô Hải lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Nguyên, sau đó cao giọng quát.

Viên Hồng liếc qua tình huống ở phía sau, khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Ta chơi đùa cùng bọn họ một lúc. Các ngươi giải quyết hết ba người kia là được.

Sau đó, nhìn qua ba bóng người đang nhanh chóng lao đến, khóe miệng của Viên Hồng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai:

- Các ngươi đây là định liên thủ sao? Cũng coi như là có chút thông minh hơn rồi. Nhưng mà, các ngươi thực sử cho rằng liên thủ là có thể đối phó ta sao?

- Có gan thì hãy đuổi theo ta đi!

Vừa dứt lời, Viên Hồng nhanh chóng bay vụt lên trên Thủ Tịch Phong bị sương mù lượn lờ, che phủ, hiển nhiên là ý định mở rộng chiến trường đến khu vực cao hơn một chút.

Chu Thái thấy thế, quay đầu nói với ba người Chu Nguyên:

- Chu Nguyên sư đệ, phiền toái các ngươi cố gắng giữ chân mấy người kia thêm một lúc, chờ chúng ta giải quyết Viên Hồng thì sẽ tới giúp các ngươi.

Chu Thái vừa dứt lời, ba người bọn họ đã phóng lên trời, nhanh chóng đuổi theo Viên Hồng.

Lúc này đây, trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, bọn họ ý định trước hết tập trung sức manh để giải quyết tai hoạ ngầm lớn nhất là Viên Hồng, bằng không thì lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, hai mạch bọn họ đều không có cơ hội.

Bốn bóng người nhanh chóng lao lên cao, xuyên qua sương mù, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Chu Nguyên nhìn qua của bóng dáng của bốn người bọn họ, thần sắc ngược lại là không có chấn động, hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh hai đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng trưởng lão, hai người này có một nam một nữ.

Nam tử tên là Hàn Nham, thân hình cường tráng, trông có chút chất phác, nữ tử tên là Hàn Ngọc, xinh xắn lanh lợi, gương mặt cũng coi như là xinh đẹp.

Hơn nữa hai người còn là anh em ruột.

Nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên, Hàn Nham kia nở một nụ cười chân chất đối với hắn mà Hàn Ngọc kia thì là khẽ bĩu môi. Nàng cùng Lữ Yên có quan hệ vô cùng tốt, thậm chí có thể xem như là bạn thân ngủ chung phòng, cho nên tự nhiên cũng bị Lữ Yên ảnh hưởng mà cảm thấy Chu Nguyên chỉ là người cản trở mà thôi.

- Chu Nguyên huynh đệ, chúng ta chỉ có thể hết sức giữ chân mấy người kia thêm một lúc thôi ...

Hàn Nham nói.

Bên này bọn họ có ba người nhưng phía đối diện lại có tới năm người, trên phương diện số lượng, đối phương chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, một khi động thủ, bọn họ tất nhiên sẽ rơi xuống hạ phong.

- Chúng ta ở tại chỗ này đã là có ý định liều mạng cùng bọn họ, không nên có suy nghĩ rằng có thể yên ổn mà bị loại được, chỉ cần có thể ngăn chặn bọn họ, giúp cho mấy người Lữ Yên sư tỷ có thêm một chút thời gian coi như là thành công.

Hàn Ngọc kia nhìn lướt qua Chu Nguyên, nói.

Hiển nhiên là hai người Hàn Ngọc, Hàn Nham đã có ý định đập nồi dìm thuyền rồi.

- Ta sẽ hết sức nỗ lực.

Chu Nguyên cười nhạt nói.

Nghe được câu trả lời biểu hiện quyết tâm không phải là rất kiên định của Chu Nguyên, Hàn Ngọc kia hiển nhiên là có chút bất mãn, nhưng chung quy không có nói thêm cái gì, dù sao vốn dĩ là nàng cũng không trông cậy vào Chu Nguyên giúp ích được bao nhiêu.

Nguyên khí quanh người Hàn Nham cùng Hàn Ngọc bốc lên, bọn họ ngưng trọng mà kiêng kị nhìn chằm chằm vào năm người ở cách đó không xa.

Mà lúc này, năm đệ tử trong một mạch của Lục Hồng kia thì nhìn qua ba người bọn họ với ánh mắt trêu tức.

Ngô Hải nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, cười nói với giọng mỉa mai:

- Nguyên lai đây chính là kế hoạch của các ngươi hay sao? Cử mấy kẻ yếu ngăn cản chúng ta, sau đó tập trung lực lượng đối phó Viên Hồng sư huynh ư?

- Không thể không nói ...

- Kế hoạch này của các ngươi thật đúng là có chút ít ý nghĩ hão huyền.

Năm người đều cười ra tiếng, xem dáng vẻ kia, tựa như là cũng không hề lo lắng cho Viên Hồng.

Cười được một lúc, ánh mắt của Ngô Hải lập tức tập trung vào Chu Nguyên, rồi hắn nói với bốn người khác:

- Các huynh đệ, Chu Nguyên kia cứ giao cho ta, ta muốn rửa sạch sỉ nhục lúc trước mà hắn ban cho.

Ngô Hải thủy chung vẫn cho rằng lúc trước mình bị Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bại, hoàn toàn chỉ là bởi vì hắn chủ quan, khinh thường nên mới trở tay không kịp mà thôi, nếu như tái chiến, Chu Nguyên muốn chiến thắng, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy rồi.

Nghe Ngô Hải nói vậy, bốn người khác cũng hiểu rằng Ngô Hải muốn rửa sạch sỉ nhục lúc trước vì thua trận trước Chu Nguyên, cho nên tự nhiên không có ai phản đối.

- Đi!

Hàn Nham cùng Hàn Ngọc thấy thế, bóng người khẽ động, liền nhanh chóng chạy ra hai hướng khác nhau.

- Chu Nguyên huynh đệ, chính ngươi cẩn thận nhiều!

Mà bốn đệ tử trong một mạch của Lục Hồng kia thấy thế, thì là cười cười, sau đó nhanh chóng đi theo, biểu lộ trêu tức trên mặt không khác gì con mèo đang đùa giỡn con chuột.

Sau khi bọn họ đi xa, trên bệ đá này chỉ còn có Chu Nguyên cùng Ngô Hải kia, lại một lần nữa đối lập.

Ngô Hải nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt âm trầm, sau đó hăn nhe răng cười nói.

- Chu Nguyên, ngươi cũng đã biết, lúc này đây, ta sẽ xử lý như thế nào ngươi hay không?

Bình Luận (0)
Comment