Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 511 - Chương 510: Chỉ Còn Ba Người

Chưa xác định
Chương 510: Chỉ còn ba người

Uỳnh!

Trên một bệ đá bị sương mù lượn lờ che phủ, hai luồng nguyên khí cuồng bạo đụng vào nhau. Nhưng mà chỉ trong chốc lát, một trong hai luồng nguyên khí đã bị thô bạo xé rách, tiếp theo có một bóng người bị nguyên khí quét trúng, bay ra ngoài.

Người kia kéo lê ở trên bệ đá tạo thành hai vết chân thật dài, miệng phun máu tươi, trông cực kỳ chật vật.

- Hắc hắc, Hàn Nham, ngươi chỉ có chút bản lĩnh ấy sao?

Một gã đệ tử tham gia thi đấu trong một mạch của Lục Hồng nở nụ cười lạnh, đánh ra một quyền, nguyên khí cuồn cuộn gào thét, xé rách không khí, hung hăng đánh tới Hàn Nham.

Hàn Nham chật vật xoay người, hai tay vội vàng đan chéo ở trước người, nguyên khí nhanh chóng tuôn ra, bảo vệ thân hình.

Phanh!

Một quyền kia đánh lên trên hai tay của hắn làm cho thân hình của hắn chấn động mạnh, rồi lại một lần nữa bị đánh lui ra phía sau, hai tay cũng hơi có vẻ vặn vẹo, hiển nhiên là đã nhận lấy tổn thương thật lớn.

Phốc.

Hàn Nham lại tiếp tục phun ra một búng máu tươi.

Lúc này, trên khuôn mặt của Hàn Nham đã dính đầy máu tươi nhưng hắn chỉ đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, không rên một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm vào hai bóng người ở phía trước.

Đó là hai người tham gia thi đấu trong một mạch của Lục Hồng.

Mà dưới tình huống lấy một địch hai, hiển nhiên là Hàn Nham rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.

Lúc này, hai đệ tử trong một mạch của Lục Hồng cùng nhìn chằm chằm vào Hàn Nham với ánh mắt trêu tức, trên mặt có thần sắc giống như mèo đùa giỡn con chuột, dựa vào thực lực của Hàn Nham, muốn dùng sức của một người chống lại hai người bọn họ, hiển nhiên là chuyện không thể nào.

Mà sau khi Hàn Nham vừa lau qua vết máu trên mặt thì lại có một bóng người đã chật vật, lảo đảo bay đến bên cạnh của hắn.

Bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn kia tự nhiên chính là Hàn Ngọc.

Nhưng mà lúc này, tình huống của nàng cũng không khá hơn Hàn Nham chút nào, mà ở phía sau, hai đệ tử khác trong một mạch của Lục Hồng cười tủm tỉm bay đến, trực tiếp vây khốn hai người lại.

- Muội không sao chứ?

Hàn Nham nhìn qua Hàn Ngọc, cười khổ hỏi.

Hàn Ngọc cắn chặt hai hàm răng trắng ngà rồi lắc đầu.

- Xem ra chỉ dựa vào hai người chúng ta thì còn không có cách nào ngăn cản bốn người đối phương.

Hàn Nham thở dài nói, hai người bọn họ cũng coi như là đã tận lực, nhưng hiển nhiên là hiệu quả cũng không có tốt như mong muốn vậy.

- Muội muội, chúng ta lại cố gắng kiên trì thêm một chút nữa đi. Chu Nguyên kia đã chiến đấu với Ngô Hải được một lúc rồi. Huynh nghe nói lúc trước hắn còn đã từng đánh bại Ngô Hải, nếu như lần này hắn có thể lại chiến thắng thêm lần nữa thì có lẽ sẽ có thể đến trợ giúp chúng ta. Đến lúc đó, tình huống ba đấu bốn cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hàn Nham nói.

Nghe Hàn Nham nói vậy, Hàn Ngọc lại lắc đầu, bỉu môi nói:

- Ca ca, huynh còn trông cậy vào hắn hay sao? Lần trước, Chu Nguyên có thể đánh bại Ngô Hải chỉ là bởi vì người sau quá chủ quan mà thôi. Hôm nay, trong trường hợp này, Ngô Hải tất nhiên sẽ không cho Chu Nguyên cơ hội nữa, cho nên huynh cũng đừng nghĩ đến chuyện chúng ta có thể có người trợ giúp rồi.

Nghe Hàn Ngọc nói như vậy, Hàn Nham trì trệ, khuôn mặt có chút chua sót, cuối cùng hắn hít sâu một hơi rồi nói:

- Muội muội, ta đi trước mở đường cho muội còn muội không nên gắng sức chiến đấu, phải dốc toàn lực để chạy đi, có thể kéo dài thêm lúc nào thì hay lúc ấy.

Hàn Ngọc cắn chặt cặp môi đỏ mọng, trong con ngươi tràn đầy vẻ không cam lòng, nàng biết rõ nếu làm như vậy chỉ sợ Hàn Nham sẽ lập tức phải gánh chịu lửa giận của bốn người kia, đến lúc đó không chỉ có chịu nhiều đau khổ, hơn nữa không thể nghi ngờ sẽ trực tiếp bị loại.

- Tốc độ của muội nhanh hơn ta, thích hợp cho việc kéo dài. Cứ quyết định như vậy đi. Hàn Nham khoát tay áo, kiên định nói.

Hàn Ngọc cắn chặt hai hàm răng trắng ngà rồi gian nan gật đầu.

Uỳnh!

Một cột nguyên khí hùng hồn có diện tích gần ngàn trượng trực tiếp từ đỉnh đầu của Hàn Nham phóng lên trời, cuối cùng phân tách ra và hóa thành bốn dòng nước lũ bằng nguyên khí rồi nước lũ hóa thành bốn cái ấn sáng bằng nguyên khí đánh tới bốn người kia.

Đòn tấn công như vậy đã là một đòn dốc hết toàn lực của Hàn Nham rồi, bởi vì tâm lí đập nồi dìm thuyền cho nên thanh thế của đòn này càng thêm hung hãn.

Cho nên, bốn người kia cũng không dám lãnh đạm, bọn họ bay lên, thét dài một tiếng rồi chính diện nghênh đón đòn tấn công này.

Ầm ầm!

Vừa đánh ra đòn này, Hàn Nham lập tức quát lên một tiếng chói tai:

- Đi!

Hàn Ngọc không dám lãng phí cơ hội mà Hàn Nham dốc hết toàn lực mới đổi được, nguyên khí bắt đầu tuôn ra, thân hình lập tức hóa thành một tia sáng nhanh chóng lao ra.

Ông ông!

Bốn cái ấn sáng bằng nguyên khí gần kề giữ vững được có hơn mười giây là lập tức bị bốn người công phá. Sau khi phá vỡ bốn cái ấn sáng kia, đòn phản công của bốn người kia lập tức đánh lên trên thân thể Hàn Nham.

Bệ đá vỡ nát, đất đá vụn văng tung tóe, thân hình của Hàn Nham đều bị chôn ở phía dưới, hắn không ngừng phun máu tươi, hiển nhiên là đã bị trọng thương, đã sắp sửa bị loại rồi.

Khóe mắt liếc qua, nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt của Hàn Ngọc cũng biến thành màu đỏ nhưng nàng cũng không dám dừng lại, nguyên khí trong người dâng trào lên, tốc độ được thi triển đến mức tận cùng, nhanh chóng lao ra.

Nhưng mà, ngay khi nàng vừa muốn nhảy vào trong mây mù thì bỗng nhiên ở phía trước, nguyên khí bắt đầu tuôn ra, một bóng người giống như là quỷ mị đứng chắn trước mặt nàng.

Đồng thời một tiếng cười mỉa mai, lạnh như băng truyền vào trong tai của nàng:

- Tốc độ của ngươi hoàn toàn chính xác không tệ, nhưng đáng tiếc là vẫn không có nhanh bằng ta!

Người kia đương nhiên đó là một trong bốn đệ tử trong một mạch của Lục Hồng.

Hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Ngọc rồi cười lạnh, bóng người giống như là quỷ mị lấn đến gần người sau, bàn tay giống như là móng vuốt của chim ưng thò ra, lập tức bắt được yết hầu của Hàn Ngọc.

Thân thể mềm mại của Hàn Ngọc cứng ngắc, nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà và hung hăng nhìn chằm chằm vào người trước mắt, chỉ là lúc này trong con ngươi lại có thêm thần sắc vô lực cùng chán nản hiện ra.

- Còn không nhận thua sao? Mặc dù ta không làm được chuyện lạt thủ tồi hoa (ý nói nặng tay với nữ nhân xinh đẹp) nhưng nếu như cô lại di động nữa chỉ sợ ta sẽ khiến cô có chút chật vật rồi.

Tên đệ tử kia cười nói.

Ở phía dưới, nhìn thấy cảnh tượng này, ba đệ tử khác đều phát ra tiếng cười trêu tức.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Hàn Nham đang trọng thương mà không thể tái chiến trong bệ đá rồi nói:

- Bằng vào sức của hai người các ngươi mà cũng muốn ngăn cản bốn người chúng ta hay sao? Không khỏi cũng quá coi thường chúng ta rồi .

Toàn thân của Hàn Nham đều là máu tươi, hắn vô lực nằm trên mặt đất. Nhìn thấy Hàn Ngọc đã bị bắt, hắn cũng cười khổ một tiếng. Bọn họ thật sự là đã tận lực, hi vọng là mấy người Lữ Yên sư tỷ đã có đủ thời gian để đánh bại Viên Hồng rồi.

Ở bên ngoài Thủ Tịch Phong, khi nhìn thấy Hàn Nham, Hàn Ngọc hai người bị bắt, rất nhiều đệ tử cũng có xì xào bàn luận với nhau.

Những đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng đều có sắc mặt cực kì khó coi, mà chính bản thân Lữ Tùng trưởng lão cũng nhíu mày lại. Tuy rằng ông cũng sớm đã đoán trước được kết cục này nhưng này đệ tử trong một mạch của Lục Hồng cũng hơi quá đáng.

Mà trái lại đệ tử trong một mạch của Lục Hồng thì là lên tiếng hoan hô, ủng hộ. hào khí xấu hổ mà nặng nề bởi vì Ngô Hải bị thua trận lúc trước đã biến mất không còn. Những người này đều biết rõ, chỉ cần bốn vị sư huynh này rảnh tay thì Chu Nguyên căn bản là không thể xoay chuyển được tình thế nữa.

Lúc trước, một mạch của bọn họ bị mất mặt thì lát nữa Chu Nguyên kia tất nhiên cũng phải chịu sự trả thù của bọn họ.

Vào lúc này, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của Lục Hồng cũng thoáng hòa hoãn, ông ta nhìn về hướng hai mạch khác rồi âm thầm cười lạnh một tiếng.

- Hàn Ngọc sư muội, nhận thua đi.

Vị đệ tử kia của một mạch Lục Hồng vẫn cười tủm tỉm, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt không cam lòng của Hàn Ngọc, sau đó nghiền ngẫm nói:

- Hàn Ngọc sư muội có thể nhớ kỹ tên của ta, tại hạ là Trần Cung. Sau này, nếu như sư muội còn không phục thì hoan nghênh tới tìm ta chỉ giáo.

- Nhưng mà hiện tại thì ta lại không có thời gian.

Vừa dứt lời, nguyên khí điên cuồng hội tụ đến chỗ lòng bàn tay của hắn rồi sau đó hắn đánh ra một quyền mãnh liệt, hiển nhiên là muốn trực tiếp trọng thương Hàn Ngọc, phế bỏ sức chiến đấu của nàng.

Nhìn qua đòn tấn công lăng lệ, ác liệt đang đánh tới kia, Hàn Ngọc cũng có chút ít tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Uỳnh!

Nhưng mà, khi một chưởng của Trần Cung sắp sửa đánh trúng Hàn Ngọc thì hắn chợt hơi nhíu mày, bởi vì hắn tựa như là nghe thấy được một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên.

Một giây trước, tiếng xé gió còn cực kỳ yếu ớt, nhưng mà một giây sau, nó đã mãnh liệt giống như là tiếng sấm vang vọng ở phía trên đầu hắn.

Sương mù ở chỗ đó đột nhiên bị xé nứt.

Một bóng người giống như hư hóa gào thét lao xuống, nguyên khí hùng hồn bộc phát, ở trên thân thể của hắn có ánh sáng như ngọc lưu chuyển. Khi Trần Cung còn không có triệt để phục hồi tinh thần lại, người này trực tiếp dựa vào uy thế từ trên cao lao xuống, mang theo một sức mạnh kinh khủngc, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai trùng trùng điệp điệp đụng vào trên thân thể Trần Cung.

Bá!

Vì vậy, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy Trần Cung giống như là đạn pháo từ trên trời giáng xuống, cuối cùng trùng trùng điệp điệp va vào bệ đá, bụi mù bốc lên, theo thời gian trôi qua toàn bộ bệ đá cũng dần rạn nứt.

Cảnh tượng này lập tức khiến cho tất cả mọi người bàn tán ồn ào.

Ở trên bệ đá, sắc mặt của ba đệ tử khác trong một mạch Lục Hồng cũng biến đổi, bọn họ lập tức vận nguyên khí thổi bay lớp bụi mù đang tràn ngập bệ đá kia. Ngay sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy ở bên trong bệ đá đổ nát, Trần Cung đã nằm ngửa ở trên đống đá vụn, trông chật vật đến cực hạn.

Mà vào lúc này, có một bàn chân đang giẫm ở trên người của Trần Cung.

Mọi người cùng nhìn lại và đồng thời cả kinh.

- Chu Nguyên?

Ba đệ tử trong một mạch của Lục Hồng đồng thanh kinh hô lên.

Giữa không trung, Hàn Ngọc kia cũng không có phục hồi tinh thần lại. Lúc trước, nàng chỉ là cảm giác thấy hoa mắt thì Trần Cung kia đã bay xuống

Nàng chậm rãi cúi đầu, sau đó nhìn qua bóng người trẻ tuổi đang dẫm Trần Cung ở phía dưới kia, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, có chút khó tin lẩm bẩm:

- Người này thật sự là Chu Nguyên sao?

Nàng không ngờ, ở thời khắc cuối cùng này dĩ nhiên là Chu Nguyên hiện thân cứu được nàng một lần.

- Chu Nguyên, mau chóng thả người ra!

Ba gã đệ tử kia tức giận quát, nguyên khí hùng hồn tuôn ra, tập trung vào Chu Nguyên.

Nhưng mà Chu Nguyên lại không để ý đến ba người này. Hắn chỉ cúi đầu, nhìn qua Trần Cung đang bị dẫm dưới chân, lúc này toàn thân của người sau tràn đầy máu tươi nhưng mà ánh mắt lại cực kỳ hung ác rồi Trần Cung rít gào:

- Ngươi dám đánh lén ta! Ngươi nhất định phải chết!

Chu Nguyên cười cười, sau đó hờ hững giơ chân lên.

- Ngươi cũng có thể nhớ kỹ tên của ta, về sau có thời gian thì có thể tới tìm ta xin chỉ điểm một chút.

Ngay sau đó, từ dưới bàn chân, nguyên khí tuôn ra, sau đó Chu Nguyên hung hăng đạp mạnh một cước vào khuôn mặt của Trần Cung.

Phanh!

Sàn đá vỡ vụn, Trần Cung kia trực tiếp bị một cước của Chu Nguyên đá ngất.

Cách đó không xa, sắc mặt của ba đệ tử trong một mạch cuả Lục Hồng cũng trở nên tái nhợt.

Chu Nguyên lại phủi tay, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ rồi cười cười, nói:

- Lúc này cũng chỉ thừa ba người các ngươi mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment