Xoạt!
Việc Chu Nguyên lông tóc không tổn hao gì xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người cũng không ngoài dự kiến khiến cho vô số đệ tử trợn mắt há hốc mồm, trên mặt hiện rõ câu nói kết quả này ngoài dự liệu của bọn họ.
Ai có thể nghĩ đến, một đòn lăng lệ, ác liệt một hội tụ toàn lực của Ngô Hải kia cũng không thể đánh bại được Chu Nguyên, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, tựa như là căn bản cũng không có tạo thành chút uy hiếp nào đối với người sau.
- Tại sao có thể như vậy ...
Vô số người lẩm bẩm.
Sau khi kinh ngạc được một lúc, đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên rốt cục tỉnh táo lại, sau đó liền có tiếng hoan hô, ủng hộ vang lên, rất nhiều người ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Chỉ ngay vài phút trước, bọn họ còn tưởng rằng Chu Nguyên sẽ trở thành người đầu tiên bị lọai, nhưng không ngờ kết cục lại khác biệt với suy nghĩ của bọn họ như vậy.
Khuôn mặt căng cứng của Thẩm Thái Uyên cũng chậm rãi thả lỏng. Nhìn qua Chu Nguyên không chút sứt mẻ đang đứng ở trên bệ đá, trong mắt ông có sự vui mừng nồng đậm hiện ra.
Mà so sánh với tiếng ủng hộ ồn ào bên phía một mạch của Thẩm Thái Uyên, không khí của một mạch của Lục Hồng lại trầm hơn rất nhiều, tất cả các đệ tử liếc nhìn nhau, có chút không dám tin rằng cảnh tượng trước mắt này là thật.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng, nghiêm nghị của Lục Hồng càng trở nên âm trầm, ý lạnh trong ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên càng thêm nồng đậm.
Trên không trung, nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Thanh cũng vỗ tay một cái, cười nói:
- Chu Nguyên này quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
Khổng Thánh cau mày, sau khi thoáng trầm mặc một lúc, hắn thản nhiên nói:
- Bây giờ, ngươi nói lời này còn hơi sớm đó.
Sở Thanh cười tủm tỉm và từ chối cho ý kiến.
Mà lúc này, ở một chỗ rất cao phía trên mấy người Sở Thanh là sáu đài sen bằng nguyên khí, bên trên mỗi đài sen có một bóng người ngồi xếp bằng, tản ra uy năng làm cho thiên địa đều run nhè nhẹ.
Ánh mắt của bọn họ lưu chuyển, mọi chỗ chiến đấu bị bọn họ thu vào trong tầm mắt, đồng dạng, bọn họ cũng nhìn thấy rõ tình huống bên phía Chu Nguyên.
- Ồ?
Người đầu tiên lên tiếng lại là Cố phong chủ của Hồng Nhai Phong, thân hình của ông cường tráng giống như tháp sắt, máu thịt toàn thân giống như là đang hô hấp vậy, mỗi khi ông hít thở thì đều giống như là có thêm tiếng sấm rền trầm thấp truyền ra từ trong người. Nếu như không phải là ông tận lực áp chế thì e rằng không gian chung quanh đã bị thanh âm này làm cho sụp đổ xuống rồi.
Đó là dị tượng do thân thể cường hãn đã đến trình độ cực kỳ đáng sợ mới có thể dẫn phát.
Mà tại Thương Huyền Tông, Hồng Nhai Phong chính là nơi cho những thiên tài chuyên tu thuật luyện thể, bàn về độ mạnh mẽ củathân thể, vị Cố phong chủ này có thể nói là đứng đầu trong Thương Huyền Tông.
Lúc này, trong hai mắt của ông có hào quang lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào ánh sáng như ngọc lưu chuyển bên ngoài thân thể của Chu Nguyên, ông kinh ngạc lên tiếng:
- Đây là ... Huyền Ngọc Bì?
- Không đúng ... Chỉ có Huyền Thánh Thể mới có thể tu luyện ra được Huyền Ngọc Bì.
- Nhưng mà vì sao thân thể của Chu Nguyên lại có chấn động tương tự ...
Thanh âm kinh ngạc của Cố phong chủ cũng truyền vào trong tai của năm người khác.
Nghe Cố phong chủ nói vậy, mấy người Thanh Dương chưởng môn cũng có chút ít kinh dị. Huyền Thánh Thể là Nguyên thuật mà chỉ Hồng Nhai Phong mới có, chính là một trong Thương Huyền bảy thuật, Chu Nguyên này rõ ràng là đệ tử đai tím của Thánh Nguyên Phong, hiển nhiên là không có khả năng tiếp xúc được.
- Gọi hắn lại đây hỏi là biết.
Linh Quân phong chủ của Kiếm Lai Phong thản nhiên nói.
Thanh Dương chưởng môn lắc đầu, nói:
- Lúc này, Chu Nguyên đang tỷ thí, chúng ta không cần làm hắn phân tâm, tuy rằng nhục thể của hắn có ánh sáng như ngọc lưu chuyển nhưng ta thấy đó lại không phải là Huyền Ngọc Bì chân chính ...
- Nếu như ta đoán không sai thì có lẽ Chu Nguyên này cũng tu luyện một môn Nguyên thuật luyện thể được sáng tạo ra dựa vào Huyền Thánh Thể.
Cố phong chủ kinh hãi và nghi hoặc lên tiếng:
- Nguyên thuật luyện thể được sáng tạo ra dựa vào Huyền Thánh Thể sao? Làm sao có thể? Ngay cả Hồng Nhai Phong chúng ta đều không có loại Nguyên thuật, một đệ tử đai tím như hắn làm sao có thể học được?
Muốn dựa vào Huyền Thánh Thể để sáng tạo ra một môn Nguyên thuật, hiển nhiên là chuyện mà không phải một người đệ tử có thể làm được.
Thanh Dương chưởng môn cười cười, nói:
- Chu Nguyên đương nhiên là không làm được ... Ở trong Thương Huyền Tông, có thể tiếp xúc đến Thương Huyền bảy thuật, hơn nữa còn có thể cải biến, e rằng cũng chỉ có Huyền lão đang ẩn cư ở Thánh Nguyên Phong rồi.
- Huyền lão ...
Lúc này, Cố phong chủ mới chợt hiểu, nếu như là vị này ra tay vậy thì cũng có thể giải thích mọi chuyện.
Nge được suy đoán của Thanh Dương chưởng môn, Linh Quân phong chủ nhíu mày, nói:
- Hành vi này Huyền lão hình như là không hợp quy củ lắm.
Liên Y phong chủ của Tuyết Liên Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi là lo lắng Chu Nguyên này trở thành một cái dị số, làm cho kế hoạch nhúng chàm Thánh Nguyên Phong của ngươi thất bại sao?
Linh Quân phong chủ thần sắc bất động, chuyện Liên Y phong chủ đối nghịch với mình, ông đã sớm tập mãi thành thói quen rồi. Lúc này, ông nhìn về phía Lôi Quân phong chủ của Lôi Ngục Phong và nói:
- Lôi Quân phong chủ, ngài là người chưởng quản quy tắc, hình phạt trong tông cho nên hẳn phải rõ ràng nhất, Huyền lão làm như vậy thỏa đáng hay không?
Lôi Quân phong chủ như cũ là thân mặc áo bào màu đen, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc, làm cho người ta sợ hãi. Nghe được câu hỏi của Linh Quân phong chủ, ông suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:
- Hoàn toàn chính xác không hợp quy củ lắm, nhưng mà lão già chết tiệt kia ngoan cố giống như hòn đá trong hầm cầu, nếu như ngươi cảm thấy không thích hợp, vậy thì đi nói với hắn đi, quy tắc của ta chỉ sợ không có nhiều tác dụng đối với hắn.
Nghe Lôi Quân phong chủ nói vậy, Linh Quân phong chủ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Ở trong Thương Huyền Tông, bàn về tư lịch thì Huyền lão cùng Lôi Quân phong chủ là cao nhất, ngay cả người sau đều hết cách đối với Huyền lão rồi, vậy hắn có đến nói trực tiếp cũng không có tác dụng gì, chỉ sợ Huyền lão cũng sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.
Thanh Dương chưởng môn cười cười, ôn hòa mà nói:
- Huyền lão có hứng thú chỉ điểm Chu Nguyên thì cũng coi như là cơ duyên của hắn, chúng ta cũng không cần xoắn xuýt vào điểm này.
Thanh Dương chưởng môn đã nói như vậy, các Phong chủ khác cũng không nhiều lời nữa.
Cố phong chủ ngược lại là có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên trên bệ đá, nói:
- Lần trước, lúc trông thấy tiểu tử này, hắn có lẽ còn không có tu luyện môn Nguyên thuật này, không ngờ nhanh như vậy đã có thể tu thành Ngọc Bì ... Xem ra thiên phú của hắn trên phương diện luyện thể cũng cực cao, nếu như hắn chịu gia nhập Hồng Nhai Phong chúng ta, sợ rằng không đến mấy năm nữa, hắn sẽ lại là một Thương Xuân Thu khác.
Hiển nhiên là Cố phong chủ đã sinh lòng yêu tài, mà Thương Xuân Thu thì là đệ tử của Hồng Nhai Phong bọn họ, là người đứng thứ tư trong mười đại Thánh Tử.
Nghe Cố phong chủ nói vậy, Bạch Mi lão nhân của Linh Văn Phong thì lại bĩu môi, nói:
- Luyện được một thân cơ bắp như các ngươi thì có tác dụng gì cơ chứ, thiên phú trên phương diện Nguyên văn của tiểu tử này cũng không tệ, hiển nhiên là nếu gia nhập Linh Văn Phong chúng ta sẽ có tiền đồ càng lớn hơn.
Hơn nữa, một khi Chu Nguyên đến Linh Văn Phong thì Chu Tiểu Yêu tất nhiên cũng tới. Lý do này, Bạch Mĩ lão nhân chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.
- Ngươi biết cái đếch gì!
Cố phong chủ trừng mắt, đứng dậy, lập tức trong thiên địa có một tiếng sấm rền vang vọng.
Lông mi của Bạch Mi lão nhân nhẹ nhàng bay lên, trông giống như là muốn chiến một trận với Cố phong chủ nhưng Thanh Dương chưởng môn lại quát lên:
- Cả hai người các ngươi đừng hồ đồ nữa.
Vì vậy hai người kêu rên một tiếng rồi cùng hừ lạnh và quay đầu.
...
Một vết rách dữ tợn hiện ra ở trên bệ đá, cơ hồ là đã phân bệ đá ra thành hai.
Bên ngoài thân thể của Chu Nguyên, ánh sáng như ngọc hiển hiện, làm cho lúc này hắn trông càng thêm anh tuấn. Hắn cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn qua Ngô Hải vẫn đang khiếp sợ ở giữa không trung.
Đòn tấn công lúc trước của đối phương hoàn toàn chính xác là rất lợi hại, nhưng đáng tiếc chính là khi hắn cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, lại vận chuyển Phá Nguyên, đòn tấn công bằng nguyên khí của đối phương căn bản không có cách nào tạo thành tổn thương đối với hắn.
- Không có khả năng! Ngươi làm sao có thể đỡ được!
Rốt cục Ngô Hải cũng phục hồi tinh thần lại, hắn tức giận quát to.
Nhưng mà Chu Nguyên không trả lời câu hỏi này của hắn mà chỉ lắc đầu, nói:
- Xem ra ngươi không có ý định chịu thua rồi.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Ngô Hải trầm xuống, hắn tức giận cười nói:
- Chu Nguyên, ngươi đừng quá đắc ý. Cho dù cái xác rùa đen này của ngươi có cứng rắn đi nữa thì nhiệm vụ của ta cũng chỉ ngăn chặn ngươi, đợi đến khi người của chúng ta giải quyết hai người kia, bọn họ sẽ quay lại trợ giúp ta. Đến lúc đó ta ngược lại là muốn nhìn, đối mặt với sự vây công của năm người chúng ta, cái xác rùa đen này của ngươi còn có thể đỡ nổi hay không?
Trải qua hiện thực tàn khốc, Ngô Hải rốt cục chỉ có thể tiếp nhận sự thật rằng mình không thể chiến thắng Chu Nguyên, nhưng mà hắn chung quy là không có mất đi lý trí, nếu như không có cách nào đối phó Chu Nguyên vậy thì chỉ cần cố gắng ngăn cản là được rồi.
Dù sao cục diện bây giờ vẫn là bọn họ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Một mình Chu Nguyên căn bản là không cải biến được cái gì cả.
Chu Nguyên thấy thế, cũng không có nói thêm nữa, chỉ là chân phải của hắn chậm rãi vươn ra, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như báo săn sắp chụp mồi, tràn đầy tính công kích.
Hiển nhiên là Chu Nguyên muốn ra tay.
Ngô Hải thấy thế, ánh mắt lập tức co vào, hắn cũng không dám lại lãnh đạm, lập tức nắm chặt thanh kiếm khổng lồ, nguyên khí quanh thân bắt đầu tuôn ra.
Hiện tại, Ngô Hải đã không có ý định đánh bại Chu Nguyên để rửa sạch sỉ nhục, hắn chỉ cần ngăn cản Chu Nguyên, sau đó tự nhiên có cơ hội thu thập người sau.
Phanh!
Mặt đất dưới chân Chu Nguyên bỗng nhiên sụp đổ xuống dưới, trên thân thể của hắn, ánh sáng như ngọc lập loè, một sức mạnh đáng sợ trong người bộc phát ra đến, tựa như nước lũ chảy xuôi khắp toàn bộ cơ thể.
Trong cơ thể của hắn, giống như là có một con rồng đang phẫn nộ gào thét.
Bá!
Sau nháy mắt, nguyên khí hùng hồn cũng bộc phát từ trong người Chu Nguyên, hắn nhanh chóng lao ra, hóa thành vô số tàn ảnh, mặt đất dưới chân không ngừng nổ tung.
Tốc độ của Chu Nguyên nhanh đến mức không có cách nào để hình dung, tựa như một tia sáng vút qua, chỉ trong một cái hô hấp, hắn đã xuất hiện ở trong phạm vi cách Ngô Hải khoảng hơn trăm trượng.
- Thiên Đôi cánh bằng kiếm khí!
Con ngươi của Ngô Hải co rụt lại, nguyên khí trong cơ thể bắt đầu tuôn ra, tạo thành một đôi cánh bằng kiếm khí khổng lồ ở sau lưng hắn, đôi cánh bằng kiếm khí này mở rộng, rồi nhanh chóng cụp vào tựa như tấm chắn bảo hộ cho hắn ở bên trong.
Đây là môn Nguyên thuật có năng lực phòng ngự mạnh nhất mà hắn nắm giữ.
Lúc trước, hắn bị Chu Nguyên đánh bất ngờ nên trở tay không kịp, thủ đoạn như vậy cũng không kịp thi triển, mà hôm nay đã có chuẩn bị, tự nhiên sẽ không để chuyện lúc trước tái diễn nữa.
- Hừ, ta ngược lại là muốn xem, ngươi có thể đánh vỡ phòng ngự của ta hay không?
Ngô Hải cười lạnh .
Lúc này đây, hắn tin tưởng mười phần.
Bá!
Ở dưới cái nhìn soi mói của vô số người, Chu Nguyên tựa như là tia chớp, trực tiếp xuất hiện ở phía trước đôi cánh bằng kiếm khí khổng lồ này, sau đó, nắm chặt năm ngón tay, đánh ra một quyền.
Phía trên quả đấm của hắn có ánh sáng như ngọc hiển hiện, nhìn qua giống như là nắm đấm làm từ ngọc thạch.
- Thông Thiên Huyền Giao Khí, Thiên Mãng lân!
Nhưng mà, lúc đánh ra một quyền, Chu Nguyên lại quát khẽ ở trong nội tâm.
Xuy xuy!
Chỉ thấy được bên ngoài cơ thể có một lớp vảy hiện ra, che kín nắm đấm.
Vì vậy, thanh thế của một quyền này lại một lần nữa được kéo lên, đúng là mạnh mẽ đến một loại trình độ trước nay Chu Nguyên chưa từng có.
Đây là sự phối hợp hoàn mỹ giữa Tiểu Huyền Thánh Thể cùng Thông Thiên Huyền Giao Khí mà Chu Nguyên tu hành.
Uỳnh!
Sắc mặt của Chu Nguyên cực kỳ bình tĩnh nhưng trong đôi mắt lại có thêm một tia sáng lóe lên.
Một quyền hội tụ sức mạnh cường hãn đánh nổ hư không, cuối cùng ở bên trong cái nhìn chăm chú của mọi người, nó đã va chạm cùng đôi cánh bằng kiếm khí kia.
Phanh!
Sau khi va chạm, một tiếng nổ kinh thiên lập tức vang vọng.
Sóng xung kích như gió bão rung động khuếch tán ra bốn phía xung quanh, bệ đá phía dưới cuối cùng thì không có cách nào thừa nhận và triệt để nứt toác ra.
Nhưng mà vô số ánh mắt đều tập trung vào chỗ mà quyền cùng cánh va chạm.
Ngay sau đó, những ánh mắt kia đều co rụt lại.
Răng rắc!
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, dưới nắm tay kia, đôi cánh bằng kiếm khí có vết rạn hiển hiện. Cuối cùng vết rạn dùng một loại tốc độ kinh người lan tràn ra, lập tức tràn ngập đôi cánh bằng kiếm khí.
Ở bên trong, Ngô Hải kinh hãi gần chết.
Uỳnh!
Quyền phong vô cùng cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh mà đôi cánh bằng kiếm khí kia cuối cùng cũng nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng.
quyền phong đáng sợ xỏ xuyên qua hư không, đánh lên trên người Ngô Hải đang kinh hãi gần chết kia.
A!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng.
Ngô Hải trực tiếp là bị một quyền của Chu Nguyên đánh bay ra khỏi Thủ Tịch Phong, đâm vào một ngọn núi ở xa xa, cả người đều khảm vào bên trong vách núi.
Xa xa núi đá sụp đổ.
Mà bên ngoài Thủ Tịch Phong lại hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ ...
Ngô Hải này ... Lại bị Chu Nguyên dùng một quyền đánh bay đi ...