Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 507: Một Kiếm

Chưa xác định
Chương 507: Một kiếm

Chung quanh bảy ngọn Thủ Tịch Phong cực kỳ tấp nập, tiếng bàn luận xôn xao, nhốn nháo, ầm ĩ vang vọng khắp nơi ...

Mà lúc này, trên bảy tòa Thủ Tịch Phong, tất cả những người tham gia đều đã bắt đầu chiến đấu. Ngay sau đó, mọi người đều cảm nhận được là có thêm nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra đến, hiển nhiên là từ vừa mới bắt đầu, tranh đấu đã trực tiếp trở nên gay cấn.

So sánh với sáu ngọn Thủ Tịch Phong khác, Thánh Nguyên Phong bên này có số người tham dự hiển nhiên là ít nhất. Dù sao Thánh Nguyên Phong cũng chỉ có ba mạch mà thôi, còn những Phong khác ít nhất đều có hơn mười mạch ...

Tuy nói nhân số ít nhất nhưng Thánh Nguyên Phong lại được mọi người chú ý hơn cả mấy Phong khác, dù sao lần thi đấu tranh giành vị trí đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong có quan hệ thật lớn, thậm chí cả sáu vị cự đầu đều thỉnh thoảng chú ý nhìn qua bên này.

Mà bởi vì chuyện đánh cuộc cùng Sở Thanh cho nên Khổng Thánh kia cũng chú ý nhìn qua, mà khi nhìn thấy hai mạch của Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng vậy mà ý định liên thủ, hắn ngược lại là khẽ cười.

- Người trong hai mạch này cũng coi như là có chút đầu óc.

Khổng Thánh thản nhiên nói, một mạch của Lục Hồng đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nếu như hai mạch này còn tách ra, tự mình tác chiến thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị một mạch của Lục Hồng dễ dàng đánh bại.

Mà bây giờ, bởi vì liên thủ cho nên ngược lại là đã có thể chống cự thêm một lúc.

Nhưng mà, cũng chỉ là thêm một lúc mà thôi ...

Đối mặt với sự liên thủ của hai mạch, trên mặt của Khổng Thánh cũng không có biểu hiện lo lắng, tuy nói hai mạch liên thủ giúp cho phương diện nhân số của hai bên bị san bằng, nhưng đáng tiếc chính là ... Chất lượng vẫn có sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khổng Thánh đã tập trung vào một bệ đá, ở chỗ đó có hai người đang đứng giằng co, đúng là Ngô Hải cùng Chu Nguyên.

Lúc trước, hắn có nghe nói Ngô Hải do trở tay không kịp nên mới bị Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bại, nhưng mà hẳn là nguyên nhân do chủ quan, lúc này đây, chắc hẳn Chu Nguyên cũng không dễ dàng chiến thắng như vậy rồi.

Mà chỉ cần Ngô Hải ngăn chặn Chu Nguyên, bốn người khác có lẽ rất nhanh là có thể đánh bại hai anh em họ Hàn kia, đến lúc đó cục diện sẽ triệt để xác định rồi.

Về phần Viên Hồng kia ...

Khổng Thánh khẽ cười, nếu như mấy người Chu Thái cho rằng nhiều người là có thể đối phó với Viên Hồng vậy thì chỉ có thể nói là có chút ngây thơ rồi.

Dù sao bất kể như thế nào, hai mạch khác của Thánh Nguyên Phong này đều không có chút cơ hội nào, vị trí đệ tử thủ tịch tất nhiên là sẽ rơi vào trong tay một mạch của Lục Hồng.

...

Ở dưới sự chú ý của vô số người, trên bệ đá có sương mù lượn lờ, Chu Nguyên nhìn qua Ngô Hải đang nhe răng cười ở trước mắt, thần sắc trên mặt ngược lại là không có nhiều gợn sóng, hắn chỉ là chậm rãi nắm năm ngón tay lại và cười nói:

- Xem ra một quyền lúc trước của ta còn không có khiến cho ngươi nhớ lâu được.

Nghe Chu Nguyên nhắc đến việc này, sắc mặt của Ngô Hải cũng trầm xuống. Một tháng trước, bởi vì chủ quan, khinh thường mà hắn ứng phó không kịp cho nên mới bị Chu Nguyên dùng một quyền đánh bại. Chuyện này thế nhưng mà làm cho hắn cực kỳ mất mặt, nếu như không phải là lo lắng lâm trận thay người có tổn hại sĩ khí, chỉ sợ Lục Hồng đã cho người thay thế hắn xuất trận rồi.

Chuyện này càng làm cho hận ý của Ngô Hải đối với Chu Nguyên dâng cao.

Cho nên, lúc này đây, khi gặp lại, hắn đã hạ quyết tâm muốn rửa sạch sỉ nhục.

- Lát nữa, khi ngươi quỳ ở trước mặt ta thì ta nghĩ có lẽ người cũng không dám lại nói như vậy rồi.

Ngô Hải không có nói nhảm thêm nữa. từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí hùng hồn giống như bão táp phóng xuất ra, nguyên khí tựa như là một dòng nước lũ vờn quanh người hắn, có lực áp bách kinh người phát ra.

Ở dưới loại áp bách này, phiến đá dưới chân đều xuất hiện vết rạn nứt.

Nguyên khí bắt đầu tuôn ra, bàn tay của Ngô Hải nắm chặt lại, chỉ thấy được một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn. Thanh kiếm khổng lồ này vừa xuất hiện, nguyên khí trong thiên địa lập tức gào thét lao đến.

Nguyên khí chấn động quanh người Ngô Hải liên tiếp kéo lên.

Đó là một thanh chuẩn Thiên Nguyên Binh.

Hiển nhiên là lúc trước, sau khi phải chịu thiệt thòi, Ngô Hải cũng không dám có chút khinh thường Chu Nguyên, cho nên đầu tiên hắn lấy chuẩn Thiên Nguyên Binh mà Lục Hồng ban cho hắn ra, làm cho bản thân tùy thời đều ở vào trạng thái chiến lực đỉnh phong.

Cảm thụ được nguyên khí bành trướng trong cơ thể, lòng tin của Ngô Hải cũng càng thêm mạnh mẽ, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng càng ngày càng lạnh.

- Chu Nguyên, trước đó, ngươi thừa dịp ta chủ quan, khinh thường nên mới có thể dùng một quyền để đánh bại ta nhưng lúc này đây, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử loại tư vị này một chút!

Vừa dứt lời, Ngô Hải chậm rãi bay lên. Bên trên thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thẫm ở trong tay hắn, ánh sáng màu đỏ dần dần đậm hơn. Thanh kiếm này điên cuồng hấp thu nguyên khí trong thiên địa, ở bên trên lưỡi kiếm như có uy năng đáng sợ đang ấp ủ.

Từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí chấn động kinh người bắt đầu bộc phát ra.

Nguyên khí quanh người Ngô Hải tựa như là tạo thành vòng xoáy, thanh thế cực kỳ kinh người.

Mà cảnh tượng này tự nhiên cũng đã rơi vào trong ánh mắt của không ít người đang chú ý đến bên này khiến cho có một vài tiếng kinh hô vang lên, mặc cho ai đều nhìn ra được, Ngô Hải vừa ra tay là đã sử dụng đòn tấn công mạnh nhất, hiển nhiên là hắn cũng có ý định gậy ông đập lưng ông.

Lúc trước, Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bại hắn, như vậy lúc này đây, hắn cũng muốn dùng một chiêu để trực tiếp giải quyết Chu Nguyên.

- Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm, Quang Trảm Thuật!

Ở dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, tiếng hét to như sấm rền đột nhiên vang vọng, nguyên khí trong thiên địa đều hội tụ ở bên trên thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thẫm này, kiếm quang sáng chói mà vô cùng lăng lệ, ác liệt ngưng tụ ở trên thân kiếm kia.

Một kiếm kia tựa như là có đủ uy lực để chặt đứt núi cao.

Ánh mắt của Ngô Hải trở nên dữ tợn, thanh kiếm khổng lồ ở trong tay đột nhiên chém xuống.

Ông!

Vào lúc này, một đạo kiếm quang to hơn tám trăm trượng đột nhiên hiển hiện từ trong thiên địa. Sau đó theo động tác chém xuống của Ngô Hải, kiếm quang mang theo thanh thế kinh người, chém thẳng về phía Chu Nguyên.

Xoạt!

Bên ngoài Thủ Tịch Phong, vô số đệ tử đều xôn xao lên tiếng, sắc mặt chấn động. Ai cũng không ngờ Ngô Hải này vừa ra tay đã lập tức sử dụng sát chiêu ... Hắn không chỉ có lấy ra chuẩn Thiên Nguyên Binh, hơn nữa ngay cả Thiên Nguyên thuật đều thi triển.

Đòn tấn công mạnh mẽ như thế, coi như là đối thủ ngang cấp cũng không dám chống đỡ trực diện.

Đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên thấy thế đều cảm thấy lo lắng. Mà ngay cả Thẩm Thái Uyên cũng thế, khuôn mặt già nua đều trở nên căng cứng, hiển nhiên là ông cũng cảm thấy lo lắng cho Chu Nguyên.

Ngô Hải này ôm hận mà đến, căn bản cũng không có ý định ra tay thăm dò.

Mà ở một mạch của Lục Hồng bên kia, Lục Hồng tắc thì khẽ gật đầu, Ngô Hải này cũng coi như là không có ngu xuẩn, Chu Nguyên kia đã tu luyện được thuật luyện thể cao minh, nếu như lựa chọn dây dưa cùng hắn thì chắc chắn sẽ thất bại, chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu, đánh cho hắn tàn phế rồi nói sau.

- Cho dù là ở trong Kiếm Lai Phong Quang Trảm Thuật này cũng coi như là một môn Thiên Nguyên Thuật có danh khí không nhỏ, uy lực kinh người, hơn nữa Ngô Hải còn có Xích Linh Kiếm tăng cường, Chu Nguyên kia tất nhiên không có năng lực chống lại.

Lục Hồng thản nhiên nói.

Nghe ông ta nói vậy, những đệ tử khác cũng lúc nhao nhao gật đầu, như thế xem ra, Chu Nguyên này chỉ sợ là người đầu tiên bị loại rồi.

Ông!

Kiếm quang thật lớn gào thét lao xuống, mặc dù còn chưa đến nơi nhưng áp lực đã khiến cho bệ đá rạn nứt thêm, đất đá bắt đầu văng tung tóe.

Chu Nguyên cũng ngẩng đầu, nhìn qua đạo kiếm quang đang chém xuống kia rồi hắn nhắm hai mắt lại, Ngô Hải này đích thật là đã thông minh hơn một ít ...

Bàn tay của hắn nắm chặt, Thiên Nguyên Bút hiện ra, biến thành hình thái ‘Võ’, nguyên khí trong thiên địa cũng gào thét lao đến, dũng mãnh tràn vào trong Thiên Nguyên Bút, nguyên khí chấn động quanh người Chu Nguyên cũng đang nhanh chóng kéo lên.

- Phá Nguyên.

Thần sắc trên mặt hắn không có gợn sóng, tóc ngược lại là bị gió mạnh do kiếm quang đang chém xuống kia mang đến làm cho chấn động tung bay, miệng khẽ nhúc nhích, phun ra 2 chữ.

lông tơ trắng như tuyết ở trên ngòi bút của Thiên Nguyên Bút theo thời gian dần trôi qua hóa thành màu tối, tựa như là một nụ hoa sen, trông cực kỳ thần bí.

- Tiểu Huyền Thánh Thể, Ngọc Bì!

Ở trên làn da khắp toàn thân Chu Nguyên bắt đầu có ánh sáng như ngọc lưu chuyển.

Ở trong con mắt của hắn, đạo kiếm quang thật lớn kia nhanh chóng biến lớn. Mặc dù, kiếm quang còn chưa chém đến nhưng kiếm ý sắc bén kia đã làm cho bệ đá dưới chân Chu Nguyên rạn nứt, đất đá văng tung tóe lên trời trong chốc lát đã bị kiếm ý chém nát.

- Vạn Kình văn!

Hai bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, sau nháy mắt, từ cổ họng của hắn cũng có một tiếng quát khẽ đột nhiên truyền ra.

Thiên Nguyên Bút trong tay đột nhiên chém ra.

Ngòi bút màu tối đánh thẳng vào đạo kiếm quang cực lớn đang rơi xuống kia.

Mà ở chung quanh Thiên Nguyên Bút, có hư ảnh của một con cá voi khổng lồ như ẩn như hiện, tiếng cá voi kêu vang lên.

Kiếm quang thật lớn rơi xuống, mà ở dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, ngòi bút màu tối cũng trùng trùng điệp điệp đánh vào mũi kiếm cực lớn kia.

Uỳnh!

Sóng xung kích cực lớn khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Vào lúc này, sương mù chung quanh bệ đá cũng bị triệt để thanh trừ, bụi mù trên bệ đá bốc lên, một vết nứt rộng lan tràn ra.

Vào lúc này, toàn bộ bệ đá tựa như là suýt bị cắt đôi, có thể thấy lực phá hoại từ đòn đánh của hai người là khủng bố đến mức nào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử đều không nhịn được mà tặc lưỡi, một kiếm này của Ngô Hải có thể nói là hung hãn đến cực hạn, nhưng mà hết lần này tới lần khác Chu Nguyên kia không chỉ có không né còn dám cứng rắn chống đỡ.

Thật sự chẳng khác nào là đang tìm chết cả!

Trên mặt Lục Hồng xuất hiện một nụ cười mỉa mai, bởi vì người đầu tiên bị loại rốt cục đã xuất hiện hơn nữa còn là kẻ mà ông rất ghét nữa.

Vô số người đều nhìn chằm chằm vào chỗ bệ đá suýt bị chẻ đôi, đang bị bụi mù che phủ kia mà tiếc nuối lắc đầu, hiển nhiên là bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Lục Hồng.

Ngô Hải cũng lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn bao quát xuống, trên mặt có một nụ cười lạnh hiển hiện.

Theo thời gian dần trôi qua, bụi mù trên bệ đá cũng tán đi.

Ngay sau đó, cảnh tượng trên bệ đá cũng trở nên rõ ràng.

Một bóng người cầm trong tay một cái bút khổng lồ màu đen, lẳng lặng đứng ở giữa bệ đá, bên ngoài thân thể của hắn có ánh sáng như ngọc lưu chuyển, nguyên khí màu vàng bọc ở quanh người hắn, khí thế kinh người.

Xoạt!

Nhìn qua bóng người gần như lông tóc không tổn hao gì kia,tất cả mọi người ở bên ngoài Thủ Tịch Phong lập tức xôn xao, rất nhiều đệ tử đều có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí có người cẩn thận còn phát hiện ra rằng bước chân của Chu Nguyên cơ hồ cũng không có chút di động.

Nói cách khác, lúc trước, Chu Nguyên không chỉ có cứng rắn chống đỡ một đòn mạnh nhất của Ngô Hải, hơn nữa còn cực kỳ nhẹ nhõm.

Thấy thế, nụ cười mỉa mai trên mặt của Lục Hồng cũng cứng lại.

Giữa không trung, thần sắc vui sướng trên mặt Ngô Hải cũng hơi cứng ngắc.

- Làm sao có thể ...

Trên bệ đá, bàn tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút của Chu Nguyên khẽ buông lỏng, thần sắc của hắn không có gì thay đổi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua Ngô Hải, lông mày khẽ nhíu lại, nói với giọng nghi hoặc.

- Đây chính là một đòn mạnh nhất của ngươi hay sao?

Sau đó, Chu Nguyên lắc đầu, ngữ khí đạm mạc.

- Kết cục đi thôi ... Đừng lãng phí thời gian của ta nữa.

Bình Luận (0)
Comment