Bên ngoài Thủ Tịch Phong, khi nhìn qua bóng người trẻ tuổi đạp trên người Trần Cung kia, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm và không nhịn được nuốt nước bọt.
Ai cũng không nghĩ tới, ở thời khắc này, Chu Nguyên vậy mà đột nhiên hiện thân.
Bóng người đáp xuống lúc trước giống như là thiên thần hạ phàm.
Hô.
Nhìn qua cảnh tượng này, Thẩm Thái Uyên lặng yên thở ra một hơi dài, nếu như ngay cả Hàn Ngọc đều bị loại thì như vậy Chu Nguyên sẽ phải một mình chiến đấu với bốn người bên phía một mạch của Lục Hồng rồi, cục diện kia không thể nghi ngờ sẽ cực kỳ không thuận lợi.
Lần đánh lén lúc trước của Chu Nguyên cực kỳ quyết đoán cùng lăng lệ, ác liệt, hơn nữa thời cơ nắm bắt cũng cực kỳ hoàn mỹ, Trần Cung kia cơ hồ không có kịp phản ứng là đã bị hắn đánh lén thành công, hơn nữa còn trực tiếp bị hôn mê.
Ở trong loại tranh đấu này, tự nhiên không có người chỉ trích Chu Nguyên đánh lén, dù sao đối phương có ưu thế tuyệt đối về nhân số, nếu như còn lựa chọn chính diện chiến đấu vậy thì thật là ngu xuẩn rồi.
- Lại là người này!
Lục Hồng thì tỏ vẻ âm trầm, mắt thấy hai đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng đều sắp bị hạ gục rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị Chu Nguyên xông ra, quấy rối, tâm tình lúc này của ông kém đến thế nào thật sự là không nên đề cập đến rồi.
Không biết vì cái gì, Lục Hồng luôn có cảm giác, tựa hồ cục diện vốn là nắm chắc thắng lợi trong tay lại bởi vì Chu Nguyên xuất hiện, ẩn ẩn xuất hiện một điểm sai lầm nhỏ.
- Hừ. Làm sao có thể như vậy? Bằng vào chút năng lực của tiểu tử này mà muốn nghịch chuyển cục diện hay sao? Hắn nghĩ mình là ai? Sở Thanh hay sao?
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, Lục Hồng đã lắc đầu, xóa đi loại ý nghĩ này, xì mũi coi thường. Hiển nhiên là ông không có khả năng sẽ thừa nhận Chu Nguyên có thể có loại bản lĩnh này.
Khi một mạch của bọn họ đã chiếm ưu thế tuyệt đối, những việc mà Chu Nguyên đang làm chỉ là bọ ngựa đấu xe mà thôi!
- Hừ. Lúc này, ta sẽ để cho ngươi đắc ý, đợi đến khi một mạch này của ta trở thành chủ mạch của Thánh Nguyên Phong thì ta sẽ cho các ngươi biết tay.
khuôn mặt của Lục Hồng âm trầm, trong nội tâm đã quyết định ngày sau sẽ nghĩ cách tính sổ Chu Nguyên rồi. Chỉ cần một mạch của ông ta trở thành chủ mạch của Thánh Nguyên Phong thì như vậy, địa vị của ông ta trong Thánh Nguyên Phong là cao nhất, đến lúc đó muốn nghiền ép tài nguyên tu luyện của hai mạch quả thực là một chuyện hết sức dễ dàng.
Ông ta ngược lại là muốn nhìn, khi không có đầy đủ tài nguyên tu luyện ủng hộ thì Chu Nguyên này lại có thể phát triển đến bước nào?
- Hừ. Thiên tài thì sao ... Ta muốn cho ngươi biết được, coi như là thiên tài, nếu đứng sai đội ngũ thì y nguyên chỉ có thể như ngọc sáng bị long đong, khó thấy mặt trời!
...
Trên bệ đá.
Lúc này, ba đệ tử đai tím trong một mạch của Lục Hồng đều nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên ở phía trước với sắc mặt khó coi, chợt bọn họ hít sâu một hơi, ánh mắt theo thời gian trôi qua cũng dần trở nên lạnh lùng.
Chu Nguyên bất ngờ xuất hiện đích thật là ngoài dự liệu của bọn họ.
- Chu Nguyên, Ngô Hải đâu rồi?
Người lên tiếng trước một đệ tử đai tím trong một mạch của Lục Hồng, hắn đứng giữa ba người, đều này cũng nói cho Chu Nguyên biết, trong ba người bên đối phương thì hắn chính là trung tâm. Người này có tên là Chử Dương, ở bên trong một mạch của Lục Hồng, thực lực của hắn gần với Viên Hồng nhất. Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt âm trầm, sau đó trầm giọng nói.
- Hắn bị ta loại bỏ rồi.
Chu Nguyên cúi đầu nhìn Trần Cung đã triệt để ngất đi rồi cũng không hề để ý tới, ngẩng đầu thuận miệng nói.
Nghe được câu trả lời của Chu Nguyên, ba người Chử Dương đều khẽ giật mình, con ngươi hơi hơi co rụt lại, thực lực của Ngô Hải cũng không kém bọn họ là bao, nhanh như vậy đã bị Chu Nguyên đánh bại? Bọn họ thế nhưng mà rất rõ ràng, sau lần trước, Ngô Hải tất nhiên không có khả năng lại tiếp tục khinh thường Chu Nguyên.
Như vậy, nói cách khác, lúc này đây, Chu Nguyên chỉ sợ là đã đường đường chính chính đánh bại Ngô Hải.
Nhưng nếu như là như vậy, bọn họ cũng không thể coi thường Chu Nguyên ở trước mắt rồi.
Lúc này, một bóng hình xinh đẹp đã đi đến bên cạnh Chu Nguyên, Hàn Ngọc kia liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt có chút phức tạp, nàng cũng không nghĩ tới, người hiện thân tới cứu nàng, vậy mà sẽ là người mà nàng thủy chung đều không có nghĩ tới.
- Không có sao chứ?
Chu Nguyên nhìn lướt qua nàng, hỏi.
Hàn Ngọc gật gật đầu, nói:
- Còn có thể tái chiến.
- Vậy là tốt rồi.
Chu Nguyên gật gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Hàn Nham đã ngất đi ở cách đó không xa, người sau bị trọng thương, hiển nhiên là xem như bị đào thải.
- Tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào?
Hàn Ngọc do dự một chút, hỏi.
Chu Nguyên đã giải quyết Ngô Hải, hơn nữa còn đánh bại Trần Cung, cứu nàng. Lúc này, hiển nhiên là Hàn Ngọc không dám lại bỏ qua Chu Nguyên như là lúc trước nữa rồi.
- Còn có thể làm như thế nào ... Trực tiếp chiến thôi.
Chu Nguyên cười nói.
Tuy rằng Hàn Nham cũng bị hạ gục rồi, nhưng tổng thể mà nói bọn họ cục diện là theo thời gian dần trôi qua chuyển biến tốt đẹp, dù sao đối phương, cũng chỉ còn lại ba người rồi.
- Khẩu khí thật sự là quá lớn!
Nghe thấy được Chu Nguyên lời nói, Chử Dương kia không khỏi cười lạnh một tiếng, nói:
- Mặc dù không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để đánh bại Ngô Hải, nhưng tiếp đó, chúng ta cũng sẽ không lại phạm sai lầm giống như lúc trước rồi.
- Chu Kình sư đệ, ngươi đối với phó Hàn Ngọc, Liễu Tướng sư đệ hãy liên thủ với ta để giải quyết Chu Nguyên!
Chử Dương trầm giọng nói. Kỳ thật, hắn cũng phát giác được ưu thế của bọn họ đang dần dần bị biến mất, mà hết thảy đều là vì bọn họ khinh thường Chu Nguyên, nếu như lúc trước bọn họ có thể cho hai người nữa ở lại cùng với Ngô Hải thì chắc hẳn lúc này Chu Nguyên đã sớm bị đào thải.
Cho nên, hắn sẽ không định đơn đả độc đấu cùng Chu Nguyên nữa, trước mắt phải tập trung sức mạnh, trước tiên phải khu trục nhân tố không ổn định là Chu Nguyên này ra khỏi Thủ Tịch Phong đã.
Nghe Chử Dương nói vậy, hai người đệ tử khác cũng gật nhẹ đầu và nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên cùng Hàn Ngọc với ánh mắt như hổ rình mồi.
trong mắt Hàn Ngọc xuất hiện sự sầu lo, nàng thấp giọng nói với Chu Nguyên:
- Hai người bọn họ ở chung nhiều năm, bất luận nguyên khí hay là Nguyên thuật đều cực kỳ phù hợp, một khi liên thủ sẽ phối hợp chặt chẽ, cực khó đối phó, ngươi làm được không?
Tuy rằng Chu Nguyên đã đánh bại Ngô Hải, nhưng thực lực của hai người Chử Dương cùng Liễu Tướng đều không kém gì Ngô Hải, hơn nữa mấu chốt chính là hai người này am hiểu phối hợp chiến đấu, nếu như liên thủ, thực lực sẽ tăng lên một bậc.
Nghe Hàn Ngọc nói vậy, Chu Nguyên cũng chỉ là cười cười, nói với nàng:
- Chính ngươi cẩn thận, nếu không địch nổi thì cũng cố gắng kéo dài thời gian.
Vừa nói xong, Chu Nguyên đã lập tức bay lướt qua một bên.
Chử Dương kia cùng người đệ tử tên là Liễu Tướng thấy thế, đều cười lạnh một tiếng. Chỉ sau nháy mắt, hai người bọn họ đã nhanh chóng thả người, đuổi theo Chu Nguyên.
Nhìn thấy ba bóng người biến mất ở trong mây mù, ánh mắt của Hàn Ngọc càng ngày càng phức tạp, Chu Nguyên một mình dẫn hai người mạnh nhất đi, đây không thể nghi ngờ là muốn giảm bớt áp lực cho nàng.
- Chu Nguyên, ngươi hãy cố gắng kiên trì thêm một lát, đợi đến khi ta giải quyết người này thì sẽ tới giúp ngươi!
Nàng thầm nói trong lòng. Sau đó, đôi mắt dễ thương của nàng trở nên lăng lệ, ác liệt, chằm chằm lên trước mắt người đệ tử còn lại, chấn động nguyên khí ở quanh người bắt đầu tăng lên.
...
- Ồ. Lá gan của vị Chu Nguyên sư đệ kia cũng không nhỏ đâu, không ngờ lại dám lấy một địch hai người.
Ở trên không trung, nhìn qua cảnh tượng Chu Nguyên dẫn hai người đệ tử đi, Sở Thanh không khỏi kinh ngạc cười, nói.
- Không biết sống chết.
Khổng Thánh lạnh nhạt mở miệng.
Hắn đã nghe nói qua về danh tiếng của hai người Chử Dương cùng Liễu Tướng kia, tựa hồ là trước khi tiến vào tông môn, hai người này đã có quan hệ vô cùng tốt, cho nên một khi phối hợp, ăn ý vượt xa người bình thường.
Mà hôm nay bọn họ liên thủ vây quét Chu Nguyên, tự nhiên sẽ không còn có chuyện xấu xảy ra.
Sở Thanh lười biếng cười nói:
- Khổng Thánh sư đệ, chẳng lẽ đệ không có phát hiện ra sao? Năm người đệ tử trong một mạch của Lục Hồng đang dần dần đánh mất ưu thế vốn có hay sao?
Nghe Sở Thanh nói vậy, Khổng Thánh trầm mặc. Hắn làm sao có thể không phát giác ra được, lúc mới bắt đầu, năm người đệ tử trong một mạch của Lục Hồng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng trước mắt, đã có hai người bị loại bỏ.
Mà trái lại hai mạch khác chỉ mới có một người bị đào thải là Hàn Nham.
Mà hết thảy cũng bởi vì có Chu Nguyên tồn tại ...
Nếu như Chu Nguyên thật có thể lại giải quyết cả hai người Chử Dương nữa, như vậy ngoại trừ Viên Hồng, chỉ sợ một mạch của Lục Hồng cơ bản đã xem như bị hắn diệt đoàn rồi ...
Mà cái này sẽ là thành tích kinh người đến mức nào?
Khổng Thánh híp hai mắt lại, một lát sau, mới chậm rãi nói:
- Sở sư huynh yên tâm, lúc này đây, đối mặt với sự liên thủ của hai người Chử Dương cùng Liễu Tướng, hắn chạy trời không khỏi nắng (không thể tránh một tai vạ sắp sửa xảy ra)!
Chỉ cần Chử Dương cùng Liễu Tướng không khinh địch, Chu Nguyên muốn lấy một địch hai, chỉ sợ không có đơn giản như vậy!
Nhìn chằm chằm vào ngọn Thủ Tịch Phong bị mây mù lượn lờ, che phủ kia, Sở Thanh nâng tay lên, xoa cằm, hăng hái cười cười.
- Vậy thì ta cũng mỏi mắt mong chờ đó.