Bên trên một ngọn núi, đá lớn không ngừng lăn xuống, trên vách núi đá có một người bị khảm nạm vào thật sâu, theo thời gian trôi qua, đá lớn lăn xuống cũng dần che lấp người này.
Mà vào lúc này, toàn bộ thiên địa đều trở nên an tĩnh lại.
Nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ hồi lâu mà không phục hồi tinh thần lại được, ai có thể nghĩ đến ... Lúc này đây, dưới tình huống chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, Ngô Hải cuối cùng vẫn là bị Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bay ...
Nếu như nói trước đó, trong lần đầu tiên, Ngô Hải còn có thể dùng lý do trở tay không kịp để giải thích, vậy thì lúc này đây, hắn cũng không thể lấy cớ nữa rồi.
Hiển nhiên là lần này Ngô Hải đã dốc hết toàn lực để chống đỡ, lại vẫn như cũ không thể ngăn trở được một quyền vô cùng hung hãn kia của Chu Nguyên, uy thế của một quyền kia đủ để khiến cho rất nhiều đệ tử Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên cũng không dám khinh thường.
Trong thiên địa, sự yên tĩnh giằng co đến gần nửa ngàysau, cuối cùng bị tiếng hoan hô, ủng hộ vang lên giống như dời núi lấp biển tràn ngập.
Ngoại trừ đệ tử trong một mạch của Lục Hồng thì đệ tử trong tất cả mạch của các phong còn lại đều không hề keo kiệt mà vỗ tay ủng hộ, chỉ vì một ván lấy yếu thắng mạnh này của Chu Nguyên thật sự là đẹp đến làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Phải biết rằng, ở trước khi lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này bắt đầu, tỉ lệ đặt cược của Chu Nguyên cơ hồ là cao nhất, bởi vì không có mấy người coi trọng hắn, thậm chí, có người còn cảm thấy hắn sẽ là người đầu tiên bị loại.
Nhưng cuối cùng, sự thật lại làm cho tất cả những người khinh thường Chu Nguyên ngậm miệng lại.
Nhìn qua bóng người trẻ tuổi đang đứng trên bệ đá kia, giờ này khắc này, trong lòng của không biết bao nhiêu người đã cảm thấy kiêng kị cùng kính sợ Chu Nguyên.
Mà ở bên trong tiếng hoan hô, ủng hộ đầy trời kia, cảnh tượng tĩnh mịch ở chỗ một mạch của Lục Hồng lại càng nổi bật, sắc mặt của rất nhiều đệ tử đều cực kỳ khó coi, hiển nhiên là bọn họ đều không ngờ trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong, người đầu tiên bị loại vậy mà sẽ là người trong một mạch của bọn họ.
Mà ở phía trước bọn họ, khuôn mặt của Lục Hồng cũng âm trầm như nước, lông mi đều đang lay động, hiển nhiên là trong nội tâm đã đang nổi giận.
- Phế vật!
Cuối cùng, Lục Hồng chỉ có thể cắn răng, tức giận mắng một tiếng, phát tiết cơn tức lên trên người Ngô Hải.
Thằng này quả thực làm hại hắn mất hết thể diện.
Lục Hồng lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thái Uyên, lúc này người sau thì đang nở nụ cười tươi, thần sắc vui mừng không kìm lại được.
Cảm nhận thấy được Lục Hồng đang nhìn qua, Thẩm Thái Uyên quay đầu, rụt rè cười với ông ta.
Thấy thế, Lục Hồng cười lạnh một tiếng rồi hít sâu một hơi, áp chế tức giận trong lòng, tuy nói Ngô Hải thất bại khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng xét về tổng thể thì ưu thế vẫn như cũ ở bên bọn họ.
Chỗ của Viên Hồng tạm thời không đề cập tới, chỉ cần bốn đệ tử khác đã có thừa thực lực để áp chế hai gã đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng rồi, chiến thắng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ cần bọn họ rảnh tay thì hoàn toàn có thể quay sang đối phó với Chu Nguyên. Đến lúc đó, chỉ dựa vào sức của một người, dù có cố gắng như thế nào cũng khó mà có thể xoay chuyển được cục diện đã định sẵn.
Lục Hồng âm trầm nhìn qua bóng người trẻ tuổi đang đứng trên bệ đá bên trong Thủ Tịch Phong với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.
- Trước hết cứ để ngươi đắc ý một lúc đi ...
- Sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ biết, tất cả mọi chuyện ngươi làm cũng chỉ là giống như bọ ngựa đấu xe mà thôi.
- Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi thể nghiệm thoáng một phát, như thế nào là tuyệt vọng!
...
Trên không trung, cảnh tượng Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bay Ngô Hải kia tự nhiên cũng đã rơi vào trong mắt mười đại Thánh Tử, chuyện này đồng dạng là cũng khiến cho mấy người kinh ngạc.
- Thằng này ... Tựa như là lại mạnh mẽ thêm rồi.
Đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền cũng lộ ra thần sắc kinh dị. Nhìn chằm chằm vào ánh sáng như ngọc trên thân thể của Chu Nguyên kia, nàng thầm nói:
- Nguyên lai tu luyện một môn Nguyên thuật luyện thể sao?
Ở cách Lý Khanh Thiền không xa, Thương Xuân Thu của Hồng Nhai Phong cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thân là Thánh Tử của Hồng Nhai Phong, hắn tự nhiên là tu luyện Huyền Thánh Thể chân chính.
Cho nên, khi nhìn thấy ánh sáng như ngọc trên thân thể của Chu Nguyên, hắn tự nhiên cũng cảm giác được một điểm quen thuộc. Nhưng nghĩ kĩ thì hắn lại cảm thấy buồn bực, Chu Nguyên là đệ tử của Thánh Nguyên Phong, tự nhiên là không có khả năng, cũng không có tư cách tu luyện Huyền Thánh Thể, vậy không biết Chu Nguyên đã tu luyện môn Nguyên thuật luyện thể nào?
Ở ghế cuối cùng trong mười đại Thánh Tử, sắc mặt của Triệu Chúc có chút khó coi, hiển nhiên là hắn có khuynh hướng nghiêng về một mạch của Lục Hồng, hơn nữa lúc trước đã kết oán với Chu Nguyên, hắn đương nhiên không hy vọng Chu Nguyên chiến thắng.
- Lợi hại ...
Sở Thanh tán thưởng:
- Dựa vào tu vi Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên lại có thể đánh bại Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên, vị Chu Nguyên sư đệ này có nội tình mạnh mẽ hơn cả ta lúc còn ở Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên.
Đối với cấp độ như Sở Thanh hoặc là những Thánh Tử khác, vượt cấp chiến đấu tự nhiên không phải việc khó, nhưng mà khi bọn họ còn ở Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên tựa như là cũng không có hung hãn như Chu Nguyên vậy.
- Khổng Thánh sư đệ, xem ra phần thắng của ta lại vừa nhiều hơn một phần rồi.
Sở Thanh cười híp mắt nói.
Khuôn mặt của Khổng Thánh vẫn khá hờ hững, hắn thản nhiên nói:
- Vậy thì xem ra sư huynh ngược lại là cao hứng hơi sớm rồi, chỉ một mình Chu Nguyên thì còn không ảnh hưởng được tới đại cục.
Mặc dù chuyện Chu Nguyên cường thế đánh bại Ngô Hải cũng hoàn toàn chính xác là làm cho hắn có chút kinh ngạc, nhưng kỳ thật cũng chỉ thế mà không hơn được rồi, bởi vì cho đến bây giờ, một mạch của Lục Hồng vẫn như cũ là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Sở Thanh vân vê cái cằm, cười nói:
- Vậy thì sư đệ có muốn cược thêm một phần hay không?
Khổng Thánh bình tĩnh nói:
- Không có hứng thú, mục đích của ta chỉ là bắt sư huynh tiếp nhận chiến thư mà thôi, đợi đến sau khi ta đánh bại sư huynh thì chúng ta tự nhiên sẽ không nói chuyện nhiều nữa.
Sở Thanh thở dài một hơi, phiền muộn nói:
- Sử dụng xong liền lập tức ném đi. Sư đệ, ngươi cũng quá vô tình rồi, cho nên ta không thích chơi đùa cùng ngươi, vẫn là Diệp Ca thú vị hơn.
Nghe Sở Thanh nói vậy, Lý Khanh Thiền cũng các Thánh Tử khác đều cảm thấy khóe miệng khẽ co giật.
Diệp Ca nhìn qua và giận dữ nói:
- Sở Thanh, ngươi muốn chết sao? Đừng có lôi ta vào.
Sở Thanh nở nụ cười tươi, sáng lạn rồi phất phất tay với Diệp Ca.
Gân xanh trên trán Khổng Thánh nhảy lên, hắn hít sâu một hơi, cố gắng không để ý tới Sở Thanh nữa, tập trung nhìn qua từng trận chiến đấu kịch liệt bên trong bảy ngọn Thủ Tịch Phong kia.
...
Trên bệ đá, nhìn thấy Ngô Hải kia đã bị đánh bay ra khỏi Thủ Tịch Phong, Chu Nguyên cũng nhẹ thở ra một hơi, ánh sáng như ngọc trên thân thể theo thời gian trôi qua cũng dần thu liễm, hắn có thể cảm giác được có vô số ánh mắt tập trung về phía này, nhưng mà lúc này hắn cũng không có cảm thấy đắc ý, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Một mạch của Lục Hồng vẫn như trước chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
- Không biết chỗ mấy người Chu Thái sư huynh như thế nào rồi?
Chu Nguyên tự nói, kỳ thật chỗ đó mới là chiến trường trọng yếu nhất, nếu như ngay cả ba người bọn họ liên thủ đều không thể đối phó với Viên Hồng thì thực lực của người sau quả thực là quá kinh người rồi.
Nhưng những chuyện này tạm thời còn không cần hắn phải cân nhắc, mặc kệ kết quả chiến đấu ở chỗ đó như thế nào thì hắn đều phải nắm chặt cơ hội, loại bỏ bốn người khác trong một mạch của Lục Hồng ra khỏi lần thi đấu tranh đấu này.
Bằng không thì chờ mấy người bọn họ hội hợp lại với Lục Hồng thì xác xuất đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch của hắn cũng quá thấp rồi.
- Còn có bốn người ...
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên, ở chỗ xa xa trong mây mù có một ít nguyên khí chấn động truyền ra, chắc hẳn là chỗ hai người Hàn Nham, Hàn Ngọc chiến đấu cùng đối phương.
- Đối phương có ưu thế về nhân số cho nên ta cũng phải chuẩn bị trước một vài thứ.
ánh mắt của Chu Nguyên lập loè, chợt mũi chân khẽ điểm một cái, thân hình giống như là một con chim đại bàng phóng lên trời, nhanh chóng chui vào trong mây mù, biến mất không thấy gì nữa.
Hiện tại, đối với hắn, trận tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này mới xem như chính thức bắt đầu.