Trong ngọn núi bị mây mù lượn lờ, che phủ.
Xùy!
Một đám sương mù bỗng nhiên bị xé nứt, một bóng người hóa thành vệt sáng mãnh liệt bắn ra, mà ở phía sau lưng hắn, còn có hai vệt sáng theo sát mà đến, chấn động nguyên khí kinh khủng khuếch tán ra, làm cho mây mù ở phụ cận cũng bị đánh tan.
Bóng người ở phía trước tự nhiên là Chu Nguyên.
Mà hai người đuổi sát ở phía sau thì là Chử Dương cùng Liễu Tướng trong một mạch của Lục Hồng.
- Phá Nguyên!
Chu Nguyên nhìn thoáng qua hai bóng người đang đuổi theo ở phía sau, bàn tay nắm chặt, lông tơ trắng như tuyết ở chỗ ngòi bút của Thiên Nguyên Bút lập tức hóa thành màu đen tuyền, trông cực kỳ thần bí.
Hưu!
Thiên Nguyên Bút gào thét lao ra, nguyên khí trong trời đất nhanh chóng hội tụ đến, nguyên khí hóa thành một chùm sáng dài trọn vẹn cả ngàn trượng, mang theo khí tức cực kỳ sắc bén, nhanh giống như là tia chớp hung mãnh đâm về phía Chử Dương kia.
Thấy thế, con ngươi của Chử Dương co rụt lại, hai tay kết ấn, lập tức từ chỗ đỉnh đầu của hắn có cột sáng bằng nguyên khí hùng hồn phóng lên trời, ở bên trong cột sáng, một thanh kiếm màu vàng phát ra tiếng kiếm ngân vang, cuối cùng trực tiếp va chạm cùng Thiên Nguyên Bút đang đâm tới kia.
Keng!
Tiếng hai bên vang vọng khắp đất trời, sóng âm truyền ra, vách núi ở phụ cận đều bị đánh nổ.
Thanh kiếm kia của Chử Dương không ngờ lại là một thanh chuẩn Thiên Nguyên Binh, hiển nhiên là vì cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, một mạch của Lục Hồng cũng đã tốn công chuẩn bị, thậm chí ngay cả loại bảo bối như chuẩn Thiên Nguyên Binh cũng được chuẩn bị đủ cho mỗi người tham tuyển.
Nhưng dù sao cũng thanh kiếm kia cũng chỉ là chuẩn Thiên Nguyên Binh mà thôi, so sánh với Thiên Nguyên Binh xếp hàng Hạ phẩm như Thiên Nguyên Bút thì nó vẫn có chỗ chênh lệch, cho nên sau lần thứ nhất va chạm, thanh kiếm này dễ dàng bị Thiên Nguyên Bút đánh bay ngược trở lại.
Hơn nữa, lúc ngòi bút màu đen tuyền của Thiên Nguyên Bút xẹt qua thì nguyên khí chung quanh thanh kiếm màu vàng này cũng bị đánh tan.
Sau khi đánh bay thanh kiếm màu vàng kia, Thiên Nguyên Bút tựa như có đủ linh tính vậy, lại một lần nữa phun ra nuốt vào nguyên khí trong trời đất rồi nhanh chóng đánh tới Chử Dương.
Nhưng ngay khi Thiên Nguyên Bút nhảy vào trong phạm vi mười trượng gần Chử Dương thì lại có một thanh kiếm khác có màu bạc lao đến, va chạm cùng Thiên Nguyên Bút.
Lúc này đây là Liễu Tướng kia kịp thời ra tay, hắn cũng thúc dục một thanh chuẩn Thiên Nguyên Binh.
Mà trong khi Thiên Nguyên Bút bị hơi chút ngăn cản, Chử Dương cũng đã kịp thời triệu hồi thanh kiếm màu vàng của mình trở về. Hai thanh chuẩn Thiên Nguyên Binh không ngừng dây dưa với Thiên Nguyên Bút. Khi chúng va chạm, có sóng nguyên khí kinh khủng bộc phát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Nguyên khẽ vẫy tay, Thiên Nguyên Bút bay ngược trở về, rơi vào trong tay của hắn. Nhìn qua hai người Chử Dương cùng Liễu Tướng chỉ đứng cách xa nhau có khoảng mười bước chân, lông mày của Chu Nguyên cũng hơi nhíu lại.
Hai người này đích thật là phối hợp cực kỳ ăn ý.
Hơn nữa bọn họ cũng cực kỳ cẩn thận, thủy chung không chịu chia lìa ra, bất luận là công kích hay là phòng ngự đều liên thủ mà làm. Hơn nữa mặc dù là khi phòng ngự, hai người này cũng vẫn cố gắng tìm kiếm sơ hở của hắn mà một khi tìm được thì bọn họ không chút do dự liên thủ, phát động đòn tấn công.
Như thế làm cho Chu Nguyên cảm thấy có chút khó giải quyết.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn hơi sáng lên, thân hình khẽ động, nhanh chóng xông vào trong mây mù.
Ở phía sau, Chử Dương cùng Liễu Tướng thấy thế, đều cười lạnh một tiếng, đuổi theo không bỏ, bọn họ cũng cảm giác được, đối mặt với sự liên thủ của bọn họ, Chu Nguyên tựa hồ rất là bó tay bó chân.
Bọn họ cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục bảo trì cẩn thận, tìm kiếm sơ hở của Chu Nguyên thì luôn luôn sẽ có cơ hội đánh bại đối phương.
Vì vậy, trong thời gian kế tiếp, ba bóng người nhanh như tia chớp xuyên thẳng qua ở trong mây mù, không ngừng đánh rồi lại dừng, đánh rồi lại dừng, nhưng mặc cho ai đều phát giác được, đối mặt với sự liên thủ cuả hai người Chử Dương, Chu Nguyên tựa hồ là đã rơi vào thế hạ phong, không có cách nào để lấy được thắng thế như là lúc trước nữa.
- Xem ra Chu Nguyên cuối cùng là gặp phải thiết bản rồi ...
- Hai người Chử Dương kia ngược lại là thông minh, tiếp tục như vậy, Chu Nguyên sớm muộn cũng sẽ không nhịn được, mà một khi hắn để lộ ra sơ hở, chỉ sợ hai người Chử Dương sẽ phát động đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
- Bình thường, thực lực của Chu Nguyên nhiều lắm là tương đương với một người bọn họ, chỉ cần không cho hắn cơ hội đánh lến thì hắn làm sao có thể lấy một địch hai được?
- ...
Bên ngoài Thủ Tịch Phong, rất nhiều đệ tử xì xào bàn tán về trận chiến này, bọn họ đều cảm thấy có chút tiếc hận, xem ra con ngựa ô Chu Nguyên này có lẽ cũng chỉ có thể đi đến một bước này mà thôi.
Lục Hồng trưởng lão thấy thế, trên mặt cũng lộ vẻ cười lạnh, nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng nên dừng lại ở đây rồi.
...
Bá! Bá!
Ba vệt sáng như tia chớp, một cái chạy phía trước, hai cái đuổi phía sau xẹt qua trong mây mù.
- Chu Nguyên, bây giờ, ngươi chạy thật giống như là chó nhà có tang (chỉ con chó nhà có đám tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân) đấy.
Ở phía sau, Chử Dương cười nói. Lúc này, ánh mắt của hắn tập trung vào bóng lưng Chu Nguyên, lời nói khinh miệt được nguyên khí bao bọc truyền trong tai bóng người đang bay phía trước kia.
Nhưng mà, đối mặt với sự mỉa mai củahắn, bóng người kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn như cũ là vùi đầu vọt tới trước.
Chử Dương thấy thế, nụ cười mỉa mai trên mặt càng đậm, hắn và Liễu Tướng ở bên cạnh liếc nhìn nhau rồi cả hai nhanh chóng tăng thêm tốc độ, đuổi theo sát Chu Nguyên. Bọn họ quyết định, tiếp đó mình phải đuổi theo không bỏ.
Bá!
Bọn họ cũng lại một lần nữa xông vào trong mây mù.
Nhưng mà, lần này, khi bọn họ vừa nhảy vào mây mù thì chỉ trong một cái chớp mắt, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được nguyên khí trong trời đất chung quanh có chút dị thường, mây mù bắt đầu xoay tròn, cảnh tượng xung quanh mình đều xuất hiện biến hóa.
Mà vào lúc này, hai người cũng đã không nhìn nhau nữa.
- Nguyên văn kết giới sao?
Chử Dương biến sắc. Nhìn cảnh tượng này là hắn biết tại đây đã có một tòa Nguyên văn kết giới được bố trí sẵn rồi!
Sắc mặt của hắn có chút khó coi.Chu Nguyên xảo trá này nhìn như đang lẩn trốn tháo chạy, nguyên lai là đã sớm thiết trí tốt bẫy rập rồi, chỉ chờ bọn họ bước vào trong đó mà thôi!
Rầm rầm!
Từ trong trời đất có nguyên khí cực kỳ cuồng bạo hội tụ đến, tiếng sấm bắt đầu vang lên cùng với đó là ngọn lửa đỏ xuất hiện, cuối cùng sấm sét cùng lửa nóng nhanh chóng phủ xuống.
Chử Dương chau mày, vận khí. Từ chỗ đỉnh đầu của hắn, một cột sáng bằng nguyên khí to khoảng ngàn trượng phóng lên trời, dễ dàng chặn lại những tia sét cùng những đám lửa nóng đang nhanh chóng phủ xuống kia, sau đó một thanh kiếm màu vàng xông ra, hung hăng chém vào hư không ở phía trước.
Xoẹt!
Hư không giống như là bị cắt rách, lộ ra một cái khe hở, mà thân hình của Chử Dương cũng nhanh chóng hóa thành một vệt sáng xông ra ngoài.
Sau khi xông ra ngoài khe hở, nguyên khí trong trời đất khôi phục lại bình tĩnh, mây mù quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện ở trong mắt Chử Dương.
Chử Dương thở ra một hơi dài, xem ra hắn là đã phá vỡ Nguyên văn kết giới, bẫy rập mà Chu Nguyên này đã bố trí thật sự là quá kém, không chịu nổi một đòn.
Nhưng mà sau một khắc, hắn bỗng nhiên cảm giác được có chuyện không đúng.
- Không tốt, Liễu Tướng …
Lúc này, Chử Dương quay đầu lại phía sau, chỉ thấy được ở chỗ đó mây mù điên cuồng hội tụ, mà trong đó có tiếng sấm sét với tiếng kêu la điên cuồng vang vọng. Ở chỗ sâu nhất, có một bóng người bị khốn trụ.
Người này đúng là Liễu Tướng.